Nịnh Nhi đi trên đường cười buồn, mình gần đây bị sao vậy, chẳng lẽ
nguyên nhân chỉ vì người ấy, vì cái gì mà lòng luôn chộn rộn không yên,
hơn nữa lúc ấy giống như lại thêm một người không phân thiệt hơn mà hy
sinh vì mình.
Nói đến Doãn Hạc Lam. . . . Mình có phải hay không có chút cố chấp?
Mình có phải hay không đối anh ấy không chút tình cảm? Vấn đề này Nịnh
Nhi cô đã tự hỏi bản thân quá nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm được
đáp án. Rất nhiều người nói cô hãy rời bỏ Doãn Hạc Lam đi, nhưng khó
lắm, rất khó để quên một người. Khiến cho vết thương lòng liền miệng
cũng thập phần gian nan.
Thực ra nếu bây giờ Doãn Hạc Lam hạnh phúc bên Khốc Băng Lãnh, có lẽ
bản thân Nịnh Nhi cũng sẽ buông tha tình cảm này. Thế nhưng ông trời lại cố tình khiến bọn họ bất hòa, vô hình chung trong lòng cô có thể tự do
mơ mộng.
o0o
Lại nói đến Doãn Hạc lam, tự nhiên trong lúc ấy anh phát hiện ra cái
giấy chứng nhận kia của bệnh viện. Chính xác không thể nhầm lẫn, giấy
trắng mực đen, tim anh đau đớn. Anh ngã ngồi ở trên ghế, người làm cũng
không dám quấy rầy, cẳng thẳng đến độ tưởng như hô hấp đều bị đình chỉ.
Đầu óc anh như tê dại khi nhìn phần thứ nhất của tờ giấy kia, giống
như anh cần người ta nhắc cho mình nhớ mẹ của anh là ai vậy. Nhưng khi
nhìn đến phần thứ hai, tim anh thiếu chút nữa ngừng đập. Mẹ anh là Khốc
Khê Nhi, mà mẹ của Khốc Băng Lãnh cũng là Khốc Khê Nhi ~ chẳng lẽ bọn họ là anh em cùng mẹ khác cha, hay là. . . .
Khoan đã! Doãn Hạc Lam cắt đứt câu hỏi khủng khiếp mà anh đang tự hỏi chính mình, anh đột nhiên cảm thấy chuyện này rất khả nghi, quả thực là đáng nghi vô cùng.
Thứ nhất, tại sao hồ sơ này không phải của mình mà lại ở đây, nhưng
rõ ràng là muốn tự mình phải xem? Trả lời: có thể do có người nhờ cậy
thư ký.
Thứ hai, người hay hoặc giả như những người này vì sao lại muốn mình
xem thứ này? Trả lời: có lẽ họ muốn anh cùng Băng Lãnh đoạn tuyệt quan
hệ.
Thứ ba, cô ta hay anh ta là ai? Trả lời: . . .Chỉ có thể là Thần Hi,
không thể là Băng Nịnh Nhi. Cô ấy không có khả năng nghĩ đến, càng không thể làm ra những chuyện như thế này.
Nhưng nếu nói là Thần Hi, cũng rất có thể không phải anh ta. Thời
gian anh ta ở bên Băng Lãnh ngày càng ít, nếu là Thần Hi, anh ta hẳn
không nên làm ra những chuyện này mới phải.
Doãn Hạc Lam nhấn thái dương, nhưng ngoài Thần Hi, anh thật sự không nghĩ ra được là ai khác.
Một bên là Doãn Hạc Lam buồn bã, những người còn lại thì thật bi ai.
o0o
Tông Lữ Khải đã xác minh thông tin, đúng là mẹ anh đã chết, chết trong tay anh trai Tông Lữ Vấn.
Tông Lữ Khải không còn biết phải cảm thấy như thế nào, bản thân anh
cũng không muốn biết điều đó. Anh không thể tin, vĩnh viễn cũng không
thể tin, nhưng đây là sự thật, mẹ anh đã chết, mẹ anh đã chết trong tay
người anh trai song sinh của anh.
Tại sao mẹ của họ lại rơi vào tay Trùng Vương? Vì sao anh trai Tông
Lữ Vấn lại thừa hưởng nhân tố của Trùng Vương? Anh lại đột nhiên nghĩ
đến, nếu không phải anh trai thừa hưởng di truyền, thì hiện tại kẻ giết
chính mẹ mình chính là anh.
Thực ra không phải, chuyện thừa hưởng nhân tố của Trùng Vương không
hẳn là chuyện xấu. Nếu trong lòng không có dục vọng, như vậy thì dù cho
di truyền có không tốt đến thế nào, cũng chưa chắc người thừa hưởng sẽ
gây ra nhưng chuyện như vậy. Mọi chuyện đều do bản thân mà ra cả.
o0o
Doãn Hạc Lam chăm chú xem đoạn băng từ thiết bị theo dõi, liên tục xem ba mươi lần, anh bỗng kích động đập bàn phím.
Hiển thị trên máy báo chờ, sau đó xuất hiện ba chữ lớn:
Tông – Lữ – Khải