“Lam! Anh làm sao vậy?” Nịnh Nhi kinh
ngạc nhìn khuôn mặt không còn chút máu của Doãn Hạc Lam, lại bị anh đánh ngã nhoài trên sàn. Nịnh Nhi sửng sốt, cô liền cho rằng có thể do anh
đã uống quá nhiều nên cũng không để tâm.
“Anh Doãn, anh làm sao vậy?” Duy nhẹ nhàng hỏi.
Doãn Hạc Lam không còn sức lực, cầm lấy ly nước trong tay Duy uống một hơi, cũng không coi xem đối phương là ai.
Cả Duy và Nịnh Nhi đều sợ tới mức không dám nói tiếng nào, cả hai đều sợ đến ngây dại.
Sau khi Doãn Hạc Lam uống xong liền lấy
ly nước ném về hướng Duy đang đứng, anh nghiêng người tránh đi: “Anh
Doãn, anh đang làm gì vậy?”
“Làm gì?! Làm gì à?! Tôi thật muốn hỏi
các người cho rõ xem các ngươi đã làm gì! Cô!” Doãn Hạc Lam chỉ vào Nịnh Nhi: “Bọn họ rõ ràng đã đính hôn, rõ ràng cô ấy đã mang trong người đứa con của hắn! Cô vì sao không nói với tôi! Vì sao? Cô nói đi!”
“Anh, anh làm sao biết được chuyện này?” Nịnh Nhi mở to đôi mắt.
“Vậy là cô biết! Cô đã biết sao còn không nói với tôi?” Doãn Hạc Lam tức giận, đẩy Duy – người đang ngăn giữa hai người lúc này ra.Nịnh Nhi liền thét một tiếng chói tai (“Duy!”) còn
Doãn Hạc Lam thì giáng cho cô một cái tát.
“Cô còn dám luôn miệng nói yêu tôi. Yêu một người thì không nên dối gạt như thế. Cô đã lừa dối tôi, chúng ta chia tay!”
“Không!” Trong đôi mắt Nịnh Nhi tràn đầy
sợ hãi: “Không! Doãn Hạc Lam, anh đừng nói lung tung như thế có được
không. Hôm nay anh làm sao vậy!”
“Làm sao? Làm sao cái gì? Tôi điên rồi! Tôi cho cô biết, tôi điên rồi! Cô lừa tôi, lại còn dám luôn miệng nói yêu tôi!”
Nịnh Nhi không chịu đựng được nữa, cô hét lớn: “Đủ rồi! Doãn Hạc Lam, hôm nay chúng ta nói rõ mọi chuyện. Là anh
lừa tôi trước! Anh vốn dĩ chẳng yêu thương gì tôi, nhưng hơn hai tháng
qua, mỗi ngày đều là anh ở cùng tôi, là anh nói yêu tôi, nhưng kỳ thực
anh chỉ muốn mượn sự giúp đỡ của cha mẹ tôi để bản thân anh đoạt lại
Doãn thị! Là anh lừa tôi trước!”
“Nhưng rõ ràng là cô có biết, phải không? Cô rõ ràng biết tôi lừa cô, cho nên tất thảy đều là do cô tự nguyện!
Cho dù tôi lừa cô, cũng là do cô tự nguyện bị lừa! Nhưng tôi hoàn toàn
không biết bọn họ đã có con với nhau, đã đính hôn, cho nên vẫn là cô lừa tôi! Cô. . .” Doãn Hạc Lam còn muốn nói điều gì thêm nữa, nhưng đã phun ra một ngụm máu tươi.
“Lam!” Nịnh Nhi lo lắng ghé sát bên tai gọi anh, nhưng mắt anh đã khkông còn nhìn thấy gì nữa rồi.
Theo bản năng, Doãn Hạc Lam hướng về nơi
phát ra âm thanh hung hăng đánh xuống. Lại một ngụm lại nữa, rồi anh lảo đảo ngã trên mặt đất. Phía bên kia cũng chỉ nghe một tiếng thét chói
tai của Nịnh Nhi. Tất cả rơi vào tĩnh lặng.
o0o
Không biết qua bao lâu, Nịnh Nhi mơ hồ tỉnh lại.
Bên cạnh thân thể Doãn Hạc Lam có vết máu, còn có cô và đứa con chưa ra đời của họ.
Trên góc tủ TV kia còn lưu lại vết máu trên bụng cô.
Nịnh Nhi mơ hồ tìm kiếm thật lâu, nơi xa xôi mơ hồ kia không chừng có bóng dáng Doãn Hạc Lam.
Lúc này cô bỗng thấy khát nước. Cô dùng toàn lực gọi tên Duy vài tiếng, sau mới nhớ ra vì bảo vệ cô, Duy đã sớm vong mạng.
Không, không, cô không thể để Doãn Hạc Lam chết, tuyệt đối không thể. . . .
Nịnh Nhi dùng nội lực, đem sinh mệnh cuối cùng của mình cho Doãn Hạc Lam. Nhưng có không nghĩ tới rằng vì bản
thân công phu tới, lại thêm thể lực suy yếu, nên sinh mệnh kia toàn bộ
được truyền cho sinh mạng nhỏ nhất trong căn phòng.
Khi linh hồn Nịnh Nhi chậm rãi bay lên,
chỉ thấy một đứa nhỏ mới sinh khóc oe oe gọi mẹ thật lớn. Âm thanh ấy
hòa cùng tiếng nhạc mơ hồ từ nơi nào truyền đến, đó là Diêm Vương đang
gọi linh hồn cô trở về. . . .
Ngoài khung cửa, những vướng bận ùa vào
Nhẹ nhàng lay động mái tóc em
Yêu anh đến thế
Hoa cũng vì ai kia mà nhức nhối, bi thương
Cưỡng lại, thực tình em không muốn
Nên dặn lòng học cách che dấu mà thôi. . .