Nịnh Nhi bắt đầu buồn rầu về chuyên nơi ở.
Trước kia ở tại biệt thự của Khốc Băng Lãnh, cô cũng không phải lo lắng điều gì, nhưng bây giờ không thể như trước nữa.
Thật ra cô có khả năng mua được một nơi thật tốt, chỉ sợ là nhà chưa
kịp ở mạng đã không còn. Hơn nữa sau khi dọn vào, vạn nhất đêm khuya bị
đánh lén hoặc cướp bóc thậm chí nhiều điều tệ hơn khác. . . . Những
người đó không gì là không thể tìm ra, Nịnh Nhi cũng không muốn bản thân lại khinh suất, nếu không hẳn sẽ phụ lòng tổ tông mười tám đời, thất
cữu, ông ngoại, tứ cữu, bà nội, dì dượng, thẩm thẩm, bà ngoại, ông nội,
cha, mẹ, anh, chị, em. . . . . (lược bớt x tự)
Vậy làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ lang thang mãi. . . . Nghĩ đi
nghĩ lại, như vậy ít nhất cũng sẽ không bị phát hiện. . . . .
Nịnh Nhi lắc đầu. Nhìn vào thực tại vẫn hơn.
Quay về yêu tộc? Dẹp, gia tộc Lương Khâu, yêu tộc trưởng lão cùng gia tộc Công Lương sẽ biến cô thành mớ thịt mất.
Quay về chỗ Khốc Băng Lãnh? Dẹp, quay về cũng chẳng còn mặt mũi, các nàng hiện tại là quan hệ tình địch.
Quay về gia tộc Doãn thị? Dẹp, dám không quá một ngày tự cô bị khiến cho tức chết mà phải bỏ đi.
Đến khách sạn? Thuê phòng? Dẹp, còn dễ bị phát hiện hơn là mua nhà.
Tiếp tục lang thang? Ôi. . . Như vậy có được không. . . . .
Vậy nên làm thế nào đây? Sớm muộn gì cũng sẽ có người phát hiện ra
mình, hình dạng mèo này chẳng thể ở lâu, chi bằng mình tự đánh chết mình còn hơn.
A a a a a a a a! Nịnh Nhi ôm lấy đầu. Cái bộ dáng khó coi này bị một
đứa bé đi ngang nhìn thấy, liền nói: “Mẹ à, đầu con mèo nhỏ này rất đau
sao?”
Mẹ đứa nhỏ chẳng thèm nhìn tới, nói: “Ừ, chẳng bao lâu sẽ chết.”
Nịnh Nhi lập tức bốc hỏa, nhưng ngẫm lại, người phụ nữ này nói cũng
không sai ~ tất cả đều đang truy sát cô, đúng là “chẳng bao lâu sẽ chết” ~
Cô hiện tại rất hận chính mình. Nếu lúc trước đừng đồng ý với Tế Lăng Nhi thì tốt rồi. Lại nói cái cô Tế Lăng Nhi kia, vì cái gì cố tình đi
tìm cô chứ. . . . Lại còn “tự nguyện”. . . . “tự nguyện” ~
Nịnh Nhi càng nghĩ càng rối, không được a. Không, không đúng a, buổi tối mình sẽ ngủ ở đâu đây? Hay là. . . . . .
Nịnh Nhi để ý đến thời gian, trong nháy mắt quay đầu lại.
Che mặt, sát thủ. . . . Trên cánh tay bán nhân ấy là một dấu hiệu, dấu hiệu của gia tộc Lương Khâu. . . .
Xem ra cô lại mất đi một cái mạng. . . . Không chút phản kháng, Nịnh Nhi hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Người nọ xem ra có chút kinh ngạc, nhưng vẫn dùng một cái bao lớn tùm lấy Nịnh Nhi. Toàn bộ đều sạch sẽ trơn tru.
o0o
“Tiểu như, người người cần đã mang tới.” Sát thủ có khuôn mặt anh tuấn lộ chút thương cảm.
“Ừ. Tốt lắm. Cha mẹ ngươi có thể thả ra.” Lương Khâu Nguyệt cười nói.
Sát thủ lòng đầy hy vọng ngẩng đầu.
Lương Khâu Nguyệt lắc lư ngón trỏ, ‘thật có lỗi’ nói: “Thực xin lỗi
nha, cái kia, độc dược trên người ngươi. . . bởi vì là do phụ thân ta hạ độc, cho nên ta cũng không có biện pháp ~ chỉ cần người lại làm việc
cho nhà ta ~”
Người bịt mặt lặng lẽ giữ thắt lưng mang kiếm, nhưng ngữ khí cung
kính không đổi: “Tiểu thư. . . . Lão gia rất nghe theo người. . . .
Người là hòn ngọc quý trên tay lão nhân gia. . . . .”
Lương Khâu Nguyệt cười cười, nhưng vẫn làm bộ nói: “Ai nha, ngàn vạn
lần đừng nói vậy, Hinh Nhi tỷ tỷ mới thực là hòn ngọc quý trên tay phụ
thân. . . . Nguyệt Nhi dẫu sao cũng chỉ là nhị tiểu thư, cũng không phải là người thừa kế gia tộc. . . .”
“Ý của tiểu thư là tại hạ nên đi cầu xin Hinh tiểu thư?” Người này
hiểu rõ, chỉ có những lời này mới có thể chọc giận Lương Khâu Nguyệt.
Lương Khâu Nguyệt giận tím mặt nhưng vẫn tỏ vẻ ‘thục nữ’: “Bình
thường nói đến đâu thì đúng là như thế. Nhưng ngươi cũng biết, dù sao
Hinh Nhi tỷ. . . Ai nha, cái này kẻ làm muội muội như ta nói thế nào
đây, ngươi cũng biết, mẫu thân của Hinh nhi tỷ dù sao cũng không phải
là. . . . Khụ, dù sao cũng không phải là người trong nhà. Ngoài mặt dù
tỷ ấy là trưởng, nhưng thực ra. . . Ngươi hiểu ý ta chứ. . . ” Về phần
diễn trò, Lương Khâu Nguyệt quả thực kinh nghiệm mười phần.
“Thuộc hạ hiểu.”
Lương Khâu Nguyệt mừng rỡ: “Ngươi hiểu được là tốt, như vậy. . . . .”
“Nhưng theo nguyên tắc mà nói, địa vị của tiểu thư vẫn là kém hơn một chút. . . . .” Người bịt mặt nhẹ giọng nói, không đợi Lương Khâu Nguyệt hiểu được đã phóng ra một đường kiếm.
Trước khi đi, hắn lưu lại một câu lạnh như băng: “Công phu càng cao
thì hạ dược càng độc. Nếu thực tế công phu không cao, âu cũng là phí
công. . . . Ba năm sau, Âm Tinh Vân ngày 28 tháng 11, gia tộc Lương Khâu toàn gia tận diệt. Không một kẻ nào có thể nhìn thấy ánh trăng sao. . . .”
Nhưng lời này có vài người máy nghe được, nhưng những lời hắn nói căn bản với chúng chỉ là nói huơu nói vượn. Bọn chúng là một đám máy móc,
ngay cả tiểu thư đã chết cũng chẳng hay.
Mặt khác, không ai biết vị sát thủ bịt mắt kia đã đi đâu, phải chăng
là đi tìm Lương Khâu Hinh giải độc, hay là sau khi hạ sát Lương Khâu
Nguyệt cũng đã vong mạng?