Đây là đâu? Em không thấy rõ!” Tiến đến tầng thứ tư, Nịnh Nhi vội vàng nói.
“Ta ở đây!” Công Lương Dịch lên tiếng, quờ quạng tìm tay Nịnh nhi nắm lấy: “Ta cũng không biết đây là nơi nào, chúng ta đừng tách nhau ra.”
“Vâng.” Nịnh Nhi đáp ứng.
Công Lương Dịch lần tìm tứ phía, cái gì cũng không thấy, cũng có chút hoảng hồn: nơi đây rốt cuộc là sao? Đây là tầng thứ tư sao, mới chỉ có
ba tầng đã để họ thoát ra? Nếu là đường ra, nơi này sao lại kì quái vậy! Một Công Lương Dịch vốn luôn bình tĩnh nay trong lòng lại có chút sợ
hãi.
Kỳ thực tầng này cũng không đáng sợ nếu như không có cái gì đó từ bầu trời đầy mây mù kia giáng xuống, có thể nói trong số cạm bẫy của hồ yêu thì đây là tầng đơn giản nhất. Nhưng chính bởi vì có mây mù như thế,
cho nên nó mới là tầng thứ tư.
Người ta khi đối mặt với khó khăn hoặc nguy hiểm, những điều chưa
biết luôn đáng sợ hơn những điều đã biết qua, bởi chúng ta có thói quen ỷ lại vào sự phục vụ của thị giác, khi thị giác không còn tác dụng, chúng ta sẽ cảm thấy được nỗi kinh hoàng thực sự. Đơn giản là vì thứ chúng ta có thể ỷ lại đã không còn tồn tại.
“Nịnh Nhi, em có thể thấy được gì không?” Công Lương Dịch cố ý làm
như không có chuyện gì nghiêm trọng, trong lòng hắn nghĩ chính là miêu
yêu nhãn.
“Không thể. . . . . Ánh mắt chúng ta chỉ có thể nhìn vật trong bóng
tối. . . . .” Trong giọng nói của Nịnh Nhi mang theo tiếng nức nở.
Công Lương Dịch nghe thấy cô sắp khóc, lập tức cuống lên: “Nịnh Nhi,
em đừng lo lắng, chúng ta có thể từ từ dò đường đi lên phía trước.”
“Nhưng, nhưng mà nếu đi như thế nhỡ lạc thì biết làm sao?”
“Đi lạc cũng không cần sợhãi, Nịnh Nhi, yên tâm, đã có ta đây.” Thanh âm dày rộng của Công Lương Dịch an ủi Nịnh Nhi rất nhiều: “Vâng. Đừng
buông tay nhau ra, được không?”
“Được.” Công Lương Dịch ôn nhu đáp ứng.
Công Lương Dịch lúc này chẳng khác nào người mù, tay đưa về phía trước sờ soạng, chỉ khác một chỗ tay hắn không cầm gậy.
Không biết đi về phía trước đã bao lâu, tay Công Lương Dịch sờ phải một vật gì khá kiên cố.
Không phải là cạm bẫy thì có thể là cái gì nhỉ? Trong lòng Công Lương Dịch thầm đoán, một mặt kêu Nịnh Nhi lui ra phía sau một chút.
“Sao vậy? Gặp phải cái gì sao?” Nịnh Nhi vừa lùi về sau vừa khó hiểu nói.
“Không có, chỉ là. . . . có chút sự cố mà thôi.” Công Lương Dịch không muốn khiến Nịnh Nhi lo lắng.
“Ừm.” Nịnh Nhi vốn cũng rất đơn giản, dễ dàng tin hắn.
Công Lương Dịch cảm thấy Nịnh Nhi lui về sau liền thở dài nhẹ nhõm, một lần nữa khẽ vuốt qua vật cứng kia.
Công Lương Dịch cảm thận xem xét thật lâu, cuối cùng xác nhận một chuyện hắn vốn không dám tin — đây là một bức tường.
Vì sao nơi này lại có vách tường? Vì muốn đảm bảo vách tường không có gì nguy hiểm, Công Lương Dịch song song theo nó mà dò tới, sờ soạng
thật lâu, vẫn không thấy điểm dừng.
Vách tường không có điểm cuối. . . . . Vách tường không có điểm cuối. . . . . Công Lương Dịch lại bắt đầu suy tư, mấy ngày nay tế bào thần
kinh của hắn tàn phế hơn phân nửa cũng bởi mấy cái cạm bẫy hồ yêu này.
Không có điểm cuối ở vách tường để tạo thành cửa. . . . . Chẳng lẽ. . . .
“Mê cung.” Công Lương Dịch thản nhiên nói.
“Cái gì, mê cung?” Nịnh Nhi sắp hỏng mất: “Ý của ngài là nói, chúng ta ở giữa mây mù xuyên qua mê cung này?
“Phải.” Công Lương Dịch nặng nề đáp. Hiện tại trong tình trạng này,
việc bảo vệ Nịnh Nhi cơ hồ không có khả năng, bởi hắn thậm chí ngay cả
cô ở đâu cũng không rõ.
“Như vậy. . . . . Như vậy, trong mê cung liệu có bẫy hay không. . . . .” Nịnh Nhi không dám nói thêm gì nữa.
Công Lương Dịch trầm mặc, Nịnh Nhi từ sự trầm mặc ấy cũng là nhận được đáp án tồi tệ nhất.
o0o
Thật lâu sau.
“Nịnh Nhi, nắm chặt tay ta. Chúng ta ngàn vạn lần không được tách ra, nếu rơi xuống bẫy thì cùng nhau rơi, gặp nguy hiểm cùng nhau gánh vác,
nếu chết. . . thì cùng chết.” Công Lương Dịch thật sự không muốn nói ra
từ này, nhất là trước mặt Nịnh Nhi. Thế nhưng, trong lòng hắn kỳ thật
lại nghĩ, nếu như hắn lọt bẫy sẽ lập tức buông tay Nịnh Nhi, nếu là Nịnh Nhi lọt bẫy, hắn liền cùng cô chết.
Nịnh Nhi cảm động đến độ thật lâu sau mới có thể nói chuyện: “Được. . . .Cám ơn ngài. . . . Thật sự cám ơn ngài. . . . Nếu không nhờ ngài,
em, em ở tầng thứ nhất cũng đã chết. . . . ” Nịnh Nhi đã muốn khóc không thành tiếng, Công Lương Dịch nắm tay cô thật chặt.
Lát sau, Công Lương Dịch thấp giọng an ủi: “Tốt lắm, nếu giống như ở tầng một, như vậy chúng ta cần nắm chắc thời gian.”
“Vâng. . . . ” Nịnh Nhi nức nở.
Cửa vào mê cùng tìm rất nhanh, chưa bao lâu hai người đã tìm được.
“Nịnh Nhi, bây giờ chúng ta hãy quên đôi mắt đi, cùng nhau nhớ, cùng nhau cố gắng. Em chuẩn bị chưa?”
“Dạ.”
Công Lương Dịch vẫn là dò dẫm đi về phía trước, đột nhiên cảm giác tay chạm phải vật gì rất nhọn, bất giác kêu lên.
“Làm sao vậy?” Nịnh Nhi hốt hoảng nói.
“Không. . . . Chuyện. . . .” Công Lương Dịch vẫn theo bản năng không
muốn khiến Nịnh Nhi lo lắng, thế nhưng Nịnh Nhi lại ngừng bước.
Công Lương Dịch bây giờ bất kể cái gì thân sĩ cái gì phong độ, mắt híp lại cảm giác miệng vết thương trên cánh tay.
Khi còn nhỏ, hắn chơi đùa cây tiên nhân cầuc (cây xương rồng), vừa
đụng phải rõ ràng là cây tiên nhân cầu tiên nhân chưởng gì đó. Nhưng là
vì cái gì lại đau đến vậy. . . . Đau đến mức hắn không kiềm lại được.
Công Lương Dịch kiểm tra nội lực của mình liền phát hiện có sự lạ,
hơn nữa còn là chuyện xấu nhất — hắn trúng độc, trúng độc của cây tiên
nhân cầu ven đường. Nếu hắn đoán không nhầm, xung quanh đây hẳn có rất
nhiều cây tiên nhân cầu, hơn nữa mỗi cây. . . . đều có độc.
Công Lương Dịch dùng chút nội lực để cầm máu thì phát hiện toàn bộ
nội lực đều biến mất — vừa rồi đi qua núi băng cơ hồ hắn đã dùng hết nội lực, mà độc này lại là kịch độc.
“Nịnh Nhi. . . Cẩn thận. . . Xung quanh đây. . . Toàn bộ. . . Đều có
độc mạnh. . . Cây tiên nhân cầu. . . Có. . . Độc. . .” Công Lương Dịch
dùng thanh âm mỏng manh nói.
Nịnh Nhi dù có ngu ngốc cũng hiểu được sự tình hiện giờ, giọng đầy lo lắng: “Anh sẽ không sao chứ? Dịch?” Bất tri bất giác xưng hô giữa cô và Công Lương Dịch đổi thành tên thân mật.
Công Lương Dịch nghe được cô gọi mình như vậy, tâm tình vô cùng vui vẻ: “Ta. . . Không sao. . . Chúng ta. . . Đi mau. . .”
“Anh bị như thế này, còn đi như thế nào được?!” Nịnh Nhi không biết có bao nhiêu khẩn trương.
“Nịnh Nhi. . . Ta hỏi em. . . Thấy ta trúng độc. . . Em. . . Thực sự lo lắng sao. . . . .” Công Lương Dịch nhẹ giọng hỏi.
“Em đương nhiên lo lắng!” Nịnh Nhi đau lòng nói: “Anh đừng nói nhiều nữa, giữ sức một chút.”
Khóe miệng Công Lương Dịch khẽ cong, cười yếu ớt, đương nhiên Nịnh
Nhi không nhìn thấy: “Ta. . . Không sao. . . Chúng ta. . . Nhanh chạy
đi. . . .”
“Không được!” Nịnh Nhi kiên quyết không đồng ý.
“Đi. . . Phải phải đi. . . .” Thái độ của Công Lương Dịch cũng kiên
quyết không kém: “Quả. . . Nếu như ở tầng dưới. . . So với nơi đây. . .
Càng . . . Hiểm. . . .” Lời nói của Công Lương dịch đứt quãng chẳng
thành câu.
Nịnh Nhi một tay lau nước mắt, tay kia đỡ Công Lương Dịch, Công Lương Dịch cũng ý đồ ôm cô. Kết quả hai người cứ như vậy ôm ôm kéo kéo đi vào trong một ngõ cụt.
Bởi Công Lương Dịch khăng khăng đòi ở phía trước dò đường, hắn liền
kết những cây tiên nhân cầu lại thành đống. Nịnh Nhi từ đầu đều bị Công
Lương Dịch kéo tay đi, cho nên hắn ngã xuống, cô cũng vì thế mà ngã
theo. Lúc ngã trên người Công Lương Dịch thì toàn bộ thân thể hắn đều bị vây giữa đống tiên nhân cầu. . . . .