“Không thể!” Bên kia truyền đến âm thanh phản đối.
Lương Khâu Nguyệt nhìn về phía tiếng nói kia phát ra, những tưởng ai
không ngờ rằng hóa ra vẫn là Công Lương Dịch, liền giận dữ quát: “Công
Lương Dịch!”
“Tôi không cho phép cô ấy rời đi, cũng không cho phép cô làm hại cô
ấy.” Mặt nạ da người trên mặt Công Lương Dịch đã vỡ, lộ nguyên hình ma
quỷ mang dung mạo hồ yêu. Nịnh Nhi ngây người, Lương Khâu Nguyệt cũng
biến thành hồ yêu.
“Công Lương Dịch, anh đừng được nước làm tới.” Lương Khâu Nguyệt dùng ngôn ngữ của yêu tộc nói.
“Là cô đừng cố tình gây sự mới phải.” Công Lương Dịch âm trầm nói, trong phòng nhất thời lạnh như băng.
“Anh vì sao lại che chở cho cô ta?”
“Bởi vì cô ấy bị thương, bởi vì tôi phải kết thúc nghĩa vụ dai dẳng
này của yêu tộc, cho nên tôi che chở cho cô ấy.” Công Lương Dịch nghĩa
chính từ nghiêm. (làm việc phù hợp với chính nghĩa và lợi ích chung)
“Nơi này rất nhiều người bị thương, chẳng lẽ anh sẽ đem từng người về chăm sóc?” Lương Khâu Nguyệt châm chọc.
“Cô ấy là tôi tình cờ gặp. . . . . .” “Tình cờ gặp?” Lương Khâu
Nguyệt nói, “Tôi tin chắc từ trước đến nay không phải anh chưa từng
‘tình cờ gặp’ người bệnh hoặc bị thương.”
“Cô ấy là nữ nhân, hơn nữa thân thể suy yếu nặng. . . . .” “Trên
đường nhiều nữ nhân lắm, thân thể suy yếu lại càng nhiều, người vừa sanh nở xong so với cô ta có thể suy yếu như thế sao?” Lương Khâu Nguyệt đem hắn bức đến cùng, không buông tha.
“Lương Khâu Nguyệt!” Công Lương Dịch không thể nhịn được nữa, “Rốt cuộc cô muốn như thế nào?”
“Rất đơn giản, ta hay cô ta?” Lương Khâu Nguyệt nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt khiêu khích.
“Không được!”
“Tại sao?”
“Bởi vì không được cho nên là không được.”
“Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc sức khỏe cô ấy chưa khôi phục.”
“Cắt. Cho dù sức khỏe cô ta có tốt đi nữa, anh sẽ nghe tôi đuổi cô ta đi sao?”
“Dựa vào cái gì phải nghe lời cô.”
“Anh trông coi, anh trông coi. Mới chưa bao lâu đã liền lật lọng?” Lương Khâu Nguyệt châm chọc.
“Tôi thay đổi thế nào?”
“Tôi thật không thể khiến anh thay đổi như thế nào, nhưng là. . . . . .” Nụ cười tà ác lộ ra trên mặt Lương Khâu Nguyệt.
“Cô muốn làm gì?” Công Lương Dịch vội vàng hướng tới nhưng không kịp, Lương Khâu Nguyệt đã nhanh chân đến bên cạnh Nịnh Nhi, trong tay còn
cầm một con dao găm.
“A, đừng!” Nịnh Nhi kinh hãi hét lớn, con dao găm kia đã nằm cận kề khuôn mặt cô.
“Đừng sao? Được, nhìn ngươi đáng thương như vậy ta cũng có chút động
lòng, chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi cùng Công Lương Dịch đã phát sinh
quan hệ mờ ám, ta có thể tha cho ngươi một cái mạng. Nếu không, ha ha,
ta cũng nói cho ngươi biết, sau khi con dao này ghé thăm khuôn mặt xinh
đẹp, tiếp theo sẽ là cổ ngươi. Anh dám tới gần nửa bước xem.” Đột nhiên
Lương Khâu Nguyệt hung hăng hướng về phía Công Lương Dịch nói.
Công Lương Dịch nghe vậy liền không dám bước tiếp, Nịnh Nhi nhìn con dao mỗi lúc một gần, trán đổ mồ hôi như tắm.
“Nịnh Nhi, em mau thừa nhận đi. Nhanh lên, nếu không khuôn mặt của em. . . .” Công Lương Dịch sợ hãi.
“Chính là. . . . . .Thực ra, chúng ta không có cái gì hết nha. . . . . .” Nịnh Nhi oan ức nói.
“Nịnh Nhi, em mau nói đi, dù sao cuộc hôn nhân này cũng không phải do ta tự nguyện.”
“Chỉ là, nếu em thừa nhận, địa vị tộc trưởng của ngài sẽ không bảo toàn.” Băng Nịnh Nhi thật muốn khóc lớn.
“Quan tâm chức vị tộc trưởng của hắn làm gì chứ. Mạng người ~ à không, mạng mèo của ngươi tới đây đã tận rồi.”
Lương Khâu Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía trước, liền bật cười một
tiếng, giống như đang xem một màn kịch chẳng liên quan gì đến nàng ta.
“Không, không được!” Nịnh Nhi nhìn con dao ngày càng gần, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Nguyệt, tôi cho cô biết, cô ấy là người của tôi.” Công Lương Dịch đột nhiên lớn tiếng nói.
“Cái gì?” Lương Khâu Nguyệt vốn dĩ đã muốn buông dao, nghe nói như vậy không khỏi sửng sốt.
“Cô ấy là người của ta! Băng Nịnh Nhi là người của ta!” Công Lương
Dịch lớn tiếng hô, tưởng như sợ rằng thế giới này có người nào đó sẽ
không nghe thấy.