Vọng Xuân khách *** trong thành Thượng Lạc, một thùng gỗ chứa nước nóng thật to để giữa phòng.
Cánh hồng phất nổi khẽ trên mặt nước gợi vẻ đẹp kiều diễm vô hạn.
Đó là một sức quyến rũ kiều mị khó cưỡng, mang theo mê lực say đắm lòng người.
Thích Thiếu Thương ngâm mình trong thùng gỗ.
Nước nóng làm làn da cổ màu đồng của hắn ửng đỏ.
Thích Thiếu Thương cảm thấy một luồng nhiệt khí phát tán khỏi cơ thể.
Bóng đêm đã buông xuống.
Bóng đêm, thật khéo ghẹo người.
Hắn khẽ thở ra, cực kỳ muốn kiềm chế những ý tưởng tươi đẹp đang lóe lên trong đầu—— con đường phía trước hung hiểm, hắn giờ thật lo không biết Cố Tích Triều tính toán đường đi nước bước thế nào.
Hắn tự biết Cố Tích Triều chắc chắn muốn đoạt ngọc huyết san hô kia.
Nhưng mười ba ngày —— trong hoàng cung, trên người hoàng đế, hung hiểm bao nhiêu ai cũng biết.
Chẳng qua, Cố Tích Triều sẽ không bận tâm mấy chuyện này ——vì Thích Thiếu Thương biết, trong mắt người kia hiện tại chỉ có ba chữ Thích Thiếu Thương.
Không có gì có thể ngăn cản hắn—— Thích Thiếu Thương cũng không muốn ngăn cản.
Một là vô luận hắn ngăn cảnnhư thế nào, chuyện người kia đã quyết, chưa chắc đã chịu nghe hắn ngăn cản.
Thứ hai chính là —— Thích Thiếu Thương không muốn chết.
Cho nên hắn muốn cùng người kia mạo hiểm một phen.
Lời của Cố Tích Triều, hắn không thể không đồng ý —— khi hắn chưa làm tốt chuyện thiên hạ, trước khi đem Kim Phong Tế Vũ Lâu đầy đủ trả lại cho Vương Tiểu Thạch, mạng của Thích Thiếu Thương là của thiên hạ.
Thiên hạ thương sinh linh, một vai gánh vác hiệp nghĩa.
Cửu Hiện Thần Long, sao có thể chết lãng nhách như thế?
Lúc này đây, giữ mệnh, đã không phải giữ vì mình.
Trừ gian thần, trấn thủ biên cương, bảo vệ quốc thổ, bảo hộ Kim Phong Tế Vũ Lâu nhất chúng huynh đệ —— còn nhiều chuyện chưa làm xong.
Cho nên Thích Thiếu Thương không thể chết được.
Lúc hắn còn đang miên man nghĩ đến điều này, Cố Tích Triều từ từ tiến vào phòng.
Không khí đặc quánh lại, một luồng hơi thở trong trẻo, lạnh lùng mà thản nhiên ập tới bên hắn.
Thích Thiếu Thương cảm giác mình đang bị thiêu đốt.
“Tích… Triều…” Hắn ứ họng, cúi đầu gọi tên người kia.
Cố Tích Triều không để ý đến hắn, chỉ lẳng lặng ngẩn người, nhìn mấy cánh hồng đang nổi hững hờ trên mặt nước kia —— và Thích Thiếu Thương ngâm trong nước đã đến đỏ rần, rồi khẽ cười.
“Cái tên này…” Hắn cười lanh lảnh.
“Cái tên này làm sao?” Thích Thiếu Thương cũng bật cười theo hắn.
“Trông ngươi thế này, làm ta liên tưởng tới cá nổi ở Hổ Vĩ Khê.” Cố Tích Triều tựa hồ nhớ lại lần đi câu cá năm ấy, nhưng lại nheo lại ánh mắt, cười đến chân mày giãn ra —— thực sự vui vẻ.
Thích Thiếu Thương cúi đầu nhìn nhìn bộ dạng chính mình, cũng cười, “Ai, đệ còn không mau vào đây, nước nguội nhanh lắm.”
Cố Tích Triều hơi đỏ mặt, sau đó đi đến bên cạnh thùng gỗ, cầm lấy ấm nước mà chậm rãi tiếp vào thùng ít nước ấm.
Thích Thiếu Thương dõi theo từng cử chỉ của hắn, cảm thấy chính mình thật sự giống như đang bị thiêu đốt.
Hắn xúc động cầm tay Cố Tích Triều, cổ tay kia lạnh lẽo, lại tức khắc bị nhiệt lượng của mình cuốn hút.
Cố Tích Triều buông tay, bỏ ấm nước xuống, sau đó cởi dây lưng, một lượt cởi luôn cả nội y và thanh sam trên người.
Bọn họ không phải lần đầu tiên nhìn thấy hết thảy của nhau, cho nên, tuy rằng ngượng ngùng, nhưng không xấu hổ.
Cố Tích Triều chìm thân trong nước, những cánh hoa hồng trong nước làm làn da của hắn càng trở nên trắng nõn.
Thân là nam tử, vốn không nên có một làn da trắng mịn đến vậy đúng không?
Nhưng Cố Tích Triều có một làn da hoàn mỹ như vậy.
Thích Thiếu Thương thì thào nói, “Tích Triều, nói thật, đệ quả thật rất đẹp.”
Cố Tích Triều ngồi vào trong nước, tay khẽ đẩy mấy cánh hoa ra xa, như nổi tính nghịch ngợm giống một đứa trẻ, hất cho Thích Thiếu Thương miệng đầy vài bụm nước.
Thích Thiếu Thương không phòng bị thiếu chút nữa sặc.
“Đệ… đệ…” Chật vật gạt bọt nước nơi khóe miệng, Thích Thiếu Thương cười lộ má lúm đồng tiền thật sâu, “Sao lại như con nít thế hả?”
Cố Tích Triều lớn tiếng cười, “Ai bảo ngươi ăn nói lung tung, ta không tặng thêm mấy quyền mấy cước đã là khách khí lắm rồi.”
Thích Thiếu Thương không phục, “Cái gì gọi là ăn nói lung tung? Trong lòng ta cảm thấy đệ đẹp, tự nhiên muốn nói ra thôi. Mặc dù ta không nói, chuyện đệ anh tuấn là sự thật mà.”
“Dẻo miệng, bị thương tỉnh lại răng càng lúc càng nhọn.Thích Đại Lâu Chúa, nói thật, ngươi cũng không kém.” Cố Tích Triều không chút khách khí đưa tay lên lấy cây kim huyệt giấu nơi trâm cài tóc, đâm vào thần phong huyệt của Thích Thiếu Thương—— nửa tấc dưới da, vừa nhanh vừa chuẩn.
Thích Thiếu Thương kỳ thật không thấy đau đớn gì, nhưng hắn mở miệng kêu rống đến thảm, “Ai ai, đau chết mất, ngươi nhẹ tay thôi, ngươi có cừu oán với ta sao!”
Cố Tích Triều âm trầm cười, nhẹ nhàng đưa đầu kim kia đâm vào thần phong huyệt của chính mình nửa tấc.
Ba tấc kim khâu, hai người chỉ còn hai tấc khoảng cách, hơi thở gấp gáp, là hơi thở của người khác.
Thích Thiếu Thương chỉ cảm thấy càng ngày càng nóng, giống như đang sốt cao.
Lại nghe thấy thanh âm kiên định cứng rắn của Cố Tích Triều vang đến bên tai, “Ta và ngươi trước kia có cừu oán.”
Đó là một câu nói mang theo hiu quạnh —— rốt cuộc vẫn là vết thương trước kia không thể đụng vào.
Thích Thiếu Thương đau lòng, chậm rãi đưa tay ôm lấy Cố Tích Triều đang khẽ dựa vào người mình, “Đệ cũng nói, đó là trước đây mà.”
Từ trước, thì bỏ đi.
Quá khứ rồi, nếu muốn tìm lại,hãy tự đối xử tử tế với bản thân mình một chút —— chỉ nhớ những điều ta muốn nhớ, quên đi những điều ta phải quên.
Nhân sinh trăm năm, nhưng chỉ là chớp mắt dưới gầm trời —— cần gì phải vĩnh viễn trói buộc mình trong những kí ức bi thảm?
Sao phải vì những chuyện sầu não ấy mànhãn trung hoan sự tẫn thành thương? (việc vui trong mắt cứ thành buồn)
Cố Tích Triều mỉm cười, “Sao ngươi đổ mồ hôi thế? Nước nóng qúa à?”
Thích Thiếu Thương ế ra, “Đệ còn không biết nguyên nhân sao?”
Cố Tích Triều cười ha ha, “Ta sao lại không biết được?”
“Đã biết mà còn hỏi?” Thích Thiếu Thương thấy thật nực cười.
“Bởi vì… ta rất xem trọng ý tứ hàm súc ngắn gọn. Cái gọi là hàm súc, dụng ý thập phần, hạ ngữ ba phần (ý mười thì chỉ biểu hiện qua lời nói ba phần thôi). Hàm súc có khi là một loại nghệ thuật, ngươi tuy rằng từng làm đầu lĩnh thổ phỉ, nhưng cũng chỉ là dân thường áo vải, đầu óc dù sao cũng có tí thông minh, ta nghĩ ngươi tự nhiên cũng hiểu thôi…”
Cố Tích Triều còn chưa nói hết, đôi môi đã bị một cặp môi dày nóng khác chiếm ngự.
Làn môi kia mang theo hơi thở bá đạo, lúc này người chiếm thế hạ phong lại là Cố công tử.
Hai làn môi giao triền, Thích Thiếu Thương thì thào lẫn trong dư âm trận đấu võ miệng vừa rồi, “Đệ … nói lắm, dài dòng… từ bao giờ thế?”
Thủy quang liễm diễm, mặc dù không phải ngày xuân, lại thiên kim một khắc.
===
Chú từ tác giả:
Tóm tắt mấu chốt vấn đề —— chữa thương.
Hai thân lõa thể, khoảng cách hai tấc kim khâu —— chữa thương.
Giải thích nghi hoặc.
Câu hỏi (Q): sao không lo cắm châm định huyệt, liền KISS?
Trả lời (A): không kịp đợi… Hai tấc khoảng cách không tính là khoảng cách.
Q: không tập trung cắm châm liền cua đồng? (H)
A: Ai nói thế? Ta có nói đâu!Ta chỉ nói qua là ngâm người trong bồn tắm hoa hồng bốn canh giờ, bốn canh giờ sau bọn họ tháo châm mới đến màn cua dồng nhé!
( mọi người: không sợ Bánh Bao kia nghẹn chết sao?)
( Hạ: đề mục của ta là gì kia? Thiêu, đốt, Thích, Thiếu, Thương!)