Sắc trời đã sáng tỏ
Gia nhân của Kim Phong Tế Vũ Lâu gõ cửa phòng Thích Lâu Chủ để thông báo điểm tâm đã chuẩn bị xong
Thấy trong phòng Lâu Chủ có thêm một bóng người, gia nhân này không khỏi tò mò mà ngó nghiêng.
Thích Thiếu Thương liền nói với Cố Tích Triều, “Cùng các huynh đệ dùng điểm tâm đi.”
Cố Tích Triều nhìn hắn, lắc đầu, “Không cần.”
Thích Thiếu Thương cũng hiểu là không ổn, nếu Cố Tích Triều bại lộ hành tung, cũng không biết sẽ tàn sát bao nhiêu mạng nữa —— “Ta sai người đem cơm lại đây cùng ăn nhé.”
Cố Tích Triều vẫn lắc đầu, “Cũng không cần thế.”
Thích Thiếu Thương không nói cái gì nữa, quay đầu đi ra ngoài. Đi ra ngoài phía trước, hắn lại quay lại thân đến, dùng sức nói, “Đừng đi.”
Vì thế Cố Tích Triều thật sự bất động—— Trời chứng giám là hắn đang định bước đi.
Chính là lời nói của Thích Thiếu Thương làm cho hắn không đi được, hắn muốn nghĩ tới sau khi Thích Thiếu Thương quay về, phát hiện mình lại biến mất.
Chính Cố Tích Triều cũng thấy rất buồn cười.
Hắn liền im lặng ngồi ở trong phòng Thích Thiếu Thươngnhư vậy, dung nhập vào một mảng không gian xanh ngát.
Hắn có cảm giác an tâm trong thoáng chốc. Hắn không biết sự yên lặng giữa mình và Thích Thiếu Thương còn có thể kéo dài bao lâu. Bọn họ không cố ý lảng tránh cừu hận, rồi sẽ có một ngày phải đối mặt.
Hắn cúi đầu nhìn thanh sam trên người, thêu liễu Giang Nam thanh nhã, mỗi đường kim mũi chỉ, đan xen tinh tế vô cùng.
Hắn suy nghĩ. Thích Thiếu Thương sao lại hiểu chính mình như thế? Chỉ sợ chính mình đi mua, cũng không tất thích hợp như vậy.
Nghĩ đến đây, trên mặt hơi đỏ lên, chuyện này trước kia hắn chưa từng suy nghĩ qua.
Lúc này, Thích Thiếu Thương đã trở lại, bưng đồ ăn tiến vào, hương thơm nức mũi.
Cố Tích Triều không có bỏ qua niềm vui sướng ánh lên trong mắt Thích Thiếu Thương. Đại khái là mình không đi thì hắn rất vui vẻ.
Chính là Cố Tích Triều không có tâm trạng ăn uống, hắn thản nhiên lắc đầu, “Ta thật sự ăn không vô.”
Thích Thiếu Thương cười cười, dám đem chiếc đũa nhét vào trong tay hắn, “Cố công tử, ngươi cũng biết, đây là ta Cửu Hiện Thần Long đời này lần đầu tiên xuống bếp.”
Cố Tích Triều thật sự kinh sợ.
Thích Thiếu Thương tự mình xuống bếp nấu cơm…
Hắn nhìn sang đồ ăn, lại nhìn sang Thích Thiếu Thương, nhất thời cũng không biết phải làm gì.
Sau đó, Thích Thiếu Thương thực ôn hòa nói, “Ăn đi.”
Cố Tích Triều liền không thể cự tuyệt, nhẹ nhàng gắp vài miếng.
Hai người yên lặng không nói gì, lặng lẽ ăn điểm tâm. Thích Thiếu Thương đột nhiên hỏi, “Tay nghề của ta như thế nào?”
Cố Tích Triều bĩu môi, “Thập phần kém cỏi, không thể nuốt trôi.”
Thích Thiếu Thương cũng không giận, “Ta thực sự nhớ trù nghệ của ngươi —— ta chưa bao giờ nếm qua cá ngon như thế.”
Vì thế Cố Tích Triều cũng muốn một lần làm lại Đỗ Quyên Túy Ngư.
Năm ấy, tiết trời đông, kia một mâm cá, kia một vò rượu.
Đó là lần gặp gỡ đầu tiên.
Hắn rốt cục biết, thì ra không thể quên được ngày ấy, không chỉ hắn một người.
Thích Thiếu Thương có lẽ so với hắn còn nhớ rõ hơn một chút.
Có cảm tình quá nồng nhiệt —— đủ nhiệt để đốt cháy chính mình, mà người khác cũng vô phương may mắn thoát khỏi, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Thích Thiếu Thương không thể quên, Cố Tích Triều không thể quên, nhưng bọn họ lại đứng ở vị trí đối lập.
Sự đời không toại lòng người, sự cực tàn nhẫn, cũng chỉ đến thế này thôi.
Cố Tích Triều thực sự hối hận.
Kỳ thật Cố Tích Triều làm tất cả chỉ vì Vãn Tình, chỉ vì một tâm nguyện nho nhỏ, muốn người con gái mình yêu có một cuộc sống giàu sang phú quý.
Mà trong lòng Cố Tích Triều, hắn càng nguyện đi làm một đấng anh kiệt, một kỳ tài chốn giang hồ.
Liền như Liễu Tùy Phong năm đó.
Liễu Tùy Phong gặp Lý Trầm Chu, mà Lý Trầm Chu cuối cùng phụ lòng trung của hắn.
Hắn từng nắm cánh tay Liễu Tùy Phong mà thở dài, người tài, kiêu hùng, ai ngờ trong đó lắm bi ai?
Hắn đem Liễu Tùy Phong trở thành mục tiêu. Hắn cảm thấy hắn làm được, thậm chí còn làm tốt hơn Liễu Tùy Phong.
Chính là đời lắm chuyện nực cười, có chuyện đáng cười, nhưng cũng có sự cười làm người ta rơi lệ.
Hắn cũng gặp Thích Thiếu Thương, biết hắn, hiểu hắn, thưởng thức hắn, thậm chí thật tình thích hắn —— hắn vẫn có thể cảm thụ được. Chính là lúc này đây, lịch sử không phải lặp lại, mà là đảo ngược loạn thất bát tao.
Hắn lại phụ Thích Thiếu Thương.
Về điểm này, hắn nhớ tới cái tên mà cả tòa Kim Phong Tế Vũ Lâu giữ kín như bưng.
Bạch Sầu Phi.
Bọn họ đều có nam nhi chí, muốn bay cao, vĩnh viễn bất tử, bọn họ cũng không cam tâm đứng lì tại chỗ.
Nhưng vẫn không giống. Bạch Sầu Phi dứt khoát, mà Cố Tích Triều hối hận.
Người dám thừa nhận mình đang hối hận là đang làm một việc vạn phần gian nan.
Từ xưa bao anh hùng hào kiệt, dù trong lòng hối hận, cũng không đối diện chính mình, đến cuối cùng vẫn sẽ không nói một câu “Ta hối hận”.
Đã làm chuyện sai, vì sao lại không dám thừa nhận?
Cho nên, người có thể thừa nhận mình hối hận, vô luận như thế nào, đều là nhân vật bất phàm
Mà Cố Tích Triều trong lòng rất rõ ràng, hắn sở dĩ hối hận, đơn giản là bởi vì người kia là Thích Thiếu Thương.
Nguyễn Hồng Bào đã từng hỏi hắn, “Trừ bỏ Thích Thiếu Thương, ngươi cảm thấy còn có ai?”
Ngay lúc đó trong đầu hắn hiện lên rất nhiều cái tên, “Lý Trầm Chu, Tô Mộng Chẩm, Lôi Tổn…” Chính là hắn rốt cục biết, chỉ có Thích Thiếu Thương.
Thiên hạ này không có Thích Thiếu Thương thứ hai.
Vì thế hắn khẽ mỉm cười nhìn chăm chú vào Thích Thiếu Thương, “Nếu ngươi muốn ăn, ta có thể làm lại Đỗ Quyên Túy Ngư.”
Kỳ thật, hắn cũng nhớ vị cá kia, có vài thứ, chỉ một lần, liền khắc cốt ghi tâm.
Ngay tức khắc Thích Thiếu Thương cầm tay hắn, thực nhanh.
Hắn thử giãy nhẹ, giãy không được. Hắn cũng lười cùng người kia so khí lực, tuy rằng thật sự nếu so sánh, hắn vẫn không thể không thừa nhận, hắn không sánh bằng tên đầu sư tử kia.
Thích Thiếu Thương gắt gao nắm tay hắn, vẫn là lạnh như vậy. Thói quen này cũng không tốt.
“Ngươi biết không, lần đầu tiên nắm tay ngươi, ta đã nghĩ nắm lâu một chút, tay ngươi rất lạnh!”
Lại nắm tay thêm mạnh, làm Cố Tích Triều thấy hơi đau, “Ngươi biết không, tay ngươi lạnh như vậy, ba năm trước đây lạnh, ba năm sau vẫn lạnh như thế, thực làm người ta đau lòng, ngươi biết không?”
Cố Tích Triều khẽ hạ mi, một bóng ma bao trùm lên mí mắt, “Thích Thiếu Thương, ngươi luôn miệng hỏi ta biết không biết không, ngươi lại không nói cho ta nghe, làm sao ta biết được?”
Sau đó hai người cùng lặng im. Thích Thiếu Thương không phải không muốn nói, chính là không có cơ hội nói Cố Tích Triều làm sao không muốn nghe, chính là, chính tay hắn đã bóp chết cơ hội.
Cho nên làm sao có thể không hối hận?
Hối hận thế nào là đủ?
Cố Tích Triều ngẩng đầu, chăm chú nhìn Thích Thiếu Thương, “Ta giờ hối hận, lời ngươi nói ra, ngươi sẽ không nuốt lời?
Thích Thiếu Thương trong lòng một trận kích động, “Đương nhiên, đương nhiên giữ lời.”
“Ngươi có thể bỏ qua sao? Bỏ qua tất cả những gì ta đã gây ra cho ngươi và huynh đệ của ngươi?
“Ta…” Thích Thiếu Thương bỗng nhiên nói không nên lời.
“Không thể bỏ qua đúng không? Bỏ qua được thì cũng không phải Thích Thiếu Thương.”
Cố Tích Triều cười xa cách, rời khỏi bàn tay của Thích Thiếu Thương
Đáy lòng trầm xuống, tay lại bỗng nhiên bị nắm chặt, lần này là ra sức nắm chặt, làm cho Cố Tích Triều đau đến khóe miệng phải nhếch lên.
“Nếu ta thử bỏ qua, ngươi có thể làm ta tin tưởng sao?” Ánh mắt của Thích Thiếu Thương trong suốt, bằng phẳng.
—