Công Lương Dịch đi dự hội nghị mới đó mà đã năm tiếng, Băng Nịnh nhi
vốn định chờ hắn về rồi mới ăn cơm, nhưng lại nghĩ có thể hắn sẽ ăn luôn ở đó, Nịnh Nhi thật sự không chịu đói được, bấm nút gọi người hầu tới.
Người hầu xuất hiện, Nịnh Nhi giật mình hét lớn: “A a a a a a a a ~ tại sao, tại sao lại là người máy a a a a!”
“Căn cứ theo mệnh lệnh, xin mời khách nhân nói ra yêu cầu.” Người máy này phát ra giọng nói ngọt ngào của nữ nhân, không có chút cứng nhắc.
“Ừ ~” Nịnh Ninh suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc tộc trưởng tên gì nhỉ?
“Công ~ Công Lương Dịch?” Nịnh Nhi nói.
“Mật mã không đúng, xin hãy nhập lại. Ngày còn hai lần nhập, ngài còn hai lần nhập.” Người máy nói.
Kì cục, chẳng lẽ không đúng sao? Nịnh Nhi nhớ rõ ràng mà. Suy nghĩ thêm nửa ngày, lại nói: “Công Lương Dịch?”
“Mật mã chính xác. Xin hãy đưa ra yêu cầu.”
“Hử? Vì sao lần đầu lại sai?” Nịnh Nhi lẩm bẩm, không ngờ bị người
máy nghe được: “Vấn đề ‘Hử? Vì sao lần đầu lại sai?’ trả lời: bởi vì lần đầu trả lời thừa một chữ ‘công’.”
Nghe được câu trả lời ngọt ngào từ người máy, Nịnh Nhi bỗng thấy xúc động.
“Được, được ~” Nịnh Nhi nhận thua: “Làm cho ta bữa chiều đi.”
“Xác nhận kiểu phục vụ. Xin hỏi khách nhân ngài bao nhiêu người cả
thảy?” Người máy đổi qua một giọng nam, không hiểu sao Nịnh Nhi không
mấy thích thú.
“Một người.”
“Xin hỏi ngài muốn dùng đồ ăn Trung Quốc, cơm Tây hay kiểu Hồi giáo?”
“Ừ thì ~ cơm Tây đi.” Nịnh Nhi đáp.
“Xin hỏi chén đĩa là dùng kiểu Trung Quốc hay dùng kiểu Tây?”
Cô đến chết mất, cơm Tây mà còn hỏi dùng chén dĩa Trung Quốc là sao? Ngươi như thế nào lại không biết?! Là “cơm Tây” nha.
“Xin hỏi ngài muốn dùng đồ uống gì?”
Nịnh Nhi thật muốn tìm thứ gì có thể đập cho cái máy này một cái, miễn cưỡng nói: “Không có.”
“Xin ngài vui lòng đợi một chút.” Người máy lại đổi về giọng nữ: “Xin hỏi ngài muốn dùng cơm bây giờ sao?”
Nịnh Nhi ôm đầu: “Phải!”
“Tinh” ~ Đồ ăn cuối cùng cũng có, Nịnh Nhi đột nhiên cảm thấy rất rất đói bụng. . . . . .
Chẳng thèm để ý đến hình tượng, lang thôn hổ yết (ăn như hổ đói)
nhanh chóng ăn. Người xưa nói quả không sai: nóng vội thì không ăn được
đậu hũ nóng ~
“Khụ, khụ ~” Nịnh Nhi ho khan, vừa vặn Công Lương Dịch đi vào chứng kiến toàn bộ.
“Cẩn thận một chút!” Công Lương Dịch vội chạy tới, nhẹ nhàng vuốt
lưng Nịnh Nhi: “Sao lại không cẩn thận thế? Ngươi không biết cơ thể của
mình rất yếu sao?” Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, có thể thấy hắn thực
lo lắng.
“Biết chứ, khụ khụ, biết chứ.” Nịnh Nhi ho khan hồi đáp.
“Được rồi, đừng nói nữa!” Công Lương Dịch đau lòng, Nịnh Nhi nhìn hắn với ánh mắt kì quái, Công Lương Dịch cũng cảm thấy có chút ngượng ngừng bèn không nói gì nữa.
“Đã khá hơn rồi, cám ơn.” Nịnh Nhi khẽ lên tiếng sau một hồi trầm mặc.
“Ừm.” Công Lương Dịch khẽ trả lời. Lại qua một lúc lâu, dường như
không nói gì cũng thật không phải, Công Lương Dịch bèn hỏi: “Ngươi ~ vì
sao lại tới đây?” Đây là chuyện quan trọng nhất cần biết, nhưng do quá
quan tâm Nịnh Nhi khiến hắn quên biến đi.
“À, vô tình đi tới nơi này thôi. Vì sao ngài cũng ở đó?” Nịnh Nhi hỏi ngược lại.
“Ta à? Ta vào đấy tản bộ thôi.” Công Lương Dịch cố dùng ngữ khí tự nhiên nhưng điệu bộ không giúp hắn gạt người.
Lại sau một hồi lâu trầm mặc, Nịnh Nhi không khỏi thắc mắc vì sao
Công Lương Dịch lại quan tâm mình đến vậy. Có khi nào là như cô đang
nghĩ. . . . . .
Công Lương Dịch ngẩn người, trong lòng không chút vướng bận. Cứ như
vậy lại qua thật lâu sau, ánh trăng đã chậm rãi lên cao trên đầu, bên
ngoài thanh âm đột nhiên vang lên, đánh tan màn đêm tĩnh lặng: “Công
Lương Dịch đâu?”
Người máy đáp: “Tộc trưởng đang ở phòng của Băng Nịnh Nhi tiểu thư.”