Tiết xuân là tiết trời đẹp nhất nơi biên quan—— kỳ thật trong lòng người ở Liên Vân Sơn Thủy, xuân hạ thu đông, đều là ngày đẹp nhất.
Người từng trải bão cát đại mạc, rất khó lưu ngụ ở Trung Nguyên bằng phẳng —— cho nên Tức Hồng Lệ dù đã làm dâu nhà người, cũng không bỏ mặc Hủy Nặc Thành của mình.
Toái Vân Uyên là chốn đẹp nhất thiên hạ —— Nữ tử Toái Vân Uyên là nữ tử đẹp nhất chốn hồng trần.
Mà nữ tử đẹp nhất trong số tiên nữ ấy, vẫn là Tức Hồng Lệ kia —— vẻ đẹp chân thực thoát tục, năm tháng không cướp đi nổi.
Tức Hồng Lệ, không thể nghi ngờ, chính là một nữ tử như vậy.
Tức Hồng Lệ yên lặng nhìn hai nhân ảnh đang sóng vai tiến về phía mình —— bỗng nhiên có cảm giác thời gian trôi chậm đến mức có thể nhìn thấy từng khoảnh khắc.
Thật sự, rất nực cười.
Một người là kẻ đã phụ bạc nàng, một người là kẻ có nợ máu oán thù với nàng, trông thấy hai người kia, thế nhưng cảm giác đầu tiên không phải oán,không phải hận, ngược lại là hoài niệm quá khứ của chính mình.
Thời gian làm hoa chốn Huyền Nhai một lần nở rộ, thời gian chứng kiến con người ngập chìm trong khói lửa chiến loạn.
Xem ra —— tuổi trẻ đã chẳng hai lần thắm lại.
Bắt đầu học được hoài niệm, thậm chí cừu hận cũng lười tính toán.
Nàng âm thầm vì mình mà thở dài.
Nàng cẩn thận nhìn chăm chú vào hai nam tử trước mắt mình. Một thân bạch y tiêu sái phi thường, hương vị là tang thương, nhân diện là tuổi trẻ. Một thân thanh sam tuyệt đại phong lưu, khi nhíu mày khí độ lan tỏa, mày giãn ra tao nhã quyện hòa.
Nàng phát hiện, thời gian thật là viên thuốc an tâm tốt nhất —— nếu là 5 hay 6 năm trước, có lẽ dựa vào tính tình của nàng mà nói, sẽ tặng cho người kia một mũi tên.
Chính là, chẳng ai còn trẻ nữa —— chuyện hai người kia, mặc dù tịnh cư biên quan đã lâu, cũng đã nghe rõ, hiểu tận.
Nói thật ra, nàng thật sự từng hoài nghi mục đích của Cố Tích Triều—— nàng sợ Cố Tích Triều lại phản bội lần nữa, lại truy sát lần nữa.
Nàng từng nhờ Tiểu Yêu âm thầm phái người theo dõi hắn —— lúc đầu, nàng tin tưởng chắc chắn hắn nhất định lại bày mưu tính kế. Chuyện hắn mưu mô xảo quyệt, chỉ có Thích Thiếu Thương là nhìn không thấu.
Nhưng sau này —— nàng phát hiện nàng đã sai lầm. Cố Tích Triều có vô số lần nắm thời cơ, có thể diệt Thích Thiếu Thương, nhưng Cố Tích Triều không làm như vậy.
Nàng còn tưởng rằng hắn che giấu —— nhưng nếu ẩn giấu, ẩn tàng đến nhiều năm như vậy, thì đây chính là âm mưu ngu xuẩn nhất trên thế gian.
Cố Tích Triều từ trước tới giờ đều cực kỳ thông minh, Cố Tích Triều cho tới bây giờ chưa bao giờ ngu xuẩn —— cho nên Tức Hồng Lệ âm thầm quan sát nhiều năm, dần dần thay đổi cách nhìn.
Nàng từng muốn giết hắn, nhưng nàng không muốn Thích Thiếu Thương hận nàng —— nàng từng độc ác, nàng từng nghĩ, Thích Thiếu Thương, ta cho ngươi nếm thử cái gì gọi là “chết không hối cải”, ta cho ngươi nếm lại mùi vị phản bội vẹn nguyên đó. Sau đó, ngươi phải biết, ngươi chỉ nên làm những việc đáng hối hận vì bản thân mình thôi.
Nhưng, Cố Tích Triều thật sự làm cho nàng bất ngờ —— Tức Hồng Lệ lần đầu tiên lại đi tin hắn.
Có lẽ —— hắn thật sựmuốn quay đầu lại.
Sau đó, chuyện hai người bọn họ liền truyền ra —— bọn họ là một cặp.
Tức Hồng Lệ kỳ thật có thể cảm giác, từ đầu đã cảm giác được —— Cố Tích Triều là giấc mộng ngọt làm Thích Thiếu Thương lúm má đồng tiền, cũng là liên hệ hắn không thể cắt đứt.
Nhưng nàng không muốn nghĩ theo hướng đó—— chính là, mặc dù không thèm nghĩ nữa, sự thật cũng sẽ tự động trình diện trước mặt nàng.
Bọn họ thật là một cặp.
Bọn họ thản nhiên bên nhau như vậy—— căn bản không ngại người khác bàn ra tán vào.
Nàng nhẹ nhàng thở dài, trách thời gian trôi qua không đợi người —— cũng không lưu lại dấu vết gì.
Ý chí con người luôn thành thục theo thời gian, giờ khắc này Tức Hồng Lệ không còn tức giận ngập trời, không còn muốn giết nhanh khóc chóng, nàng chậm rãi rút Thần Khốc Tiểu Phủ ra, ném cho Cố Tích Triều, khẽ nhíu mày, nói, “Các ngươi đi đi.”
Lạnh nhạt như đang muốn đuổi một người khách không muốn chiêu đãi, lại bình tĩnh như chỉ vì coi trọng nam tử đã từng một thời làm nàng trằn trọc trong xuân mộng.
Một khắc kia Cố Tích Triều bỗng nhiên cảm thấy, trên thế gian này thực sự có nữ tử thông minh như vậy —— bình tĩnh ngắm cảnh nhìn đời, là nữ tử này, mà không phải hắn và Thích Thiếu Thương.
Nếu nàng liền xông lên muốn giết hắn, hoặc là mắng hắn, có lẽ trong lòng hắn còn cảm thấy đã trả cho nàng xong một phần nợ —— nhưng nàng không làm như vậy, nàng mỏi mệt, xa cách mà đuổi bọn họ đi, thậm chí không nói thêm một câu nào nữa.
Chính là Cố Tích Triều lại biết —— đời này, chỉ sợ rất khó trả hết nợ nàng.
“Hồng Lệ…” Thích Thiếu Thương cũng không nghĩ tới, Tức Hồng Lệ lại dùng thái độ như vậy ứng xử với Cố Tích Triều —— tuy vậy, lòng hắn càng thêm lo lắng.
Lại thấy Tức Hồng Lệ lắc đầu, chậm rãi nói, “Ta không giết người đã làm chuyện tốt.”
Một khắc kia, Cố Tích Triều rốt cục biết, thì ra không có cừu hận hóa giải không được, chỉ là người muốn muốn thay đổi tâm tư hay không mà thôi.
Bỗng nhiên có vạn loại tâm tư, hỗn loạn —— Cố Tích Triều cầm lấy Thần Khốc Tiểu Phủ, từ từ nghiêng đầu, chém đứt một đoạn tóc.
Bỗng nhiên phát hiện, quá khứ đi qua, thán tóc đen như mực, nghĩ đến cũng như điểm bạc.
Tóc bay tán loạn xung quanh, chậm rãi rơi xuống đất.
Cố Tích Triều gằn từng tiếng nói, “Tức Thành Chúa, ta cắt tóc lập thệ, ta cam đoan với ngươi, ngươi sẽ không hối hận quyết định này.”
Từ xưa đến nay, thân thể là của cha mẹ, không thể tùy ý hủy hoại, Cố Tích Triều làm vậy, thật sự đã là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất cho bản thân.
Xét tâm tính của Cố Tích Triều, thà rằng chiến bất đắc kỳ tử, cũng không làm như vậy —— nhưng hắn đã làm rồi.
Tức Hồng Lệ không thể không động dung.
Nàng khoảnh khắc kia rất muốn rơi lệ.
Không phải vì thương niên hoa khứ, không phải bởi thương biệt ly tình —— mà là vì nam tử đã từng có cừu hận đang đứng ngay trước mặt nàng.
Thì ra, ngươi có thể trở thành người tốt nhất.
Tức Hồng Lệ vĩnh viễn đều là một nữ nhân thiện lương—— cuối cùng nàng nguyện ý một người chậm rãi hướng thiện.
Qua nhiều năm như vậy —— nàng có một người chồng tốt, sao lại bảo không phải hạnh phúc?
Thích Thiếu Thương nhìn kỹ càng nữ tử đang ngồi trên ghế thượng —— nữ tử duy nhất đã khiến mình động tâm.
Trong cả kiếp này, nàng là nữ nhân mà ta yêu nhất.
Trong lòng hắn lặng nói, “Hồng Lệ… chúc, hạnh phúc.”
Ngày xuân Hủy Nặc Thành, tơ bông đầy trời.
Nhìn bạch y thanh sam xa xa dần mất—— Tức Hồng Lệ không cầm nổi nước mắt lăn dài trên má.
Thiếu Thương, ngươi biết không, kỳ thật ngươi là kẻ vô tình.
Ngươi từng nói, người nếu vô tâm ta liền ngưng.
Chính là, lòng ta vẫn như xưa, mà ngươi lại dứt khoát rời đi, chỉ mong thân ảnh của người kia.
Tức Hồng Lệ nhẹ nhàng lau lệ trên khóe mắt—— chính là, từ nay về sau, ngươi nếu vô tâm, ta sẽ ngừng.
Huống hồ, cũng là lúc nên ngừng rồi —— thời gian qua nhanh, năm tháng trước mắt chất ngất, chỉ đọng lại trong chén rượu vinh hoa.
Cũng không biết là tiếng ca của ai, từ xa vọng tới.
“Nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu. Thanh sơn chích nhận bạch vân trù.
(Người nếu vô tâm ta liền ngưng. Núi xanh chỉ bạn cùng mây trắng)
Phi tuyền lạc vận di nhiên hạ, phiêu diệp thành thi hảo cá thu.
Thác chảy thanh âm vui mừng vọng, lá thu ngập trời thành ý thơ
Vu Sơn nguyên chúc cổ truy cầu, nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu.
Theo đuổi ước nguyện Vu Sơn ấy, nếu người vô tâm ta liền ngưng
Đông tuyết hàn giang phao trực điếu, xuân triều dã độ bạc cô chu.
Giăng câu chốn tuyết đông sông lạnh, nắng xuân cập bến thuyền cô lieu
Thủy nhân hữu tính sơn trường tại, nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu.
Nước kia vĩnh viễn vì núi chảy, người nếu vô tâm ta liền ngưng
Hồng lệ tiên thành hà xử dữ? Thiên nhai miểu miểu lộ du du.
Lệ đỏ chúc đôi lạc nơi nào? Chân trời mù mịt đường xa xa
Cô chẩm thiên sinh hồ điệp mộng, ngâm hài phạ thượng Phượng Hoàng Lâu.
Cô đơn mơ tiếp hồ điệp mộng, hài thơ sợ lạc Phượng Hoàng Lâu
Thử tình ứng thị trường tương thủ, nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu.”
Tình này xác nhận cùng gìn giữ, người nếu vô tình ta liền ngưng
“Nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu. Thanh sơn chích nhận bạch vân trù.
Phi tuyền lạc vận di nhiên hạ, phiêu diệp thành thi hảo cá thu.
Vu sơn nguyên chúc cổ truy cầu, nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu.
Đông tuyết hàn giang phao trực điếu, xuân triều dã độ bạc cô chu.
Thủy nhân hữu tính sơn trường tại, nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu.
Hồng lệ tiên thành hà xử dữ? Thiên nhai miểu miểu lộ du du.
Cô chẩm thiên sinh hồ điệp mộng, ngâm hài phạ thượng phượng hoàng lâu.
Thử tình ứng thị trường tương thủ, nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu.”
==
Ghi chú:
你若无心我便休
(Nhĩ nhược vô tâm ngã tiện hưu),