Cuộc khởi nghĩa Phương Lạp thế như chẻ tre, mấy ngày đã công phá trấn Thanh Khê, bức nguy vùng Chiết Đông, cũng hướng Biện Lương công tiến. Quân triều đình sớm biết thế nào gọi là sứt đầu mẻ trán.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều ngoài thành Tô Châu trong một ngày mấy lần nhận được tin tức.
Cao thủ do Thái Kinh phái đi cũng hướng thẳng trấn Thanh Khê—— mục tiêu ám sát cũng thay đổi. Người phải chết là Phương Tịch.
Kim Phong Tế Vũ Lâu cùng Lục Phiến Môn cũng âm thầm phái hảo thủ hướng Thanh Khê Trấn để chặn âm mưu này Thái Kinh.
Đây là tin tuyệt mật.
Kim Phong Tế Vũ Lâu ở dưới chân thiên tử, lại bảo vệ kẻ bị coi là phản tặc Lục Phiến Môn lại càng nguy hiểm, Chư Cát Thần Hầu một mặt gia tăng bố trí phòng giữ kinh sư, một mặt lại không đành lòng nhìn anh hùng thời thế chết ám muội dưới tay sát thủ của Thái Kinh.
Giữa lúc thế cục bấp bênh như thế này, Gia Cát tiên sinh phải trải lòng mâu thuẫn khó khăn thế nào?
Thân là mệnh quan triều đình, lại là một trí giả thương thiên hạ sinh linh, cho nên hắn tất nhiên đang đứng chơi vơi trên tảng băng mỏng nhất, đương đầu với đầu sóng ngọn gió.
Cho nên thống khổ trong lòng hắn, áp lực cùng mâu thuẫn, người thường có thể tưởng tượng được.
Từ xưa thanh quan khó làm, một thân thanh quan gánh chức vị quan trọng đương nhiên là càng khó đảm đương.
Trung, nghĩa.
Trung, không thể ngu trung, nhưng lại không thể không trung.
Nghĩa, không thể thất nghĩa, nhưng không thể bảo toàn đại nghĩa.
Thân ở triều đình cao, lòng lại ẩn khoái tại giang hồ?
Gia Cát chưa bao giờ lâm vào thế bất đắc dĩ như vậy—— hắn cảm giác mình hình như đang nếm vị tuổi xế chiều.
Thế sự nhất tràng đại mộng, nhân sinh kỷ độ thu lương. (Chuyện đời như một giấc mộng lớn, đời người có mấy lần hưởng khí trời thu mát mẻ)
Gia Cát đứng hưởng khí trời đêm thu, cảm thấy gió dìu dịu mát.
Nếu là không cứu, nghĩa sĩ này, sẽ thành oan hồn dưới ám đao.
Nếu là cứu, Biện Lương khó giữ được, hoàng gia rồi sẽ ra sao?
Thời đại này, vì sao làm người ta cảm giác bi thương đến thế?
Hôn quân hoàng đế, không thể không giữ, Đại Tống giang sơn, rốt cuộc mang họ Triệu.
Gia Cát tiên sinh thở dài thẽo thượt, tiếng lòng của sĩ giả làm cho cả màn đêm tịch mịch hoang vắng.
Thái Kinh và Đồng Quán vì lấy lòng Hoàng Thượng, cũng vì đứng giữa thu lợi, đặt mua hoa thạch cương, dựng nên Cung Phụng Cục. Dân chúng nơi đây đã sớm oán giận thấu trời.
Lúc này các nơi khởi nghĩa khắp nơi có mặt, chỉ cần một người giơ tay hô to, cả vùng trời rầm tiếng hưởng ứng.
Làm thuận dân là tử, làm nghịch dân cũng là tử (phận dân theo vua cũng chết mà phản vua cũng chết)—— đằng nào thì cũng phải chết, không bằng tạo phản, ít nhất còn có một đường sinh cơ, một tia cốt khí.
Thiên ta không lấy, thời ta chẳng đoạt đi, sao có thể chịu họa này?
Dân chúng khắp nơi đồng loạt khởi nghĩa đánh vào kinh sư, trong chốn giang hồ rất nhiều tâm huyết nam nhi, cũng vùi đầu vào nghĩa quân, thề phải giết được tên hoàng đế sớm hoa mắt ù tai kia.
Xé da lột xương, dám đem hoàng đế kéo thẳng xuống ngựa.
Vì thế, thế cục một mảnh hỗn loạn, co hồ không thể khống chế.
Mà giờ khắc này, một nam một bắc, hai chi nghĩa quân thế cuộn hung tàn.
Sơn Đông nghĩa quân Tống Giang, Chiết Đông nghĩa quân Phương Tịch.
Đại Tống quân đội huấn luyện sơ sài, lười nhác thành tính, vừa rồi lại không có tướng tài chỉ huy, cho nên cơ hồ liên tiếp bại lui.
Chỉ nghĩa quân Tống Giang thôi đã đủ làm cho triều đình kinh hồn táng đởm —— ai ngờ lại moi đâu ra một tay Phương Tịch, ngắn ngủn mấy ngày đã lên tới mấy vạn nghĩa quân, đi đến đâu là dân chúng đón chào, quan binh kinh hãi tới đó.
Kết quả là, Thái Kinh buộc phải phái nhóm sát thủ vốn đang lãnh mệnh ám sát Tống Giang, chuyển hướng sang Phương Tịch, muốn thừa dịp Phương Tịch cánh chim chưa gặp gió thuận, mà diệt trừ hậu họa.
Gia Cát vào triều, sau khi trở về mấy ngày ngồi suy ngẫm trước cửa sổ, suy nghĩ thật lâu hắn mới quyết định phái Truy Mệnh đi thỉnh Vương Tiểu Thạch.
Còn chưa đi, Vương Tiểu Thạch đã đến rồi.
Vương Tiểu Thạch cùng Gia Cát tiên sinh gặp mặt không nhiều, lần đầu tiên gặp mặt, Vương Tiểu Thạch giả ý giết Gia Cát Tiên Sinh nhưng ý đồ thực là giết Phó Tông Thư.
Cũng chính vì thế, Vương Tiểu Thạch mới phải đào vong ba năm, suốt ba năm.
Gia Cát tiên sinh thân là sư đệ của Thiên Y Cư Sĩ, là Tam sư thúc của Vương Tiểu Thạch.
Gia Cát tiên sinh vẫn thích Vương Tiểu Thạch, luôn thấy hắn có thể làm thành đại nghiệp.
Hơn nữa Vương Tiểu Thạch thực không chịu thua kém —— hơn nữa, vẫn là người tốt.
Cho nên chuyện này, Gia Cát tiên sinh chỉ có thể tìm Vương Tiểu Thạch đến thương lượng.
Mà Vương Tiểu Thạch, cũng nghĩ như thế.
Đưa mắt phóng khắp kinh sư, người có thể cùng hắn nghĩ biện pháp, chỉ có Gia Cát tiên sinh.
Cho nên Vương Tiểu Thạch liền đi tới Thần Hầu phủ, vừa lúc gặp Truy Mệnh ra khỏi cửa định đi tìm hắn.
Truy Mệnh nhìn thấy hắn, cười đến lười biếng, “Hòn đá nhỏ, thế thúc đang đợi ngươi.”
Vương Tiểu Thạch và hắn cười vỗ tay hoan nghênh.
Nhìn đến Truy Mệnh, hắn đã cảm thấy rất vui vẻ —— cái tên Truy Mệnh yêu rượu như mạng kia làm cho người ta cảm thấy cuộc sống kỳ thật rất đơn giản.
Sinh mệnh của Truy Mệnh chỉ cần chú giải bằng hai chữ, “Tình” và “Rượu”.
Vương Tiểu Thạch thực thưởng thức cách nhìn đời của Truy Mệnh.
Được thì là hạnh phúc của ta, mất cũng là mệnh số của ta, như thế mà thôi.
Thần tình tiêu sái này khó đạt cỡ nào —— trong thời loạn lạc này, có bao nhiêu người có thể có được trí tuệ như thế?
Vương Tiểu Thạch thật hâm mộ hắn hết mức.
Vào cửa, lên lầu, Gia Cát tiên sinh mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt vĩnh viễn hòa ái như vậy.
Mới vừa ngồi xuống, liền có người hầu trà —— trà Vô Tình đích thân pha chế, tên gọi “Hồng tuyết bạch mai”.
Người như vậy, tất nhiên là có khí chất ngạo tuyết thanh cao.
Biết vài người cũng thích mặc bạch y, Vương Tiểu Thạch cảm thấy mình, Vô Tình và Thích Thiếu Thương thực không thể đánh đồng.
Bạch y của Vô Tình, là lãnh, là thanh, là ngạo.
Bạch y của Thích Thiếu Thương, là tang thương, là chính trực, là đại khí.
Mà bạch y của mình, là bình thường.
Bình thường, nhưng thập phần kiên định, như tên của hắn, Vương Tiểu Thạch.
Nhưng hắn giờ đây lại nhớ đến một người khác, một người cũng thích vận bạch y.
Chỉ là, người kia, sắc bạch y của hắn, là ngoan tuyệt.
Đúng vậy, hắn chợt nhớ tới Phương Ứng Khán.
Tuấn mĩ tới cực điểm, âm ngoan tới cực điểm, Phương Ứng Khán.
Tâm địa của hắn làm cho người hiểu được nó chỉ có nước rùng mình.
“Kim Phong Tế Vũ Lâu muốn liệu việc như thế nào?” Gia Cát tiên sinh đi thẳng vào vấn đề.
Đối với Vương Tiểu Thạch, căn bản không cần kể lể nhiều lời.
“Phái người đi chặn đường cao thủ ám sát Phương Tịch.” Vương Tiểu Thạch cũng không giấu diếm.
Đối với Gia Cát tiên sinh, cũng không cần quanh co lòng vòng.
Gia Cát tiên sinh gật gật đầu, chậm rãi nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.
“Hồng tuyết bạch mai” này vị nhẹ đến cực điểm, hương thơm ngọt ngào đến cực điểm.
“Thất Tuyệt Thần Kiếm cùng Lục Hợp Thanh Long, và một đám hảo thủ võ công cũng không kém —— Thái Kinh muốn ám sát Phương Tịch, lại mắc phải sai lầm nghiêm trọng rút hết cao thủ bên mình ra trận.”
“Kim Phong Tế Vũ Lâu cũng không thể coi thường tình hình.”
Gia Cát tiên sinh đặt chén trà xuống, “Sẽ đối phó với nhân thủ của Thái Kinh, Kim Phong Tế Vũ Lâu cũng phải phòng bị nhiều hơn, cẩn thận làm việc, tuyệt đối không để triều đình nắm gáy, nhưng quan trọng hơn là, tuyệt đối không thể để tuyến phòng bị bên trong bị rỗng, để Lục Phân Bán Đường có thế thừa cơ.”
“Vãn bối biết, cẩn tuân lời dạy của Tam sư thúc.” Vương Tiểu Thạch thành tâm gật đầu.
“Lão phu sẽ âm thầm phái người trợ lực cùng các con.”
Lục Phiến Môn hảo thủ vi diệu, Vương Tiểu Thạch tất nhiên là biết lợi hại.
“Nhưng là…” Gia Cát tiên sinh ngừng lại một chút, “Còn có một tin tức, lão phu cũng cũng không thể xác định, nhưng vẫn muốn phòng ngừa chu đáo.”
“Là chuyện gì?”
“Bên người Phương tiểu Hầu gia, bỗng nhiên thiếu mất Bát Đại Đao Vương chuyên tâm cần mẫn.”
Vương Tiểu Thạch trong lòng trầm xuống, “Sư thúc muốn nói…”
“Ta suy đoán, bọn họ đi Sơn Đông.”
Cuộc khởi nghĩa Phương Lạp đột nhiên bùng nổ, triều đình trên danh nghĩa đưa quân binh và cao thủ phái đi tiêu diệt Tống Giang chuyển hướng xuống nam, nhưng trên thực tế, Tống Triều không thể lưu tâm họa.
Cho nên, tâm phúc của Phương Ứng Khán phải âm thầm đi thủy bạc Lương Sơn, ám sát Tống Giang.
Tình hình là, nghĩa quân Sơn Đông trí thức vốn cũng chẳng có nhiều, nên khả năng bị đe dọa cũng rất cao.
Gia Cát tiên sinh cũng không thể xác định, nhưng không thể không lo lắng.
Vương Tiểu Thạch cũng lo lắng đến cực điểm —— nhưng Kim Phong Tế Vũ Lâu nếu lại phái người đi tương trợ, dĩ nhiên là phòng thủ nội lâu bị bỏ trống, Lục Phân Bán Đường có thể thừa dịp này tuyên chiến hay không?
Mà Chư Cát Thần Hầu vừa muốn bảo vệ kinh sư, mặt khác lại phái cao thủ âm thầm trợ giúp Kim Phong Tế Vũ Lâu.
Đường đường kinh sư võ lâm, còn ai có thể vươn tay trợ giúp chính nghĩa?
Gian nịnh giữa đường, thực tại làm cho lòng người chua xót.
“Hiện giờ… cũng chỉ còn cách cầu bọn họ tái xuất giang hồ.” Gia Cát tiên sinh thở dài, “Không biết thương thế của Thiếu Thương, đã hồi phục hắn chưa…”
Vương Tiểu Thạch nói, “Vãn bối nghe nói Thích đại ca đã bình phục được chín thành. Vãn bối sẽ đưa bồ câu liên lạc ngay tức thì.”
Gia Cát tiên sinh gật gật đầu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phương xa, thành Biện Lương trong tiết thu, lại chìm trong hiu quạnh.
==