“Nịnh Nhi, quay về đi. Băng Lãnh hẳn đang rất lo lắng.” Doãn Hạc Lam
ôn nhu nói, giọng nói này khiến Nịnh Nhi thấy thực chói tai, cô có thể
cảm nhận được ngữ khí khi Lam nhắc đến “Băng Lãnh”.
“Nịnh Nhi, tôi thật xin lỗi. Tôi không xứng với em, chúng ta. . . . .Không hợp nhau.”
“Nịnh Nhi. . . . . .”
“Vậy anh cảm thấy anh cùng Băng Lãnh xứng đôi sao?” Nịnh Nhi cắt lời, nước mắt đã nhẹ rơi.
Doãn Hạc Lam trầm mặc hồi lâu, ngay khi Nịnh Nhi định ôm hắn vuốt
giận, hắn liền thản nhiên nói: “Không xứng, nhưng tôi vẫn kiên trì như
trước.”
“Vậy em cũng kiên trì!” Nịnh Nhi lớn tiếng, nhưng thanh âm chẳng thể che giấu được nước mắt, bởi nước mắt vô thanh.
Doãn Hạc Lam lại trầm mặc một hồi: “Tôi hiểu, nhưng em hiểu được tôi sao?”
“Hai ta giống nhau, em như thế nào lại không hiểu anh chứ?” Nịnh Nhi hỏi ngược lại.
“Nếu em đã hiểu, xin đừng như vậy nữa, được không? Tôi thật sự không
có tình cảm với em. Xin lỗi, những lời này có thể tổn thương em, nhưng
là. . . . . .”
Nịnh Nhi lắc đầu, ánh mắt nhòa lệ: “Doãn Hạc Lam, anh biết không, thà là anh vô tình khiến em tổn thương còn đỡ đau lòng hơn thế này. . . .
Anh nói anh hiểu em, em cũng hiểu anh, anh đã biết anh không thể yêu
thương em, mong em từ bỏ. Nhưng anh có biết rằng Băng Lãnh vĩnh viễn
cũng sẽ không yêu thương anh?”
“Tôi biết.” Doãn Hạc Lam thấp giọng nói.
Nịnh Nhi lắc đầu cười khổ, mấy ngày nay dường như cô đã hiểu được rất nhiều điều: “Anh biết không, Băng Lãnh được anh yêu thương; còn anh, có em yêu thương. Hai người đều là kẻ có phúc không biết hưởng, đều là
vĩnh viễn không chịu quay đầu, bởi vì hai người đều biết cho dù có thất
bại, sau lưng vẫn sẽ có người yêu thương các người, vẫn là các người
không ‘thất bại’. Còn tôi thì sao? Tôi không giống các người, tôi chỉ có một con đường phía trước, phía sau tôi là vực sâu vạn trượng! Nếu tôi
thất bại, tôi cũng chỉ có duy nhất một con đường có thể đi, trừ bỏ ra
thì không có đường lui nữa!” Nịnh Nhi mặc cho nước mắt rơi lã chã, bởi
cô biết, dù có lau nước mắt cũng vẫn không ngừng rơi.
Đợi Nịnh Nhi bình tĩnh trở lại, Doãn Hạc Lam mới hỏi điều hắn luôn canh cánh trong lòng: “Nịnh Nhi, vì sao em lại thích tôi?”
Ánh mắt Nịnh Nhi nhìn Doãn Hạc Lam đã dần mơ hồ: “Tôi không biết. Có
thể vì hôm ấy ánh trắng thật đẹp, có thể vì anh cũng rất đẹp? A.” Nịnh
Nhi cười cười tự giễu, sao cô lại ngu ngốc đến thế, chỉ nhìn thấy hắn
dưới ánh trăng liền si tình yêu hắn.
Nước mắt vô thanh chảy xuống, đọng lại trên mặt đất cùng những giọt mưa, cùng mưa nối làm một.
Nịnh Nhi càng lúc càng mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng Doãn Hạc Lam không
ngừng hét lên: “Nịnh Nhi. . . . . .Nịnh Nhi. . . . .” Nếu anh ấy thực sự vì tôi mà lo lắng thì thật tốt biết bao ~ Băng Nịnh Nhi ưu thương nghĩ
thầm.
Nịnh Nhi cảm giác xung quanh mình mọi thứ đều xoay tròn, không thể
phân định rõ ràng. Cô cảm giác chính mình cũng xoay tròn theo mọi vật,
thậm chí giọng nói của Doãn Hạc Lam gọi cô “Nịnh Nhi, Nịnh nhi” cũng dần dần tan biến.
o0o
Mí mắt nặng trĩu hé mở nhìn bốn phía liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của Doãn Hạc Lam: “Nịnh Nhi, em tỉnh rồi sao?”
“Vâng.” Sắc mặt Nịnh Nhi không chút thay đổi trả lời, lòng lại thầm nghĩ: “Tôi không tỉnh thì anh hỏi được tôi sao.”
Doãn Hạc Lam đỡ cô ngồi xuống, Nịnh Nhi không kiêng nể gạt tay hắn:
“Tự tôi đứng lên được rồi. Anh có chuyện gì cứ nói ra đi, là Băng Lãnh
muốn tôi nhanh trở về có phải hay không?”
Doãn Hạc Lam thấy Nịnh Nhi đột nhiên lạnh lùng thì phản ứng không
kịp, một lúc sau mới lên tiếng: “Ừ ~ Nịnh Nhi, nghe tôi đi, Băng Lãnh
cũng là muốn tốt cho em thôi, nàng là sợ em. . . . . .” “A, tôi biết, ở
trong mắt anh Băng Lãnh cái gì cũng tốt, nàng chính là nữ vương. Anh
cũng muốn những người khác xem nàng là nữ vương sao?” Nịnh Nhi lạnh lùng nói.
“Nịnh Nhi! Cô đừng có không phân biệt phải trái!” Doãn Hạc Lam có chút tức giận.
“Được. Là tôi nói bậy, tôi không nên nói xấu Băng Lãnh ngọt ngào của
anh như thế. Nữ vương của anh không phải muốn tôi đừng đến quấy rầy anh
sao? Tốt thôi, tôi đi!” Nịnh Nhi sai bước về phía cửa.
“Nịnh Nhi! Cô đang sốt, bên ngoài trời vẫn mưa. Nếu cô nhất định phải đi thì uống chén trà sữa cho ấm đã.”
Tiếc là bóng dáng Nịnh Nhi đã khuất sau cánh cửa lớn của Doãn gia.