hâm Lao nói, “Cố đại công tử, ngươi cảm thấy hai người các ngươi địch lại nhóm tám người chúng ta sao?”
Cố Tích Triều liếc Thích Thiếu Thương một cái, lại thản nhiên nói với Nhâm Lao, “Không nắm chắc.”
Nhâm Lao cười, “Vậy nên kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”
Cố Tích Triều cũng cười, “Nhưng chúng ta nắm chắc, có thể kéo hai người đi làm đệm lưng.”
Nhìn chung quanh một vòng, hắn còn nói, “Võ công hai người kia kém cỏi nhất, đại khái là muốn cùng đi với chúng ta.”
Thực rõ ràng, Nhâm Lao, Nhâm Oán võ công không bằng Bát Đại Đao Vương.
Cố Tích Triều nói rồi, hắn sẽ lấy hai người làm đệm lưng, tội nghiệp thay.
Nhâm Lao thật điên tiết, hắn âm trầm cười, “Cố công tử, khẩu khí thật lớn quá!”
Cố Tích Triều gật gật đầu, “Cũng được, không tồi.”
Cố Tích Triều vừa nói dứt, hắn liền cầm kiếm thi triển khinh công, một kiếm hướng Nhâm Lao ——cùng lúc này, Thích Thiếu Thương cũng một kiếm hướng Nhâm Oán đâm tới.
Bọn họ thập phần ăn ý, cơ hồ một ánh mắt, liền có thể hiểu được đối phương suy nghĩ gì trong lòng.
Nhâm Lao tự nhiên không dám đón đỡ. Hắn kích động né tránh, vội vàng hét cầu Bát Đại Đao Vương, “Còn không mau xông lên! Chẳng lẽ chờ bọn họ giết ta sao!”
Cố Tích Triều lại la lớn, “Đường đường Bát Đại Đao Vương, hạng người như ngươi có thể sai khiến sao?”
Nhâm Lao nghẹn một hơi, kêu to, “Cố Tích Triều, ngươi chớ đứng đây châm ngòi ly gián!”
Cố Tích Triều nở nụ cười, “Đúng là ngươi nội tâm hiện quỷ, ngươi để cho người khác đi thay ngươi chịu chết.”
Cửu Vạn Phong đâm xuyên qua thắt lưng, Nhâm Lao không chịu nổi, mà Thích Thiếu Thương vài chiêu hoa lệ thuần thục đang muốn tiễn Nhâm Oán chầu trời.
Bát Đại Đao Vương bị lời nói của Cố Tích Triều làm cho ngẩn người, lại nghe thấy tiếng Nhâm Oán, “Chẳng lẽ các ngươi không nghe lời tiểu Hầu gia sao?!!”
Lời này vừa nói ra, lập tức có hiệu quả. Bát Đại Đao Vương đồng thời rút đao, gia nhập chiến cuộc.
Bát Đại Đao Vương liên thủ, là lực lượng trăm người khó địch.
“Bát đao liên thủ, bất phùng địch thủ”.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều lập tức cảm nhận được áp lực trong không khí xung quanh tăng dần.
Đao thế của Bát Đại Đao Vương, đao ý, đao khí, vây bọn họ chật như nêm cối. Chỉ cần chút lơ đễnh, sẽ lưu mệnh như thế.
Chớ nói là còn có Nhâm Lao, Nhâm Oán nữa kìa.
Cố Tích Triều lại bỗng nhiên hướng Thích Thiếu Thương hô ba từ.
Là ba từ lập thành tên một người.
Hắn kêu chính là, “Vương Tiểu Thạch!”
Thích Thiếu Thương là Thích Thiếu Thương, Vương Tiểu Thạch là Vương Tiểu Thạch, Cố Tích Triều vì sao phải hướng Thích Thiếu Thương gọi tên Vương Tiểu Thạch?
Hắn sẽ không gọi lẫn lộn tên của Thích Thiếu Thương với Vương Tiểu Thạch chứ?
Mọi người đều không rõ trong hồ lô của Cố Tích Triều có kỳ đơn diệu dược gì.
Chính là, Thích Thiếu Thương hiểu được.
Người hiểu Cố Tích Triều nhất, ngoài Thích Thiếu Thương thì còn có ai?
Thích Thiếu Thương lập tức hướng trong rừng thoái lui.
Hai bên ngọn núi mà họ đang đứng, là rừng sâu tối thẳm.
Trong rừng—— cây san sát nhau chỉ chừa ra khe hở quá nhỏ.
Thích Thiếu Thương thoái lui vào rừng, Cố Tích Triều cũng lao vào theo.
Cố Tích Triều vừa lao vào, còn dùng kiếm quấn lấy của “Tương Phùng Bảo Đao” của Mạnh Không Không, khiến cho hắn bất đắc dĩ phải đuổi theo mình vào rừng.
Lần này, giữa sân thế cục đại biến, Nhâm Lao, Nhâm Oán hoàn toàn không rõ Cố Tích Triều rốt cuộc muốn làm gì —— chẳng lẽ thoái lui đến trong rừng rồi, sẽ không giết bọn hắn nữa sao?
Nhưng bọn hắn lại nghe thấy Thất Đại Đao Vương thở dài, sau đó Triệu Lan Dung thu đao.
Triệu Lan Dung thu đao rồi, sáu người còn lại cũng thu đao nốt.
Nhâm Lao phẫn nộ, hắn rống to, “Cái chuyện quái quỉ gì thế!”
Triệu Lan Dung lắc đầu, “Chúng ta lại đại bại.”
Nhâm Oán không hiểu nổi, sao chưa đánh đã nói “lại” bại trận?
Triệu Lan Dung không để ý tới hắn, chỉ lẳng lặng nghe động tĩnh trong rừng.
Năm đó Bát Đại Đao Vương ở Biện Lương cùng Vương Tiểu Thạch đấu một trận ở ngoài Thạch Trai (nơi ăn chay), Vương Tiểu Thạch một mình lùi vào trong Thạch Trai, Bát Đại Đao Vương không thể đồng thời tiến vào, tạo trận liên hoàn tám người, mà chỉ có thể từng bước, từng bước nối đuôi nhau tiến vào, phân tán lực lượng.
Như vậy, Vương Tiểu Thạch liền có thể chế phục.
Bát Đại Đao Vương liên thủ, có lẽ là bất phùng địch thủ, nhưng nếu từng người lâm trận, bọn họ quyết không phải là đối thủ của Vương Tiểu Thạch.
Cho nên bọn họ rất sung sướng mà thừa nhận chính mình thua.
Mà lúc này đây, giờ phút này, bọn họ rốt cục hiểu được nguyên nhân Cố Tích Triều hướng Thích Thiếu Thương gọi tên “Vương Tiểu Thạch”—— Cố Tích Triều nhắc nhở Thích Thiếu Thương, dùng cách Vương Tiểu Thạch năm đó lấy bản thân phân tán lực lượng của Bát Đại Đao Vương.
Trí so dũng khí tất thắng thế —— nếu muốn thắng, chỉ dựa vào trí lực thôi.
Vì thế, Bát Đại Đao Vương lại bại một lần nữa, dưới cùng một loại chiến thuật.
Nhâm Lao tức giận đến muốn chửi tổ tông, hắn đành phải chính mình xông vào.
Hắn mới xông vào, liền phát hiện Mạnh Không Không đã bị chế trụ —— ngay cả “Tương Phùng Bảo Đao”, cũng chỏng chơ trên mặt đất.
Nhâm Lao toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Hắn muốn lập tức lui ra ngoài, nhưng không còn kịp nữa.
Cố Tích Triều sẵn sàng chờ đợi hắn tiến vào.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều đã vây quanh hắn.
Cố Tích Triều hỏi hắn đầy ác ý, “Nhâm Oán chẳng phải cùng ngươi đồng sinh đồng tử sao?”
Nhâm Lao lúc này mới phát hiện, Nhâm Oán còn chưa tiến vào với mình.
Hắn gọi, Nhâm Oán còn ở ngoài rừng hỏi hắn, “Bên trong tình huống thế nào?”
Vì thế Nhâm Lao biết, hắn đã bại.
Hắn vội vàng hướng Cố Tích Triều van vỉ, “Cố đại công tử, tha mạng a! Không phải ta muốn giết các ngươi, là tiểu Hầu gia và Thái Sư muốn giết các ngươi!”
Cố Tích Triều hai ba lần chế trụ huyệt đạo của hắn, sau đó cầm kiếm chĩa vào cổ hắn, “Ta hỏi cái gì, ngươi liền thành thật trả lời ta cái đó, ta tha cho cái mạng cẩu của ngươi!”
Nhâm Lao vội vàng gật đầu.
Cố Tích Triều hỏi, “Phương Ứng Khán giam Lôi Thuần ở đâu?”
Nhâm Lao sửng sốt, nhưng vẫn nói, “Tiểu Hầu gia đem Lôi cô nương giam lỏng trong Thần Thông Hầu Phủ.”
Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương, hai người trong lòng hiểu rõ, tại sao Địch Phi Kinh lại thành ra như vậy.
Nhưng một nghi vấn lớn hơn lại hiện hữu, tại sao một Lôi Thuần đứng đầu Lục Phân Bán Đường uy thế cũng không nhỏ lại bị giam lỏng một cách đơn giản thế được?
Thích Thiếu Thương hỏi, nhưng Nhâm Lao nói liên tục, “Tiểu nhân không biết, tiểu nhân thật không biết.”
Nhìn bộ dáng hắn không giống nói dối, Thích Thiếu Thương lại hỏi, “Các ngươi rốt cuộc muốn ám hại nghĩa quân Tống Giang hay là muốn giết bọn ta? ”
Nhâm Lao nói, “Đương nhiên là đến giết các ngươi rồi, Tống Giang nghĩa quân kia là người một nhà...”
Lời này vừa nói ra, Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều chấn động toàn thân.
Nhâm Lao trong lòng biết mình nói sai, nhưng cũng bất chấp rất nhiều, lại vội vàng cầu xin tha thứ, nhưng Cố Tích Triều căn bản không để ý đến hắn, Cửu Vạn Phong một kiếm cắt yết hầu, Nhâm Lao lập tức đoạn khí.
Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, muốn nói gì, rốt cuộc cũng nói không thành lời —— hắn biết, đây không phải là lúc hành xử theo lòng dạ đàn bà.
Nhâm Lao chuyện xấu làm nhiều vô kể, chết chưa hết tội.
Cố Tích Triều một tay nhấc thi thể Nhâm Lao, cùng Thích Thiếu Thương một trước một sau tiêu sái ra khỏi cánh rừng.
Nhâm Oán vừa nhìn thấy thi thể của Nhâm Lao, kinh hách lập tức bỏ trốn mất dạng —— Nhâm Lao nằm dài trên mặt đất, đại khái sẽ hận hắn cả đời.
Kẻ giết người, tất sẽ bị người giết.
Kẻ làm muôn chuyện xấu, vẫn còn nhiều lắm mà.
Thất Đại Đao Vương yên lặng tiến vào trong rừng, giúp đỡ Mạnh Không Không đã thọ thương, rời đi.
Bọn họ trước mặt Vương Tiểu Thạch rất sung sướng thừa nhận thất bại, lúc này đây bọn họ cũng sảng khoái thừa nhận thất bại, y hệt lúc ấy.
Điều này cũng là nguyên nhân cho phép bọn hắn có thể tự xưng là cao thủ.
Thất bại, sẽ không dây dưa thêm nữa.
Thích Thiếu Thương và Cố Tích Triều lại bỗng nhiên có cảm giác —— kỳ thật giang hồ, cái nhiều nhất, không bao giờ thiếu, chính là phản bội.
Hiện tại nơi bọn họ muốn đi, là kinh sư.
Gần một năm nay, Cố Tích Triều và Thích Thiếu Thương trên danh nghĩa là ẩn cư ở ngoài thành Tô Châu dưỡng thương tránh đầu sóng ngọn gió, kỳ thật Cố Tích Triều luôn luôn ngấm ngầm tìm kiếm người nhà của bảy trăm đồng nam đồng nữ năm xưa Thái Kinh tàn sát để chế huyết ngọc san hô.
Một năm qua, Cố Tích Triều tổng cộng được một trăm ba mươi bảy nhà.
Bọn họ đang chờ đợi một cơ hội, sau đó để bọn họ hợp sức hô hào lên kinh chống lại Thái Kinh.
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, hết thảy thế cục này, đều không là đinh gì trong mắt bọn Phương Ứng Khán và Thái Kinh.
Cố Tích Triều bỗng nhiên có cảm giác thất bại —— không trách được Thái Kinh không phái người giết bọn hắn.
Bọn họ muốn tọa hưởng ngư ông đắc lợi.
Hai tên tặc tử này!
Cố Tích Triều yên lặng trầm tư, hắn nhớ tới năm đó dâng 《 thanh minh thượng hà đồ 》 được đặc xá, Thái Kinh nhìn hắn —— đó là ánh mắt đằng đằng sát khí, phải giết thật nhanh.
Khi đó, còn chưa phát sinh việc Huyết Ngọc San Hô, cũng không phải vì《 thanh minh thượng hà đồ 》.
Nhưng Thái Kinh vẫn có dáng vẻ phải giết mình mới xong chuyện.
Vậy nội tình, rốt cuộc là vì sao?
Thái Kinh rốt cuộc có nhược điểm gì ở trong tay mình —— mà chính mình lại chưa phát hiện.
Đây là một liên hoàn cục, trong đó có một vòng, là nguyên nhân Thái Kinh phải giết mình, nhưng cũng là tử huyệt của Thái Kinh.
Một vòng này, rốt cuộc là cái gì?