Nịnh Nhi nặng nề lê bước về phòng, ngay cả một câu cũng không nói.
Duy – quản gia kiêm người hầu duy nhất trong biệt thự, nhẹ nhàng đi tới: “Tiểu thư, cô không khỏe sao?”
Nịnh Nhi khẽ lắc đầu: “Không, tôi không sao. Anh đi làm việc đi.”
Từ lúc cô mua ngôi biệt thự này cũng chỉ
có duy nhất một quản gia. Cô giờ đây đã không còn như trước, cô chỉ muốn sống một cuộc sống thanh tịnh.
Cô chỉ còn hai cái mạng.Tế Lăng Nhi vong ân phụ nghĩa kia cũng đã lấy đi mất một cái vì số mệnh của cô ấy có thể trở về không.
Đối với miêu yêu, chỉ cần giết một miêu
yêu khác, sẽ đoạt được của đối phương một cái mạng. Tế Lăng Nhi vô tình
kia đã làm như thế.
Nhớ lại bảy cái mạng cô đã đánh mất, Nịnh Nhi chỉ nghĩ thôi cũng đã cảm thấy buồn bực. Ban đầu bị tai nạn mất đi
một cái mạng; sau là cùng Công Lương Dịch, ở cạm bẫy của hồ yêu mất đi
một cái; bị người của gia tộc Doãn thị giết một cái; bị chủy thủ của Âu
Dương Thước đánh một cái; bị đạn bắn trúng khi chạy trốn; khi Tông Lữ
Khải chết, cô vẫn bị trúng đạn mà lại mất thêm một cái mạng; cái mạng
thứ bảy là do Tế Lăng Nhi cưỡng ép cướp đi.
Nịnh Nhi nằm trên giường, bi thương nhìn lên tràn nhà, vì sao cô lại xui xẻo đến thế chứ.
Duy nhẹ nhàng đi tới, mang theo một ly cà phê đặt ở tủ đầu giường, khẽ thổi cho nguội bớt, rồi lui ra ngoài.
Nịnh Nhi tiện tay cầm một quyển sách trên bàn mở ra, nhìn hồi lâu nhưng một chữ cũng không xem vào mắt.
Anh ấy liều mạng cứu cô, bệnh tim của anh ấy đột nhiên tái phát, thế nhưng đều liên quan đến cô. . . Anh ấy đã vì cô làm nhiều thứ. Là vì sao, si tình đáng giá sao? Là vì cái gì chứ?
Vốn đã biết sao còn tình si?
Thấp thoáng nghe được ngoài cửa có tiếng
vang, Nịnh Nhi cũng chẳng buồn ra xem. Là ai đó xin ăn hay định xin tá
túc chăng. Nhà cô xa nội thành, chung quanh cũng không có hàng xóm nên
thực thực sự rất thanh tĩnh.
Duy lại nhẹ nhàng đi vào: “Tiểu thư, là Doãn Hạc Lam của Doãn thị.”
“Doãn Hạc Lam?” Nịnh Nhi giống như chưa từng nghe qua, khẽ lặp lại tên người đang được nói đến kia.
“Vâng. Chính là Doãn Hạc Lam, người của
Doãn thị đã được loan tin gặp nạn hai ngày trước. Anh ta nói muốn gặp
tiểu thư.” Dứt lời, Duy lại nhẹ nhàng nói: “Tiểu thư, lúc này bên ngoài
rất nhiều người muốn giết anh ta, người này chúng ta không nên đón tiếp
cũng chẳng nên dây dưa.”
Nịnh Nhi đột nhiên hồi phục tinh thần: “Anh nói cái gì, gặp nạn?”
“Phải. Gia tộc Doãn thị hai ngày trước
đột nhiên biến thành gia tộc Âu Dương, hơn một nửa thành viên trong gia
đình anh ta làm phản, đoán chừng là họ thông đồng với nhau.”
“Bây giờ họ ra sao?” Nịnh Nhi khẩn trương hỏi.
“Còn có thể ra sao nữa. Chỉ trong một đêm, tiền tài thế lực của gia tộc Doãn thị đều tan biến.”
Nịnh Nhi xoay người xuống giường: “Tôi muốn gặp anh ta.”
Tựa như cách xa ngàn năm nay gặp lại,
Nịnh Nhi thấy Doãn Hạc Lam gầy đi rất nhiều, có lẽ những ngày qua anh đã đấu tranh vô cùng mệt mỏi.
Nịnh Nhi ngơ ngác nhìn anh chẳng nói nên lời.
Doãn Hạc Lam cũng nhìn cô mà không nói câu nào.
Anh ấy đã thay đổi sao? Nịnh Nhi cảm thấy như thế. Ánh mắt anh nhìn cô đã không còn giá lạnh như trước mà giờ đây không những mềm mại còn tràn ngập trìu mến, mà nhiều hơn cả là cảm
giác. . . kì lạ. Thập phần kỳ dị.
Nịnh Nhi ngạc nhiên nhìn anh, chẳng nói
gì liền áp môi mình lên môi Doãn Hạc Lam. Chính xác là cô không hề phòng bị để cưỡng lại đôi môi ấy.
Nịnh Nhi muốn chạy trốn, bản thân cô cũng không hiểu vì sao, ngay lúc này khoảnh khắc cô ở bên Công Lương Dịch
lại thoáng qua trong tâm trí.
Trong mắt Doãn Hạc Lam ánh lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh, anh đã che giấu nó.
“Vì sao đến giờ phút sinh tử anh mới nhớ đến tôi?” Nịnh Nhi bình thản hỏi.
Chỉ một câu này, cũng đủ khiến Doãn Hạc Lam bối rối.
Từ khi nào, cô gái này đã không còn hồn
nhiên như ngày trước. Từ khi nào, cô đã hiểu được đạo lí đối nhân xử
thế. Từ khi nào, lòng anh đã không thể gạt bỏ hình bóng cô. Từ khi nào,
tình cảm cô dành cho anh, đã thay đổi.
“Nịnh Nhi, anh yêu em.” Dù kinh ngạc, nhưng Doãn Hạc Lam rất giỏi che dấu điều đó.
Nịnh Nhi lắc đầu: “Không, anh không thương tôi.”
“Anh thật sự yêu em! Tuy giờ đây anh
chẳng còn gì, thân phận không, địa vị cũng không, nhưng anh hiểu, anh
hiểu vì sao em nghĩ như vậy. Nhưng em hãy nghĩ lại xem, nếu như anh
không có chút tình cảm nào với em, anh sẽ đến đây sao? Nếu không có tình cảm với em, anh đã đi tìm một người có thể giúp anh một lần nữa khôi
phục Doãn thị.”
Nịnh Nhi nhìn anh, ngập trần bi ai, trong lòng cô đau đớn khôn cùng. Doãn Hạc Lam, anh nghĩ tôi và an không biết, anh cho rằng tôi và anh đã quên?! Phải, phải rồi. Các người đều tưởng
rằng tôi đã quên.
Đều là bởi vì cha mẹ tôi, nếu không dù có chết anh cũng không đến tìm tôi. Tất cả các người đều nghĩ chuyện
“ngoài ý muốn” lần đó qua đi là tôi sẽ quên hết thảy, nhưng thực sự tôi
chưa bao giờ quên, là tôi đã giấu các người. Tôi nhớ rất rõ từng chuyện
đã xảy ra, tôi biết lần “ngoài ý muốn” ấy là các người cố tình làm ra.
Năm đó do tôi kiên quyết không đồng ý hôn sự, khiến cho cha mẹ tức giận, làm ra cái chuyện gọi là “ngoài ý muốn”
kia, mượn cớ ấy vứt bỏ tôi, nói với người ngoài rằng tôi đã chết.
Bức hôn không thành cha mẹ nhượng lại hết cho người kia **** tôi, may mà tôi gặp được Tế Lăng Nhi. Tôi thật phải
cảm ơn ơn cứu mạng của cô ấy.
Trở lại hiện tại, anh tới chỗ tôi, chẳng
qua là muốn mượn tay tôi hỗ trợ anh, bởi anh hiểu rõ cha mẹ tôi đều âm
thầm theo dõi tôi. Anh muốn tiến thêm một bước dùng thế lực của họ giúp
anh đoạt lại Doãn thị. Đến cuối cùng, tôi cũng chỉ là kẻ trung gian.
Lòng Nịnh Nhi lớn tiếng cự tuyệt, tâm trí – tình cảm trong cô hiện giờ không dung hòa. Rồi cô cũng chịu thua, ánh mắt kia của Doãn Hạc Lam đã khiến tình cảm trong cô lấn lướt cả lý trí.
Cô bị Doãn Hạc Lam đẩy ngã trên giường, cô chỉ có một hy vọng duy nhất – những gì cô đang làm là đúng.