Này, hôm nay em giúp ta làm nhiệm vụ được không?” Băng Lãnh cầu Nịnh Nhi.
“Sao lại là em?” Nịnh Nhi bất mãn nói. “Ai nha, hôm nay ta có hẹn
cùng Thần Hi, sẽ có rất nhiều lãi nha! Đến lúc đó cho em một nửa, chịu
không?” Băng Lãnh nói.
“Hôm qua em đã làm rồi! Không làm!” Nịnh Nhi khước từ. “Ngươi không
làm có phải không?” “Phải!” Nịnh Nhi nói. “Được! Ta thà bồi thường tiền
cũng không đi!” Tùy chủ nhân a!” Thái độ của Nịnh Nhi vô cùng cứng rắn,
dù thế nào cô cũng sẽ không hai ngày liền đi làm nhiệm vụ.
“Ngươi ~ thực nói không được ngươi!” Băng Lãnh làm bộ tức giận nói,
nhưng kỳ thật nàng chắc cũng không biết đang giận dỗi Nịnh Nhi hay đơn
thuần chỉ nói đùa.
“Giờ người mới biết người không nói được em sao, chủ nhân?!” Nịnh Nhi cố ý khiến nàng thêm phát hỏa.
“Hừ! Ta đã sớm biết!” Băng Lãnh đương nhiên không phục.
“Đúng rồi chủ nhân. Bạn trai của người, em muốn nói hay là phân (thủ) hắn đi.”
“Phân cho em vài nam nhân?” Băng Lãnh cố ý xoay chuyển ý tứ trong lời nói của Nịnh Nhi.
“Không phải! Ý của em là chia tay! Nếu không thì người nhiệm vụ nào
cũng đều không thể! Tỷ như nếu không có tiền, nên chia tay.” Nịnh Nhi
nói.
“Ừm, có chút đạo lý. Lại ví dụ như Lam, gia tộc hắn tuy có tiền,
nhưng cũng là không đến hắn thừa kế. Tiền cũng chẳng phải là của hắn.”
Nịnh Nhi không biết vì cái gì, vội vàng nói: “Nhưng ít ra hắn đối với người là thật tâm a!”
“Thật tâm? Thật tâm có dùng được à!”
Nịnh Nhi trầm mặc, sau đó đem sự tình hôm cô làm nhiện vụ nói cho
Khốc Băng lãnh. Nịnh Nhi thề chính mình không có một chút thêm mắm dặm
muối nào.
Sau khi nghe xong, Băng Lãnh không cho là đúng: “Cắt. Làm bộ quan tâm thì có. Ta thấy giống vậy hơn.”
Nhưng chẳng rõ vì sao Băng Lãnh lại dùng ánh mắt đặc biệt liếc Nịnh
Nhi một cái. Nịnh Nhi cảm thấy thật kì quái: “Sao vậy chủ nhân?” Nhưng
Băng Lãnh chỉ cười xấu xa, cũng không có trả lời cô.
“Cắt.” Nịnh Nhi chính là tự làm mình mất mặt.
Băng Lãnh đi hẹn hò cũng Thần Hi, Nịnh Nhi cũng tha hồ đi mua sắm.
Nịnh Nhi thấy số cô thật chẳng ra gì, mỗi lần ra ngoài đều có thể gặp cái tên Doãn Hạc Lam đáng ghét ấy. Hắn lại còn thiếu cô một cái mạng.
Hừ!
Nịnh Nhi cố ý đi vào tầm mắt của hắn, quả nhiên mắt hắn không có mù,
liền phát hiện ra cô: “Là ngươi? Ngươi ~ bọn họ không phải nói ngươi đã
chết sao? Ngươi là Quỷ Hồn? Đến tìm ta từ biệt? A, có phải hay không chỉ có ta mới thấy ngươi?” Nịnh Nhi không nói gì, ai ~ tiểu tử, ngươi nói
ai là quỷ a ~
(Do Doãn Hạc Lam nói ra những lời kia,) người chung quanh nhìn hắn
như kẻ bệnh thần kinh: có bệnh sao?! Lại đi nói chuyện cùng một con mèo? Còn tưởng rằng con mèo này đã chết? Hắn có phải hay không theo vị tiên
nhân nào giáng phàm a!
“A, ngươi cứ đi như vậy thật khiến người đau lòng. Ta tiễn ngươi một
đoạn. Đi nào. Hôm nay ta ngoại lệ một lần, vì ơn ngươi cứu mạng, chúng
ta đi Mẫu Đan (hoa mẫu đơn) tửu lâu.
Nịnh Nhi không phòng bị bị hắn ôm lấy. Được rồi. Dù sao cô cũng chẳng may mắn gì, đi với hắn cũng được.
Mẫu Đan là tửu lâu xa hoa nhất trong Tinh Vân âm giới. Nghe đồn chủ
nhân nơi đây là một nhà phát minh nổi tiếng vũ trụ. Dù sao thì Nịnh Nhi
cũng không nghe nói qua.
Sau Nịnh Nhi nhìn tới một góc mông lung nào đó nghĩ, nguyên lại hôm
nay xui rủi cũng không chỉ có mình cô. Băng ~ Băng Lãnh ~ nàng như thế
nào lại ở Mẫu Đan a?!
Nịnh Nhi muốn nhanh chóng dùng thân thể ngăn cản tầm mắt Doãn Hạc
Lam, nhưng cô quá lầm — coô hiện tại chỉ là một con mèo a! Kết quả là —
Doãn Hạc Lam đột nhiên thấy Nịnh Nhi lủi về hướng bên kia, hắn cũng ngạc nhiên đem tầm mắt xoay qua chỗ ấy….
Hắn vô cùng phẫn nỗ đi tới, không nói không rằng liền đấm vào mặt Thần Hi.
“Ngươi làm gì vậy?!” Thần Hi ngay tại chỗ quát. Nhưng Doãn Hạc Lam
đâu có để ý tới hắn, bởi quá kích động nên cũng tát vào mặt Băng Lãnh
một cái. Nhưng dù sao Băng Lãnh cũng xuất thân là sát thủ, vững vàng
tránh được bàn tay Doãn Hạc Lam.
Mặt Băng Lãnh không có chút biểu hiện: “Lam, anh làm sao vậy? Tại sao có thể kích động như thế? Nàng bình thản nói.
“Cô ~ cô cùng hắn yêu đương vụng trộm!” Doãn Hạc Lam rống lên.
“Anh lầm rồi!” Băng Lãnh Trả lời: “Tôi và anh ở cùng nhau mới chân
chính là thời điểm yêu đương vụng trộm! Tôi lúc trước quen anh chỉ là
nhằm vào tiền tài của gia tộc anh. Kết quả là sau này tôi mới biết được
gia tộc ấy cũng không đến lượt anh thừa kế. Hôm nay cũng bởi tôi thấy
anh nên cố ý cùng Thần Hi thân mật như thế.”
Người trong tửu lâu lúc này không nhiều, nhân viên đều hướng về phía này tò mò, tựa như đang xem một vở kịch khôi hài.
Băng Lãnh chẳng để ý đến những ánh mắt hiếu kì, tiếp tục nói: “Cho nên, Doãn Hạc Lam, chúng ta chia tay đi!”
“Được!” Lam gầm lên. Hướng dưới lầu chạy đi, Nịnh Nhi không hiểu vì sao cũng chạy theo hắn.
Cô chỉ nghĩ hắn hiện tại mới là người cần an ủi.