Phần 1
Thốn thiết sát ngư nhất đao kiến huyết
(Tấc sắt giết cá một đao thấy máu)
Nguyên nhân Cố Tích Triều lưu lại có vẻ rất đơn giản.
Y lạnh, y mệt mỏi, ở đây có nước nóng, còn có y phục mới.
Thanh y đang mặc đã quá cũ rách, nếu cứ mặc tiếp sẽ hư hỏng thôi.
Nhưng bản thân Cố Tích Triều biết rõ, không chỉ là vì những nguyên nhân đó, y làm sao có thể chỉ vì một bộ y phục mới hay một thùng nước nóng mà lưu lại.
Cố Tích Triều không phải đứa trẻ ba tuổi, nguyên nhân y lưu lại, chẳng qua chỉ là vì y muốn lưu lại.
Trước khi quay lại, y muốn hỏi Thích Thiếu Thương có hối hận vì quen biết y không.
Thích Thiếu Thương đã cho y câu trả lời, hơn nữa còn trả lời không hề do dựđáp án đó là điều y luôn muốn có được, cho nên y có cảm giác an tâm.
Khi cúi đầu xuống, nhìn thấy thanh y mới tinh trong tay, dáng liễu thanh thoát, đường nét tinh tế, từng đường kim đều không sai lệch một mũi, mũi may nhỏ mà dày, đột nhiên mang đến cho y chút hương vị quê hương.
Hơi ấm đến từ tâm ýtrốn chạy đã lâu, nếu nói không mệt mỏi, chính là tự lừa mình gạt người.
Y đứng giữa một mảng thanh sắc mịt mờ trên tượng tỵ tháp, chậm rãi hít thởsau ba năm, đến tận bây giờ, y mới có thể hít thở thật sâu.
Cố Tích Triều không phải người thích thở dàithở dài, là biểu hiện của sự bất lực đến tột cùng.
Nhưng lúc này, y thở dài thay cho năm thángvà cả một chút cảm giác an tâm mà y không muốn thừa nhận.
Ăn thức ăn mà Thích Thiếu Thương nấu đã lâuCố Tích Triều lại thở dài.
“Ngươi……những gì ngươi làm gọi là thức ăn sao?”
Cửu Hiện Thần Long gật đầu, “Tất nhiên là phải.”
Thế rồi Cố Tích Triều lắc đầu một cách khinh thường”Thì ra Đại đương gia cho rằng đây là thức ăn.”
Thích Thiếu Thương mỉm cười, “Không phải thức ăn, chẳng lẽ…….là cỏ sao……..”
Ánh mắt Cố Tích Triều lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó để lộ nụ cười nhàn nhạt, “Nếu vậy, Thích đại hiệp cứ từ từ ăn cỏ, còn ta, tự đi nấu.”
Vậy là ánh mắt Thích Thiếu Thương lóe sáng”tích triều, cuối cùng ngươi cũng chịu làm Đỗ Quyên Túy Ngư cho ta ăn rồi?”
Cố Tích Triều phất tay áo bỏ đi, để lại một câu lạnh lùng, “Ta không muốn ăn cỏ, cho nên quyết định ăn thức ăn.”
Đỗ Quyên Túy Ngư, điểm quan trọng nhất là “túy”.
Đỗ Quyên Túy Ngư chân chính là một loại cảnh sắc, không phải rượu, mà như ma túy.
Trong hoa đỗ quyên có chứa chất độc nhẹ, làm cho cá trúng độc, nhẹ nhàng nổi trên mặt nướcđó là khung cảnh nổi bật nhất của Bích Tháp Hải ở Vân Nam.
Nhưng ở bên bờ suối Hổ Vĩ, đây không chỉ là cảnh, mà còn là một món ăn.
Năm đó, khi Thích Thiếu Thương gặp Cố Tích Triều lần đầu tiên, Cố Tích Triều đang bưng một đĩa Đỗ Quyên Túy Ngư, khí khái ung dung tiêu sái, từng bước từng bước đi lên.
Kể từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời của hắn đã bị phủ lên một màu xanh thật đậmtừ đó, không thể giải thoát.
Cố Tích Triều, Cố Tích Triều, cái tên này, từ đó khắc sâu trong tim.
Trong nhà bếp của Kim Phong Tế Vũ lâu, mùi cỏ còn xanh nhàn nhạt lan tỏa trong không khí.
Rất kỳ lạ, một nơi vốn dĩ phải tràn ngập mùi khói và dầu mỡ, nhưng bởi vì người nấu khác biệt, cảm giác cũng khác biệt.
Cố Tích Triều dường như có thể khiến bất cứ không gian nào quanh mình yên tĩnh lại, lạnh lẽo mà trong sángxa cách, một dáng vẻ không thuộc về nhân gian.
Vì vậy khi Thích Thiếu Thương đứng bên cửa lặng lẽ nhìn y, hắn nhất thời cảm thấy khí lạnh ập đến.
Thế rồi, hắn cũng thở dài thật nhẹtựa như cũng là vì thời gian mà thở dài.
Ngay một khắc sau hắn nghe thấy thanh âm bình thản của Cố Tích Triều vang lên, “Ở đây không phải suối Hổ Vĩ, hoa và cá đều không giống trước, không biết liệu có thể tạo ra hương vị như ngày trước hay không.”
Hương vị ngày trướcThích Thiếu Thương lặng người, ký ức trước đây như vó ngựa tung bụi trắng xóa lướt qua trước mắt, thời gian như khúc nhạc, chuyện xưa lại không là mây khói.
Cho nên hắn nhẹ nhàng đứng tựa cửa, nhắm mắt, tựa như năm ấy đang thật sự quay lại.
“Đỗ Quyên khóc trong rừng đỗ quyên, mưa thấm ướt áo người trên lầu cao1Tích Triều, bất luận là rừng đỗ quyên ở đâu, cũng đều là Tử Quy kêu thắt lòng2.”
(1) trích Giá Cốc Thiên – Mạch Thượng Mông Mông Tàn Như Phi của Yến Kỷ Đạo, đời Tống
(2) trích Tuyên Thành Kiến Đỗ Quyên Hoa của Lý Bạch, đời Đường
Chính vì những vương vấn đó, những nhân duyên đó, nên cho dù “đỗ quyên” ở đâu, cũng vẫn có thể làm được “túy ngư”.
Chỉ cần ngươi muốn tìm về, chắc chắn sẽ không thể quên được.
Hắn chỉ chậm rãi quan sát dáng vẻ tiêu sái của Cố Tích Triều, dường như y không chỉ đang nấu, mà là đang diễn lại cuộc đời của mình.
Hoa đỗ quyên và rượu Kim Hành Lộ, đều có hương vị nồng đậm, nhưng lại không thể dùng lời diễn tả hương vị đó, thật chậm thật chậm, lan ra từ gian nhà bếp lành lạnh.
Thích Thiếu Thương mở mắt, nhìn thấy Cố Tích Triều đang bắt cá Hoạt Thảo đã được ngâm đủ rượu ra, nhấc đao, nhanh gọn tựa như khi y giết ngườitừng đao trí mạng, không lưu lại một mạng.
Vốn dĩ phải là sự kinh hoàng và đáng sợ đến cực điểm, nhưng vì sao bóng hình thanh tuấn của kẻ sát nhân này lại lạc lõng cô độc đến mức có thể bước vào thơ vào tranh.
Một con người, sao lại có thể mang hai đặc điểm hoàn toàn trái ngược như vậymột bên giết người như ma quỷ, bên kia lại là một thiếu niên cô độc cần được sưởi ấm.
Khoảnh khắc ấy tim Thích Thiếu Thương siết lại đau đớn, hắn buộc phải nắm chặt tay để bình tĩnh lại.
Khi hắn vừa bình tĩnh lại, liền nghe thấy thanh âm của Cố Tích Triều vang lên.
“Vừa rồi ngươi có sát khí.”
Thích Thiếu Thương thở dài, chậm rãi bước về trước vài bước, đến nơi rất gần vị trí của Cố Tích Triều.
“Đã biết ta có sát khí, vì sao lại quay lưng về phía ta……ngươi có biết như vậy rất nguy hiểm……..”
Khi Thích Thiếu Thương vươn tay ra, vừa đúng lúc Cố Tích Triều quay người lại, tay hắn vuốt qua gò má Cố Tích Triều với một góc độ hoàn hảo, vết chai trên tay chạm vào làn da mang đến một cảm giác lạnh lẽo.
Cố Tích Triều lặng người, nhìn Thích Thiếu Thương chăm chú, tựa như muốn nhìn thấu trái tim hắn.
Thế rồi trầm mặc, sau khi trầm mặc hồi lâu, đột nhiên phát hiện ra, cho dù là trầm mặc, thật ra bọn họ đều biết rõ đối phương đang nghĩ gìít nhất là biết bản thân đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Thích Thiếu Thương phá vỡ sự im lặng.
“Ta chỉ là, muốn xem thử, ngươi có gầy đi không………”
Bóng dáng y, so với ngày xưa càng gầy hơn.
Lúc ấy, Thích Thiếu Thương thật sự rất muốn ôm lấy bờ vai y, nói rằng, đừng gầy thêm nữa.
—————–
Mùi hương của Đỗ Quyên Túy Ngư lan tỏa rất lâu, bọn họ cứ đứng trong nhà bếp, giữa hương rượu Kim Hành Lộ say người, lặng lẽ ăn.
Đây liệu có thể xem là, sưởi ấm khoảng thời gian năm đó, khung cảnh đó.
Vì người cạn chén Kim Hành Lộ, say giữa thiên sơn vạn thủy Giang Nam.
(trích Tông Thần Quá Thái Thạch Hoài của Lý Bạch, đời Đường)
Lúc ấy, Cố Tích Triều thật sự cảm thấy, an tâm.
———————
Phần 2
Kỵ lữ hành dịch đoạn hồng trung quy
(Lãng du đã lâu cuối cùng nhạn trở về)
Đường về kinh thành xa xôi, thanh âm vang vọng hoàng hôn.
(trích Dạ Bán Lạc – Đông Vân ảm Đạm Thiên Khí của Liễu Vĩnh, đời Tống)
Lúc này, kinh thành đã không phải là xa xôi, mà kinh thành ở ngay dưới chân.
Dưới ánh hoàng hôn, Cố Tích Triều chắp tay sau lưng nhìn trờiy rất thường làm vậy, dần dần trở thành một thói quen.
Người chắp tay ngẩng đầu nhìn trời, hoặc là có dã tâm, hoặc là đang cô đơnCố Tích Triều là loại người nào?
Dưới gốc cây trước Kim Phong Tế Vũ lâu, Dương Vô Tà ngẩng đầu nhìn thấy Cố Tích Triều đang đứng bên cửa sổ, ngay lúc ấy, một hình bóng trắng tinh trong ký ức chợt sống lại, khiến ông giật mình đến ngừng thở.
Chỉ trong phút chốc, ngay sau đó Dương Vô Tà đã hồi phục như ban đầu.
Người đứng bên khung cửa ngẩng đầu, ngắm nhìn khung cảnh rộng lớn bao la. Nào có biết bản thân trở thành khung cảnh trong mắt người khác.
Dương Vô Tà thầm nghĩ, với cùng tư thế đó, Cố Tích Triều và người kia thật ra có mấy phần giống nhau? Để rồi có thể bước trên cùng một con đường?
Thật ratừ lâu Cố Tích Triều đã làm những việc mà người kia từng làm.
Chỉ có điều, cuối cùng Cố Tích Triều vẫn không giống người nọ.
Ngươi kia chết không hối cải, vì vậy tự ngăn cách bản thân với thế gian.
Cố Tích Triều gặp được Thích Thiếu Thươngcó lẽ thật sự có thể trở thành người tốt.
Dương Vô Tà suy nghĩ đến xuất thần, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa liền phát hiện Cố Tích Triều đang nhìn xuống, trong mắt là những cảm xúc không thể nhìn thấu.
Dương Vô Tà mỉm cười, gật đầu tỏ ý chào.
Cố Tích Triều cũng gật đầu, im lặng quay lại với chân trời xa xôi.
Đây là những cảm xúc mà Dương Vô Tà thường thấy trong mắt Cố Tích Triều, đó chính làcảm xúc mà bất cứ ai cũng không thể thấu hiểu.
Sâu như vực thẳm.
Sâu không thấy đáy, không một gợn sóng, mặt nước yên tĩnh, bất động.
Dương Vô Tà cảm thấy bất an, đây là lần đầu tiên không thể nhìn thấu một người, không thể thông qua đôi mắt để thấu hiểu một người.
Thanh âm của Cố Tích Triều từ trên cao vọng xuống, “Dương tổng quản, nhân sinh chính là như vậy, đa phần con người không thể nhìn thấy đôi mắt của nhau.”
Dương Vô Tà lặng người, rồi gật đầu, “Đúng vậy, có những lúc cúi nhìn, có lúc ngẩng cao đầu, cuối cùng vẫn là không thể đứng trên cùng một độ cao.”
Sau đó, Cố Tích Triều dường như nói với ông, lại tựa như nói với chính bản thân mình.
“Cho nên, có thể tìm được một người đối diện với talà may mắn.”
Khoảnh khắc ấy Dương Vô Tà cảm thấy sự xa cách của Cố Tích Triều giảm đi một chút, thậm chí ngay cả sự đề phòng cũng không như trước.
Ông tưởng rằng đó là ảo giác, thứ khí chất “người ngoài không thể tiếp cận” tỏa ra từ Cố Tích Triều luôn rất rõ ràng.
Nhưng ngay sau đó, ông biết được đó không phải ảo giác.
Bởi vì ông nghe thấy tiếng bước chân rất quen thuộc.
Ông mỉm cười, quay lại, “Lâu chủ.”
Thích Thiếu Thương cười với ông, hai lúm đồng tiền phát sáng chói mắt. Dương Vô Tà đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Cố Tích Triều đang hướng về phía Thích Thiếu Thương.
Cuối cùng, Dương Vô Tà cười.
Tiếp theo đó, ông thấy lâu chủ của mình phi thân trong không trung, như một con hcim trắng lớn, đáp xuống mái hiên trên lầu.
Một người bên trong, một người bên ngoài, cùng một độ cao, chỉ cách một khung cửa, nhìn nhau.
Sau đó Thích Thiếu Thương dứt khoát nhanh chóng trèo cửa sổ vào trong, Dương Vô Tà nhìn thấy khóe môi Cố Tích Triều khẽ động, tạo thành một góc độ khuynh quốc khuynh thành.
Cuối cùng Dương Vô Tà cũng hiểu, Thích lâu chủngay cả trèo cửa sổ cũng có dáng vẻ anh hùng khí khái.
Nhìn hai người sánh vai đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa, Dương Vô Tà đột nhiên cảm thấy, lúc này, trời đất đều không tồn tại, chỉ có hai người nọ, không thể có thêm bất cứ ai.
Ông quay người lặng lẽ rời đi, nhìn thấy phía chân trời đỏ rực như lửa. Sương mờ dịu dàng, nhuộm hồng một mảnh tình.
Một con nhạn bay đến từ phía xa, nhạn qua để lại tiếng, tiếng dần xa.
Thích Thiếu Thương đột nhiên quay lại nhìn Cố Tích Triều, “Tích Triều, ta vẫn luôn nghĩ, chim ưng cô độc, chim nhạn theo bầy, ngươi lại luôn là ưng, tự do tự tại……….”
Lời chưa dứt, Cố Tích Triều đã chỉ lên trời, “Ngươi nhìn đi……….”
Con nhạn vừa bay ngang qua đã trở lại, nhập vào bầy nhạn vừa bay ngang qua Kim Phong Tế Vũ lâu lúc ấy.
Một cảnh sắc hùng tráng biết bao, tiếng kêu của bầy nhạn đánh thức Thiên Tuyền Sơn vốn đang chìm yên tĩnh.
Trong ánh nắng nghiêng nghiêng của hoàng hôn, con nhạn lạc bầy đã quay lại.
Thích Thiếu Thương nhìn vào mắt Cố Tích Triều, đôi mắt hiện lên sự vui mừng rất nhẹ, ánh mắt trong sáng, nhưng không lạnh lùng.
Thích Thiếu Thương gần như ngẩn ngườiđó là một Cố Tích Triều hoàn toàn khác.
Chỉ một chút ấm áp trong mắt Cố Tích Triều cũng đủ khiến Thích Thiếu Thương vui mừng đến phát điên.
Hắn rất muốn hôn lên đôi mắt nay đã có chút ấm áp đó, cùng hàng mi dài che phủ đôi mắt chứa đựng cả thiên hạ đó.
Nhưng hắn không làm vậy, hắn cảm thấy, chỉ cần nhìn thấy y, cũng là đủ rồi.
Hắn rất nghiêm túc nhìn Cố Tích Triều, cho đến khi Cố Tích Triều thu ánh mắt nhìn về phía xa lại, chuyển nó đến đôi mắt hắn.
Hắn nghe thấy thanh âm kiên định của Cố Tích Triều đang nói với mình, “Đường dài khó khăn, chim ưng chỉ có được cô độcnếu có ngươi, vậy thì, ta làm một con nhạn cũng không sao.”
Trời đất tĩnh lặng.
Rất lâu sau đó Thích Thiếu Thương mới hiểu được Cố Tích Triều lúc ấy, bản thân lúc ấytâm của ta, là cánh chim tự do, tìm thấy bầu trời của mình trong mắt ngươi.
Phần 3
Nguyệt lãnh long sa trần thanh hổ lạc
(Ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi cát vàng, hàng rào trúc bên bờ tường thành cô tịnh)
Tháng 12 năm nay, Thích Thiếu Thương phải ra biên quan.
Quân Liêu xâm phạm lãnh thổ đại Tống, miền biên quan ngày đêm không được yên ổn. Những huynh đệ của Kim Phong tế Vũ lâu mà Thích Thiếu Thương phái đi báo lại rằng, mong được có thêm người đến giúp đỡ.
Tình hình vô cùng khó khăn, Thích Thiếu Thương không kiên nhẫn được, quyết định tự mình đi biên quan một lần.
Chính vì có Dương Vô Tà và Cố Tích Triều ở đó, hắn mới dám rời bỏ kinh thành.
Khi hắn đến tìm Cố Tích Triều, người nọ đang ở trong thư phòng, ngắm một bức họa.
Nhìn thấy Thích Thiếu Thương, y lẳng lặng thu bức họa lại.
Thích Thiếu Thương ngắm nhìn y một lúc, không hề hỏi điều gì.
Hắn chỉ đến bên y, lặng lẽ đứng đó.
Cố Tích Triều cười với hắn, nhưng cũng không nói gì.
Sau đó, Thích Thiếu Thương nói, “Tích Triều, ta phải đi biên quan, đánh trận này.”
Qua rất lâu, khóe môi Cố Tích Triều mới khẽ động, “Đi đi.”
Không cần những lời lưu luyến, nam nhi vốn dĩ nên như vậy.
Khoảnh khắc đó Thích Thiếu Thương đánh mất lời nói của mìnhkhoảnh khắc ấy hắn muốn nói, “Tích Triều, đi, cùng ta đến chiến trường, chúng ta cùng chém giết thoải mái!”
Nhưng hắn biết rõ, hoàn cảnh hiện giờ của Cố Tích Triều không được, hiện giờ không phải lúc.
Việc xuất chinh đến quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp suy xét làm thế nào để bảo vệ Cố Tích Triều trước mặt người trong thiên hạ.
Thật ra, không ai có thể bảo vệ Cố Tích Triều, bởi vì Cố Tích Triều không cần ai bảo vệ.
Điều Thích Thiếu Thương muốn làm, là tìm cách cho Cố Tích Triều một chỗ dựa, một thời cơ, để y có thể thực hiện chí hướng.
Chỉ cần như vậy, chỉ cần Cố Tích Triều thực hiện lời y nói, cứu người.
Năm xưa giết bao nhiều người, hiện giờ cứu bấy nhiêu người.
Chỉ cần như vậy, thiên hạ sẽ không còn gì để nói.
Nhưng mà hiện tại vẫn chưa phải cơ hội.
Thích Thiếu Thương vội vàng muốn đến biên quan, khoảng ngày hôm sau đã khởi hành.
Nếu lúc đó hắn để Cố Tích Triều cùng ra chiến trường, dọc đường sẽ có vô số người tập kíchthiên hạ này, trước mắt, chỉ còn Kim Phong tế Vũ lâu là an toàn.
Cố Tích Triều đương nhiên không sợnhưng, đại cục làm trọng.
Nếu ban đầu đã quyết định về biện lương, quyết định gặp Thích Thiếu Thương, quyết định lưu lại Kim Phong tế Vũ lâuquyết định sẽ hối hận.
Vậy thì, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.
“Thích Thiếu Thương, vương triều này, ta đã không còn hy vọng gì về nó, trên đường trốn chạy, ta chỉ muốn, những người đã từng cho ta ấm áp được sống bình yên.”
Cố Tích Triều vẫn không nói cho Thích Thiếu Thương biết, ba năm đó y đã đi đâu, nhìn thấy những gì, trải qua những gì.
Thích Thiếu Thương biết, đó là nguyên nhân quan trọng khiến Cố Tích Triều thay đổi, đó là hồi ức chỉ thuộc về Cố Tích Triều.
Có thể là cái lạnh thấu xương, cũng có lẽ là sự ấm áp đến cực độ.
Tóm lại, đó là ký ức của Cố Tích Triều, nếu y đã muốn giữ lấy cho riêng mình, Thích Thiếu Thương sẽ không hỏi y.
Khi nào Cố Tích Triều muốn nói, đồng ý nói ra, y sẽ tự nói cho hắn nghe.
Hắn biết Cố Tích Triều vẫn luôn muốn ra chiến trườngtâm có thiên hạ, thư sinh có thể nhìn thấu cả giang sơn chỉ qua những con chữ trên giấy, tuyệt đối không phải là kẻ chỉ yêu thích công danh lợi lộc.
Hắn hiểu rõ, Cố Tích Triều liều mạnh muốn giành lấy công danh, không phải chỉ vì quyền thế, vì được hơn người.
Bằng không, y sẽ không hao tổn tâm lực viết nên thất lược, sẽ không đau lòng vì không thể báo quốc, càng không bao giờ nhẫn nhịn chịu nhục ba năm, cuối cùng chấp nhận hối hận.
Từ ngày Cố Tích Triều trở lại, Thích Thiếu Thương đã biết, đây là một Cố Tích Triều hoàn toàn khác.
“Báo quốc, an dân, không vì quân vương. Thích Thiếu Thương, ngươi nhớ kỹ, đây là tấm lòng hiện giờ của ta.” Cố Tích Triều đến bên cửa sổ, bóng dáng chất chứa cả mùa đông cô liêu.
Cuối cùng Thích Thiếu Thương không kiềm chế được, đứng phía sau nắm lấy bàn tay y, vẫn lạnh như vậy, nhưng thật ra đã có gì không như xưa.
“Tích Triều, lần sau chúng ta nhất định phải cùng ra trận, cùng sánh vai chiến đấu. Thích Thiếu Thương ta một lời hứa đánh giá ngàn vàng, sẽ không bao giờ trái lời!”
Thân thể y hơi cứng đờ, sau đó dần thả lỏng. Cố Tích Triều ngoảnh đầu lại, bàn tay đang bị Thích Thiếu Thương nắm lấy cũng xoay chuyển một vòng trong lòng bàn tay hắn, nhưng không hề rút về.
Y chỉ nhìn vào mắt hắn, phát hiện trong mắt Thích Thiếu Thương quả thật đang có một ngọn lửa rực cháy.
Y cười thanh thoát, “Vậy thì, không được nuốt lời.”
Mùa đông ấy, tuyết rơi dày, ở ngay biện lương nước rơi xuống đã kết thành băng, chốn biên quan giá rét còn cực khổ đến nhường nào?
“Tích Triều, chăm sóc tốt cho bản thân mình, chờ ta trở về.” Thích Thiếu Thương chỉ dùng một câu, đã bày tỏ hết trăm ngàn điều muốn nói, chưa từng có khi nào như lúc này, khi hắn và Cố Tích Triều sắp chia tay, lại có khoảng cách gần như thế.
Cố Tích Triều mỉm cười nhẹ, “Đợi ngươi trở lại, ta có quà tặng ngươi.”
—————-
Chiến sự biên quan nhiều năm không dứt, quân Tống canh giữ ngày một suy kiệt. Thích Thiếu Thương lo lắng không yên, nhưng lại chẳng biết nên làm sao để cứu vãn.
Đại hiệp tuy có thể gánh vác tám phần giang hồ, nhưng suy cho cùng vẫn không thể một mình gánh vác ngàn quân.
Ai có thể xoay chuyển cả thời đạichỉ có chính thời đại đó.
Ai đã từng nói, đợi đến năm khác, khi càn khôn đã ổn định, lại chúc thọ người?
Hoàng hôn đại mạc, vạn mã hí vang giữa đại mạc mênh mông, gió rít gào giữa khe đá lớn, hát khúc ca “ngàn quân đi như tên bay qua cửa ải, gió rét thấu xương, tướng sĩ hy sinh sa trường, mười năm khó trở về quê hương.”
Phương bắc gió cát ngập trời, ban ngày hùng tráng mãnh liệt, buổi đêm giết người.
Đêm đó, ánh trăng lạnh lẽo chiếu rọi cát vàng ngút tầm mắt. Những chiếc lều trướng trong doanh trại thấp thoáng ẩn hiện trong bóng đêm, không thể nhìn rõ.
Nhìn về phía nam, chỉ thấy núi non trùng điệp.
Cuối cùng mới biết, tướng sĩ biên quan đêm khuya canh gác ngoài trướng, thổi tiêu tấu nhạc, nhìn ánh trăng mà bi ai, là vì lẽ gì.
Vì tương tư!
Chỉ vài ngày, khách xa nhìn phía chân trời, mong ngày về mặt ủ mày chau.
Chỉ vài ngày, sầu ly biệt càng xa càng vô biên, thời gian qua như nước chảy không về.
Chỉ vài ngày, nhạn chưa về, người cô đơn, ngày tàn trời xanh nhớ kim cổ?
Chỉ vài ngày, cô liêu lại cô liêu, sầu lại càng sầu thêm?
Chỉ vì, trong hàng ngàn hàng vạn người bên mình, không có người nọ.
Đến khi nào, mới có thể hoàn thành bá nghiệp, thúc ngựa trở về?
Đáng sợThích thiếu Thương thở dài, trong ánh trăng trong lành, khí lạnh đất bắc dấy lên cuồn cuộn.
Cô đơn ấy hòa quyện cùng bóng đêm, thật nồng, thật đậm, rồi mãi mãi không thể tìm lại.
Tiếng sáo vang vọng Ngọc Môn quan, núi non trùng điệp, nghĩa khí nam nhi.
Ai không kính ngưỡng, ai không tương tư?
Cố Tích Triều, Cố Tích Triều, Cố….Tích….Triều……
Từng chữ thấm vào máu huyết, khắc sâu trong tim, hợp thành một người, hình bóng thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt.
Người ấy đang cười, khóe miệng hơi nâng lên, ánh mắt dịu dàng nhu hòa, nhưng vẫn không đánh mất vẻ thanh tuấn cao quý trước đây.
Không dám chớp mắt, vì biết rõ chỉ cần cử động, ảo ảnh trước mắt kia sẽ lập tức vỡ tan.
Người ấy hiện đang ở Trung Nguyên xa xôi, cách xa thế tục, chỉ cảm thấy ấm áp vì hắn.
Vì thế đôi mắt càng mở to, khóe mắt khô rát, gió lớn thổi qua, cát xông vào mắt, hình ảnh trước mắt gần như lập tức biến mất.
Đau, rát, để mặc đôi mắt trừng lớn trong màn đêm, dưới ánh trăgn sáng trong, giữa gió cát mịt mờ, nhìn ngắm bóng hình trong tưởng tượng.
Si tâm khó đổi.
Lệ chậm rãi lăn xuống, từng giọt từng giọt.
Đôi mắt đau đớn, cho nên không tránh khỏi sẽ rơi lệ.
Không phải vì nhi nữ tình trường mà nhụt chí anh hùng, chỉ là nước mắt tự nhiên sẽ thấm ướt khóe mắt khô rát.
Sắc đêm nhạt dần, ngày mới đang đến, ánh dương bắt đầu chiếu rọi, tướng sĩ trong doanh cũng thức giấc, quên đi đêm tối lạnh căm, khóa áo giáp vào, trường thương vác lên vai.
Tẩy sạch nỗi tương tư trong đêm trường.
Chiến lược chuẩn bị sẵn, bày binh bố trận, điểm mặt tướng sĩ.
Thích Thiếu Thương vung Nghịch Thuỷ Hàn, ngân quan rọi sáng cả vùng sa mạc.
Gió cuốn may bay, tướng quân uy phong bình định thiên hạ, mang theo vinh hoa quay lại cố hương, tìm đâu binh sĩ bảo vệ biên cương!
Lưỡi kiếm đẫm máu giương cao ngất trời xanh, trường phong vạn lý, sương khói mờ bay, trời cao vạn dặm thu vào tầm mắt.
Bóng thanh sắc ngạo nghễ vung kiếm nơi chân trời kia là ai?
Phong vân biến động không ngừng, chỉ một thanh kiếm tung hoành mười bốn châu!
“Tích Triều…..lần sau, ngươi sẽ cùng ta lưu lại một trang sử phong lưu thiên cổ!”
Ân oán thị phi rồi sẽ trở thành cát bụi, đời người chỉ mong được tự do tự tại, ân oán phân minh.
“Tích Triều………ngươi, nhất định cũng sẽ nghĩ như vậy.”
“Chúng ta, vốn dĩ nên cùng sống cuộc đời như vậy.”
Nghịch Thuỷ Hàn ra khỏi vỏ, ngàn vạn tia nắng tập trung trên lưỡi kiếm.
Thích Thiếu Thương vung kiếm chỉ vào doanh trại của quân Liêu phía xa xa, hét lớn:
“Giết!”
————————-
có kẻ đang tương tư mỹ nhân kìa
Phần 4
Nam khứ bắc lai tương vân sở thủy
(Đến rồi đi đi lại đến, non nước mây trời mênh mang)
Khi Cố Tích Triều đứng một mình ở Kim Phong Tế Vũ lâu, thật ra cũng không có gì là không giống, thật vậy.
Mỗi sáng sớm thức dậy, đọc sách, đọc tư liệu, bí tịch, sách thuốc.
Tư liệu trong Bạch Lâu vô vàn, từ khi Thích Thiếu Thương nhận chức, hắn lại sai người đi khắp nơi tìm về những loại sách khác, yêu cầu các huynh đệ trong lâu nếu có thời gian rảnh rỗi thì phải đọc sách nhiều hơn.
Vậy nên, Cố Tích Triều phát hiện bản thân đã có đích đến.
Bạch Lâu vốn là nơi cơ mật quan trọng, người thường không thể vào. Thích Thiếu Thương lại không hề đề phòng Cố Tích Triềuđó là một loại tin tưởng khó nói thành lời.
Chẳng trách đượcThích lâu chủ quả thật là Thích lâu chủ, gan lớn bằng trời không sợ chết thêm lần nữa.
Đây là những gì mà các huynh đệ trong Kim Phong Tế Vũ lâu lén bàn luận.
Cũng không phải Cố Tích Triều chưa từng nghe thấy, mà y tin chắc rằng Thích Thiếu Thương cũng đã nghe được.
Khi y nghe được đã cười đến nỗi không đứng thẳng lên được, Thích Thiếu Thương cũng cười, đôi mắt nhìn y rất sáng.
Cười xong, Cố Tích Triều hỏi hắn, “Này, ngươi thật không sợ chết thêm lần nữa?”
Thích Thiếu Thương nhướn mày, “Sợ, sao lại không sợ. Cảnh đẹp hồng trần thì đã sao, kẻ tham công danh nhiều vô sốphồn hoa tam thiên, ai có thể dễ dàng từ bỏ.”
Cố Tích Triều cũng nhướn mày, “Vậy ngươi cứ vậy mà tin tưởng ta, xem ta là….huynh đệ, không sợ ta lại phản bội ngươi?”
Thích Thiếu Thương thở dài, “Tích Triều, có phải ngươi rất thích ta lặp lại những gì đã nói với ngươi………”
Sắc mặt Cố Tích Triều hơi lúng túng, “Lời đó……..”
“Ta không xem ngươi là huynh đệ……..ta xem ngươi là…….tri âm…….”
Hai người nhất thời im lặngCố Tích Triều có cảm giác bị người ta nhìn thấu.
Không thể phủ nhận rằng, y quả thật đã không tự chủ thốt ra lời đó, hơn nữa còn có một cảm giác muốn nghe lời tiếp theo thấp thoáng đâu đó trong lòng.
Lúc ấy Cố Tích Triều không khỏi có ý muốn đánh ngườiai nói Thích Thiếu Thương không biết tính toán, hắn khi tính toán còn thản nhiên hơn bất cứ ai!
Sau đó, y lặp lại, “Ngươi không sợ ta lại phản bội ngươi?”
Thích Thiếu Thương đột nhiên bước đến trước mặt y, trực tiếp nắm lấy tay y, “Không sợ.”
“Tại sao?”
“Vì ngươi sẽ không làm vậy.”
Cố Tích Triều trầm mặc, trong thời gian đó trái tim y đang siết lại đau đớn.
Từ khi nào y tưởng rằng bản thân sẽ không đau nữa, đột ngột nhận ra, trái tim y vẫn biết đau.
Trái tim nằm ở nơi sâu kín nhất, thì ra vẫn yếu mềm hơn bản thân y tưởng.
Ai nói nam nhi tâm như sắt đá?
Nhưng……..nhưng mà…….
Nếu như mọi người đều là tâm như sắt đá, vậy thì thế gian này sẽ có bao nhiêu kẻ không duyên phận?
Tâm, chỉ có thể mềm yếu trước mặt những người nhất địnhnhững người đó, không nhiều, trong đời y, có lẽ sẽ chỉ có hai người.
Ngọn lửa trong mắt Thích Thiếu Thương bừng sáng, “Bởi vì ta là Thích Thiếu Thương.”
Thích Thiếu Thương, Thích Thiếu Thương, thiên hạ chỉ có một Thích Thiếu Thương.
Nụ cười của Cố Tích Triều dần nở rộ, “Lúc nãy ta còn tưởng ngươi thông minh, thì ra vẫn ngốc.”
Thích Thiếu Thương vung một quyền về phía Cố Tích Triều, “Ngốc thì cũng vẫn rất anh hùng khí khái!”
Thế rồi Cố Tích Triều ngừng cười, dánh vẻ trở nên rất nghiêm túc, “Cũng đúng.”
Lúc này, Thích Thiếu Thương đã không còn đứng bên cạnh y, Cố Tích Triều còn lại một mình, đứng giữa Bạch Lâu tĩnh lặng, nhớ đến một vài tình tiết nhỏ nhặt khi hai người họ bên nhau, không ngờ lại thấy buồn cười.
Bản thân yrất ít cười.
Bởi vì không vui.
Khi một người cảm thấy lạnh, sẽ không còn thời gian nghĩ đến cười.
Nhưng khi ở bên Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều phát hiện ra, bản thân rất thường hay cười.
Cho dù ngay lúc này Thích Thiếu Thương không có ở đây, nhưng vẫn có bản lĩnh khiến y bật cười.
Cố Tích Triều thuận tay rút một quyển sách trên giá xuống, nhận ra đó là một tập thơy ngẩn người một lúc, Thích Thiếu Thương, ngươi cũng thật thích văn chương.
Đó là tập thơ của thi nhân Nam triều, y lật một trang, liền nhìn thấy ngay một câu “bên nhau nhoẻn miệng cười, chia ly hai bờ sầu”.
Cố Tích Triều lập tức ném quyển sách trở lại trên giá, hôm nay y làm sao thế, sao mọi chuyện đều như đang nhắc nhở y.
Nhắc y nhớ rằng, có một người, hiện đang không có bên cạnh y.
Non nước mây trời, minh nguyệt thiên lý, tấm long nam nhi sánh ngang trời, có lẽ sẽ có ngày nào đó thật sự có thể cùng hắn thúc ngựa rong ruổi giữa non nước giang nam.
Trách lòng người chẳng được bằng con song, nỗi tương tư sâu thẳm tựa biển khơi.
Cuối cùng Cố Tích Triều cũng hiểu được, “nhớ mong mà chẳng được gặp người”là cảm giác bi ai thế nào.
Y lặng lẽ điều chỉnh tâm tình của mình, Thích Thiếu Thương, ta biết ngươi trọng lời hứa, cho nên, ngươi rất nhanh sẽ quay lại.
Đêm đông giá rét, Cố Tích Triều ngồi trong Tượng Tỵ Tháp, bình thản ngắm nhìn sắc đêm nhạt nhòa phía chân trời, cảm thấy trước đây chưa từng cô đơn như thế này.
Cô đơn nhất trong những nỗi cô đơnchính là lạnh.
Gió luồn qua khe cửa, giữa khuya phòng trống lạnh lẽo.
Nhớ người lòng se sắt, chẳng thể giữ tâm tĩnh.
Y đột nhiên giận dữ đập bànkhiến mấy vết nứt xuất hiện, bàn lắc lư, cuối cùng cứ như thế mà vỡ ra, đổ ập xuống.
“Thích Thiếu Thương ngươi nhanh chóng trở về cho ta! Bản công tử rất lạnh!”
Khi ấy y nghĩ, chỉ cần có hắn, tâm sẽ không lạnh nữa.
Nói xong, Cố Tích Triều đột nhiên giật mìnhvừa rồi quả thật là hành động vô ý thức, là những lời không tự chủ.
Y ngơ ngác nhìn quanh, nhận ra trăng đã lên cao.
“Cũng may, không có ai nghe thấy.”
Kim Phong Tế Vũ lâu đêm đó, rất nhiều huynh đệ trong lâu bị một thanh âm kỳ quái đánh thức.
Hình như đó là âm thanh của một cái bàn bị nội lực phá nát, mà hình như nó lại vọng ra từ phòng của lâu chủ.
Nhưng không phải lâu chủ lúc này đang ở biên quan sao?
Các huynh đệ đột nhiên nhớ ra, điều mà họ vẫn không chú ý đếnCố công tử, hình như từ khi đến đây vẫn luôn ở cùng phòng với lâu chủ.
Nếu vậy, thanh âm đó tất nhiên là do Cố công tử gây ra.
Tại sao nửa đêm Cố công tử lại đi đập vỡ bàn, y đang nổi giận điều gì?
Còn nữa, Kim Phong Tế Vũ lâu đâu có thiếu phòng, tại sao lâu chủ nhất định phải để Cố công tử ở chung phòng chứ?
Đêm đó, rất nhiều huynh đệ của Kim Phong Tế Vũ lâu mất ngủ, tất cả đều đang nghĩ về vấn đề vốn dĩ nên nghĩ đến từ lâu, nhưng đã bị bỏ qua.
————————–
mỹ nhân đáng yêu quá nha đỏ mặt
Phần 5
Xuân hoa lạn mạn hạ hoa tự cẩm
(Hoa xuân rực rỡ, hoa hạ tựa gấm)
Khi Thích Thiếu Thương trở lại, hoa xuân đã phủ kín Trung Nguyên.
Huynh đệ trong lâu reo hò, “Lâu chủ về rồi, lâu chủ về rồi”, vui mừng phấn khởi.
Khi Cố Tích Triều nghe thấy, ở nơi sâu kín nhất trong long, có một nơi nào đó lỗi nhịp.
Sau đó, y chậm rãi đến bên khung cửa, nhìn đội ngũ các huynh đệ trong lâu vừa quay lại.
Từ khi nào y đã chấp nhận bọn họ là huynh đệ.
Cố Tích Triều lắc đầu, khóe miệng hơi chuyển động, tâm tình quả thật rất khá.
Khi y cúi đầu xuống nhìn, vừa vặn bắt gặp đôi mắt to tròn rất sáng của Thích Thiếu Thương đang nhìn mình, ánh nhìn gặp nhau, vẫn là cảm giác thời gian đã ngừng trôi.
Cố Tích Triều bình thản cười, khép cửa sổ lại, đến bên chiếc bàn tiếp tục lật sách.
Quả nhiên không lâu sau, tiếng bước chân quen thuộc đã truyền đến bên tai.
Một giây sau, hơi ấm của người kia đã phủ xuống, ấm áp khiến người ta quên đi hô hấp.
Y cười gian tà, “Thích đại hiệp khải hoàn trở về, thật là đáng chúc mừng.”
Thích Thiếu Thương vô tư nằm thẳng xuống giường, nghiêng đầu nhìn y, “Cố công tử nói chúc mừng, thế nhưng ngay cả ra ngoài nghênh đón cũng lười?”
Cố Tích Triều liếc hắn, “Ngươi hiểu tâm ý của ta là đủ rồi.”
Thích Thiếu Thương cười ha ha, “Ở đâu?”
Thế rồi Cố Tích Triều không buồn để ý đến hắn, dùng ánh mắt coi thường kết thúc cuộc đối thoại.
Thích Thiếu Thương cũng im lặng không nói, lặng lẽ nhìn ngắm người đang ngồi bên bàn, thanh sam thư sinh thanh thoát tự tiên nhân, mặt tựa Quan Ngọc, dáng vẻ tiêu sái.
“Tích Triều, khoảng thời gian này, rất nhớ ngươi.”
Một câu nói đột ngột phá vỡ im lặng.
Thích Thiếu Thương chính là một người như thế, nghĩ gì nói nấy.
Nhân sinh chính là như vậy, có những khi ngươi muốn nói, lại vì nguyên nhân nào đó mà bỏ lỡ cơ hội, nhưng khi quay đầu lại nhìn, trăm năm đã qua, có lẽ sẽ trở thành nuối tiếc cả đời.
Thích Thiếu Thương không muốn bản thân hối tiếc, cho nên hắn quyết định muốn nói gì sẽ nói nấy.
“Ta, rất nhớ ngươi.”
Vẫn là trầm mặc vô biên, Cố Tích Triều dường như trở thành một tấm bình phong, có thể khiến cho khoảng cách giữa nhân gian và chân trời trở nên rất xa rất xa.
Thích Thiếu Thương cảm thấy những gì hắn nói đã rơi vào một hồ nước sâu không thấy đáy, không có tiếng vọng, không chút lay động, không còn dấu vết.
Vậy nên, hắn lập lại lần thứ ba.
“Ta, rất nhớ, rất nhớ ngươi.”
Lần này đáy nước gợn sóng, ranh giới giữa nhân gian và chân trời mơ hồ không rõ.
Cố Tích Triều mỉm cười, “Ta cũng vậy.”
Phồn hoa như gấm, mùa xuân trong khoảnh khắc đó, dường như vụt biến thành hạ.
Lời tác giả:
Thời gian đã qua lâu, cũng không còn cảm giác để viết phiên ngoại nữa. cho nên thật xin lỗi, không thể tiếp tục viết tiếp phần phiên ngoại như đã hứa ban đầu.
Tôi vẫn cho rằng mình có thể bổ sung, nhưng thật ra không có.
Nhưng tôi thà rằng không viết, chứ không thể viết tiếp những câu văn không có cảm xúc, tâm trạng viết phiên ngoại giờ đã nhạt đi, dù có viết tiếp cũng không còn hợp lý nữa.
Cho nên, Cửu Vạn Phong kết thúc tại đây.
Những gì còn thiếu sót trong chính văn, xin mọi người thông cảm, cũng như thong cảm cho phần ngoại truyện này, những thiếu sót trong chính văn giờ cũng không còn tâm trạng bổ khuyết, cho nên Hứa Duy Hạ xin lỗi tại đây.
Cúi đầu.