Nguyên nhân mà Đường Yến bắt giam Vương Tiểu Thạch, sau này Kim Phong Tế Vũ Lâu tìm hiểu được, là do Ôn Nhu đã chọc giận nàng.
Ôn Nhu luôn dính vào mấy chuyện thị phi.
Ôn Nhu luôn không ngừng tìm phiền toái.
Nhưng không may, lần này người nàng trêu ngươi là Đường Yến.
Ôn Nhu cũng thiếu hiểu biết, cãi nhau với Vương Tiểu Thạch, nổi cơn nóng giận mà rời xa hắn.
Lúc Đường Yến tìm Ôn Nhu trả thù, tạo xong mê dược, đến khách *** lại chỉ thấy một mình Vương Tiểu Thạch.
Đường Yến nhìn qua Vương Tiểu Thạch, nét mặt liền biến đổi.
Nàng thậm chí quên mất mục tiêu lần này là đến giết Ôn Nhu.
Nàng lại chằm chằm nhìn Vương Tiểu Thạch.
“Xuyên Tây Nhị Hùng” Đường Nhất Thiểu, Đường Nhất Đa biết nàng lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy qua biểu tình này của Đường Yến.
Bọn họ hỏi “giết hắn à?”
Nhưng Đường yến không Vương Tiểu Thạch.
Sau đó, tiểu nhị của khách *** thấy một đoàn hai nam một nữ mang Vương Tiểu Thạch đi.
Cố Tích Triều suy tư thật lâu.
Hắn rốt cục cũng nghĩ thông suốt.
Vết sẹo của Đường Yến là Vẫn Hoa Công Tử.
Chẳng mấy người gặp qua Vẫn Hoa Công Tử.
Nhưng Đường Yến từng là tình nhân của chàng.
Cho nên, nam nhân mà làm cho Đường Yến vừa liếc mắt đã sửng sốt, đại khái chỉ có hai loại người.
Vẫn Hoa Công Tử và người giống Vẫn Hoa Công Tử.
Có lẽ Vương Tiểu Thạch và Vẫn Hoa Công Tử quá giống nhau.
Cho nên Cố Tích Triều đoán, chính nguyên nhân này đã khiến Đường Yến bắt nhốt Vương Tiểu Thạch, giữ bên cạnh mình.
Từ khi bắt được Vương Tiểu Thạch, Đường Yến chưa rời nửa bước khỏi cửa Đường Gia Bảo.
Phải cứu Vương Tiểu Thạch, phải tìm được nhược điểm của Đường Yến.
Nhược điểm của Đường Yến là Vẫn Hoa Công Tử.
Nữ nhân đã lâm cảnh điên loạn, sẽ không thấy rõ được sự thật.
Các nàng chỉ thấy được việc các nàng muốn thấy.
Cố Tích Triều lại suy tư, hắn nhíu nhíu mày.
Thích Thiếu Thương bỗng nhiên xoa mi hắn.
“Để ta vuốt phẳng cho.” Thích Thiếu Thương thản nhiên nói.
Hàng mi này lúc u sầu hay đau xót, hãy để ta vuốt phẳng.
Cố Tích Triều nở nụ cười, nhắm mắt lại.
Hắn cảm nhận được bàn tay phải chai sạn của Thích Thiếu Thương cọ vào làn da mình, có được cảm xúc kỳ lạ.
Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái. Có lẽ như vậy thì ưu sầu phiền muộn của mình thực sự tan thành mây khói.
“Một đường phong trần, đệ chịu được sao?” Thích Thiếu Thương không khỏi lo lắng.
“Ba năm đào vong ta còn chịu được, ngần này đã là gì.”
Thích Thiếu Thương có chút khó chịu. Ba năm đào vong thực sự khổ sở nhường nào?
Chính mình cũng từng trốn chạy, nếm cái loại tư vị ngày đêm dày vò của nó.
Tự lo đói khát, tự quản ấm lạnh.
“Chịu khổ chả sao. Huynh chịu được thì ta sá gì. Ta chỉ không chịu nổi một ngày nào đó, huynh không còn bên ta. Thề có trời là lúc đó ta muốn cùng huynh thiên lý đại chiến lần nữa.”
Năm thứ nhất, Cố Tích Triều hận Thích Thiếu Thương đến tận xương tủy.
Năm thứ hai, hắn phát hiện mình tưởng nhớ người kia đến dị thường.
Năm thứ ba, hắn nghĩ hắn sắp phát điên. Từ tỉnh đến mộng đều là hình bóng kẻ đáng ra phải hận.
Cho nên hắn phải về Biện Lương. Vương Tiểu Thạch nhớ Ôn Nhu, cho nên đã trở lại, bị bắt tới Đường Môn.
Hắn nhớ Thích Thiếu Thương, hắn đã trở lại. Thích Thiếu Thương đã mong nhớ hắn rồi.
Bọn họ kỳ thật vẫn chưa bỏ qua.
Bọn họ kỳ thật đều thực may mắn.
Thích Thiếu Thương luôn luôn đứng ở đó, không rời đi, thậm chí vị trí không sai một bước.
Cho nên Cố Tích Triều vô luận đi tới nơi nào, chỉ cần vừa quay đầu lại —— có thể thấy, Thích Thiếu Thương vẫn đứng nơi đó.
Năm đó hắn ở Kỳ Đình tửu quán chờ đợi mình về —— hắn đợi chờ.
Ba năm sau hắn ở Biện Lương Thành chờ đợi mình —— vẫn đợi chờ như xưa.
Mà ngay cả lần đó vào tận Hoàng Cung, hắn cũng vẫn đứng ở phía sau mình.
Đến tột cùng là ai họa địa vi lao —— là ai khốn long tại uyên?
Phân không rõ —— từ lâu đã không hề rõ ràng.
Phân không rõ, liền hỗn.
Thì là chuyện riêng của hai người họ.
Kỳ thật Thích Thiếu Thương luôn luôn chờ hắn. Chỉ cần mình hừ lạnh cũng đủ để khiến y cười nửa ngày.
Cố Tích Triều lặp lại lần nữa, “Khi đó khao khát được đọ sức với huynh lần nữa, đường đường chính chính, không âm mưu toan tính, không tính kế hệ lụy. Có lẽ là vì thế nên đệ mới còn sống đến hôm nay.”
Thích Thiếu Thương cũng im lặng nhìn hắn chăm chú. Trên con đường gập ghềnh đi Xuyên Thục, Thích Thiếu Thương biết ánh mắt trong trẻo của Cố Tích Triều muốn cái mạng già của hắn. Nhưng hắn liếc một lần rồi lại muốn liếc lần nữa.
“Giờ thì sao? Giờ còn muốn đánh với ta à?”
Cố Tích Triều mỉm cười, rút ra thanh Cửu Vạn Phong bên sườn, thanh quang xuyên tỏa màn đêm.
Vung kiếm chặt đứt bóng đêm —— bóng đêm đông cực lạnh.
Đêm đông hàm chứa thi ý.
Cảnh đông lạnh lẽo, động tình lạc bao năm.
Đêm đông cũng có thể rất dũng cảm.
Đêm đông cưỡi ngựa quay về thành Đông, lao nhanh như gió.
Nhưng đêm đông lại khiến những kẻ yêu nhau sáp lại gần nhau, cho nhau ấm áp.
Cố Tích Triều lặng lẽ tiến lại gần Thích Thiếu Thương. Thích Thiếu Thương lập tức vòng tay nhẹ nhàng ôm hắn.
“Hiện giờ, còn muốn đánh với ta sao?” Thích Thiếu Thương lại hỏi lần nữa.
Cố Tích Triều ảm đạm cười, “Không, từ nay về sau, ta sẽ hưởng thụ cảm giác yêu thương sóng vai cùng huynh”.