Lần này, từng chữ từng từ, Thích Thiếu Thương vừa gằn ra, vừa nhìn thẳng vào Phương Ứng Khán.
Quý giới công tử thản nhiên cười, nụ cười vạn phần anh tuấn.
Hắn gật gật đầu với Thích Thiếu Thương, “Ta đã hiểu rõ, sẽ về truyền đạt lại với Thái Sư.”
Bỗng nhiên, Nhâm Oán bên cạnh hắn cũng xen miệng vào.
Mỗi lần Nhâm Oán nói chuyện đều là nhỏ nhẹ thều thào, giống như xử nữ e thẹn chưa biết về nhà chồng là cái gì.
Ánh mắt của hắn nhẹ nhàng ôn nhu, làn da trắng nõn, thậm chí còn điểm hồng vì thẹn thùng
Hắn nói rất đúng, “Thích Lâu Chúa không sợ lại bị lừa. Nếu có ngày đó ta cũng sẽ không xử Thích Lâu Chúa mà sẽ tận lực của Hình Bộ giúp đỡ bắt người. Ta hiểu Thích Lâu Chúa là bậc anh hùng khí khái thế nào.”
Nhâm Oán từng đem con gái của Hoa Đảng Hoa Khô Phát là Hoa Tình Châu lột da tươi sống—— bề ngoài hắn ngượng ngùng nhi nữ như vậy nhưng tâm can quả là hung tàn biến thái.
Phương Ứng Khán quay đầu lại liếc Nhâm Oán một phát. Ánh mắt kia làm cho trái tim Nhâm Oán run lên một chút.
“Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?”
Vì thế Nhâm Oán liền câm miệng —— ánh mắt của Phương Ứng Khán làm hắn sợ hãi.
Nhâm Oán cực kỳ bi thảm, dĩ nhiên phải sợ ánh mắt của Phương Ứng Khán.
Nhưng Thích Thiếu Thương sắc mặt vẫn bình thản như trước, hướng đúng Nhâm Oán nói, “Không có một ngày như vậy đâu.”
Trong nháy mắt đó nét mặt Phương Ứng Khán cũng có chút biến sắc. Hắn chưa bao giờ nếm qua thứ dư vị tin tưởng người khác, càng không thể có thể giống Thích Thiếu Thương, tín nhiệm Cố Tích Triều như vậy.
Cho nên hắn nhẹ nhàng nói, “Hy vọng như thế.”
Một câu kia, Phương Ứng Khán biết, lúc hắn nói lời này, đích thị là thật tâm.
Đây là lời nói của Thích Thiếu Thương tại Tam Hợp nói với toàn quần hào trấn tại kinh sư.
Hắn lấy chính mình bảo hộ Cố Tích Triều.
Phải tin tưởng chắc nịch cỡ nào, mới dám lấy mệnh ước hẹn.
Cố Tích Triều nghe lại những lời này khi hắn đang ở Huân Hương Các.
Nói lại với hắn những lời này chính là Lý Sư Sư.
Nàng đoan trang im lặng nhìn Cố Tích Triều, muốn phát hiện những biến hóa sắc diện của hắn
Nhưng Cố Tích Triều không có biểu tình gì.
Lý Sư Sư bỗng nhiên nói, “Ta nghĩ thật lâu, nghĩ đến rất nhiều người, nhưng không bao giờ tưởng tượng đến. Hiện giờ ta rốt cục biết, thì ra cũng không phải là nữ nhân.”
Cố Tích Triều ngẩng đầu lên nhìn nàng nghi hoặc.
Lý Sư Sư ảm đạm cười, “Trong lúc say rượu Thích Thiếu Thương, miệng gọi tên một người, là tên ngươi.”
Ngừng lại một chút, nàng lặp lại một lần, “Vẫn là ngươi.”
Cố Tích Triều đi Huân Hương Các bái phỏng Lý Sư Sư, nghe thực bất khả tư nghị. (không thể hiểu nổi)
Cố Tích Triều tất nhiên không phải đi đàm đạo hay trêu hoa ghẹo nguyệt gì.
Hắn đến để hỏi vài vấn đề. Hắn có vấn đề muốn thỉnh giáo Lý Sư Sư.
Cố Tích Triều hiểu được rất nhiều, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý.
Chính là hắn không hiểu một chuyện —— là tâm can nữ nhân.
Hắn đã vì Vãn Tình làm bánh đậu xanh, vì bức tranh của Anh Lục Hà mà nhướng mi một lần.
Hắn rất ít tiếp xúc với nữ nhân.
Cho nên vấn đề có liên quan đến nữ nhân, hắn phải đi thỉnh giáo nữ nhân chứ.
Hắn liền nghĩ tới một người, một nữ tử không những hiểu được nam nhân mà còn thông hiểu nữ nhân.
Hắn liền tới thỉnh giáo Lý Sư Sư.
Nhưng thật không ngờ, Lý Sư Sư lại nói những lời này với hắn, lại kể chuyện của Thích Thiếu Thương cho hắn nghe.
“Vết thương trong lòng huynh ấy, tri âm không nói ra được, dĩ nhiên là ngươi.”
Bất tích ca giả khổ, đãn thương tri âm hi.
(Không tiếc người ca khổ, nhưng thương tri âm chờ)
Lý Sư Sư cũng rất muốn tìm một tri âm.
Chính là khi nàng tìm được rồi, cũng là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Thích Thiếu Thương làm cho nàng ngay cả nói ra cũng không thể.
Dục thủ minh cầm đạn, hận vô tri âm thưởng (Cầm đàn dạo mấy cung thương
Buồn ta không bạn tri âm thưởng cùng)—— đây là bi ai đến nhường nào?
Lý Sư Sư cũng không rõ được tâm tình của chính mình.
Người làm cho người mình thích ngày đêm tưởng nhớ lại đang đứng ngay trước mặt mình.
Là một nam tử, là một nam tử tuyệt mỹ làm cho người ta hận không thể vượt qua nổi.
Nhân sinh tràn ngập những mối nhân duyên nực cười.
Nàng chưa bao giờ coi Thích Thiếu Thương dưới mức ân nhân —— nên muốn quên càng đau, cái giá phải trả cho ngưỡng vọng càng lớn.
Đau quá mức.
“Cố Tích Triều, ta thật sự không rõ.”
Kỳ thật một khắc kia Cố Tích Triều không nghĩ được gì, hắn cơ hồ ngây dại.
Hắn không biết Thích Thiếu Thương thản nhiên đem cả sinh mạng đặt vào tay mình như vậy.
“Cố Tích Triều, vì sao huynh ấy vẫn tin tưởng ngươi như vậy?”
Lời nói của Lý Sư Sư đột nhiên làm hắn sực tỉnh.
Hắn lẳng lặng nở nụ cười. Lý Sư Sư cảm thấy được, đây là nu cười xuất phát từ tâm can của Cố Tích Triều.
Hắn thành thật trả lời vấn đề của Lý Sư Sư.
“Bởi vì một lần này, ta thực sự đáng tin tưởng.”
Trái tim Lý Sư Sư ngay trong khoảnh khắc này, hoàn toàn đã chết.
Tâm tự thành tro.
Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều, đây là loại tình cảm gì?
Nàng hoàn toàn không thể lý giải được. Nàng cũng không muốn lý giải.
Vì thế nàng chuyển đề tài, “Ngươi đến tìm ta làm gì?”
Cố Tích Triều hơi hơi nghiêng đầu, “Có mấy vấn đề, muốn thỉnh giáo Lý cô nương một chút.”
“Về cái gì?”
“Về nữ nhân.”
“A? Ngươi hỏi đi.”
“Một nữ nhân xinh đẹp thường để ý cái gì nhất?”
“Tất nhiên là dung mạo khuynh quốc khuynh thành của nàng.”
“Thế một nữ nhân tâm như rắn rết để ý cái gì nhất?”
“Để bụng chuyện nữ nhân khác đẹp hơn mình.”
“Thế cách tốt nhất để đối phó với một nữ nhân dung mạo tuyệt mỹ, tâm như rắn rết là gì?”
“Nói có người đẹp hơn nàng vạn phần.”
“Thế có biện pháp nào lợi hại hơn không?”
“Tìm ra nam nhân mà nàng tơ tưởng, sau đó lập kế cho chàng ta thích nữ nhân khác. Hơn nữa làm cho nam nhân kia chính miệng nói với nàng, nàng không đẹp bằng nữ nhân kia.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, “Ta hiểu được.”
Hắn chắp tay, “Cám ơn Lý cô nương chỉ giáo. Thật không nghĩ đến, thì ra, cô nương cũng không hề nhu nhược như mấy lời lưu truyền phố chợ.”
“Có thể làm được nữ tử danh xưng đầu bảng, cũng không thể là hạng nhu nhược. Giang hồ không tin nước mắt.”
Cố Tích Triều gật gật đầu, “Tại hạ cáo từ.”
Lý Sư Sư lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn rời đi. Đúng lúc Cố Tích Triều sắp sửa bước ra khỏi tiền môn của Huân Hương Các, nàng bỗng nhiên nói, “Cố Tích Triều, ngươi không phải là hạng người nói thật dễ dàng như thế.”
Thân ảnh dừng lại một chút, Cố Tích Triều không quay đầu lại, gằn từng tiếng kiên định mà nói, “Kia phải xem đối với ai. Những người khác đều không xứng.”
Bạch thủ tầm nhân tu vấn kế, thanh vân hà lộ mịch tri âm.
(Đầu bạc tìm người hỏi kế sách, (người) thanh cao tìm đường kiếm tri âm.)
Không phải ai khác, chính là hắn.
==
Ghi chú:
Hai câu thơ “Dục thủ minh cầm đạn, hận vô tri âm thưởng” là lấy từ bài dưới đây của Mạnh Hạo Nhiên
Hạ nhật nam đình hoài tân đại Đêm hè nhớ bạn
Sơn quang hốt tây lạc
Trì nguyệt tiệm đông thượng
Tán phát thừa dạ lương
Khai hiên ngoạ nhàn sưởng
Hà phong tống hương khí
Trúc lộ trích thanh hưởng
Dục thủ minh cầm đạn
Hận vô tri âm thưởng
Cảm thử hoài cố nhân
Trung tiêu lao mộng tưởng
Mạnh Hạo Nhiên
Ráng chiều vừa khuất núi xa
Hương đêm dịu lướt mặt hồ trăng lên
Gió mơn man mái tóc huyền
Bên hiên gió mát một thềm đầy trăng
Gió đưa thơm ngát hương sen
Sương khuya thánh thót rơi miền trúc lâm
Cầm đàn dạo mấy cung thương
Buồn ta không bạn tri âm thưởng cùng …
Cố nhân cách biệt muôn trùng
Chợt về lay động giấc nồng nửa đêm
Bản dịch của Quỳnh Chi