“Lai Tân, anh định làm gì?” Nịnh Nhi hét lớn.
“Làm gì hả? Các ngươi mới là làm gì đó!
Hai người các ngươi là kẻ thù của Tông Lữ Vấn, ta và các ngươi không đội trời chung!” Lai Tân gầm lên.
Ninh Nhi mắng Lai Tân, còn Tông Lữ Khải thì ngây ra.
Trong lòng anh thật không ngờ Lai Tân lại mất trí nhớ. Từ trước đến nay anh luôn cho rằng Lai Tân là gián điệp,
là tên mật thám, là người của Vô Gian đạo.
Ấy thế mà anh ta lại là người rất tình
cảm, luôn mỉm cười, lời nói luôn xuất phát từ tấm lòng, tuy rằng hay đấu võ mồm nhưng lại là người ôn hòa nhất. Tông Lữ Khải không dám, cũng
không thể tin rằng anh ta lại là mật thám.
Tiếng cãi vã của hai người họ như gần như xa, nhưng đều chẳng liên quan đến anh.
Hết Lam Nhãn Tình lại đến “mật thám” Lai
Tân, hỏi anh còn gì? Bỗng anh nhớ lại thời điểm ba tháng trước, ba người thủ lĩnh – những người rất oán hận Tông Lữ Vấn, mưu đồ đánh bại hắn ta. Nhưng hiện giờ còn có ai? Chỉ với một mình anh, chẳng lẽ có thể đánh
thắng toàn thể Rừng đen báo thù sao?
Nịnh Nhi ngồi trên thảm cỏ, lắng nghe
Tông Lữ Khải kể chuyện xưa, khoảng thời gian mà ba người họ còn là một — Lai Tân và Lam Nhãn Tình thường tranh cãi, nhưng trong thời điểm nguy
khốn nhất họ luôn bộc lộ tài năng của mình.
“Nếu không phải anh ta nói ra, tôi không
thể ngờ Lam Nhãn Thần kia chính là mật thám.” Sau một hồi trầm tư, cuối
cùng Nịnh Nhi cô nói ra điều này, “Thứ nhất, anh cho đến bây giờ vẫn
không biết tên của anh ta, tôi đoán có lẽ Lai Tân cũng không biết. Thứ
hai, anh ta đến rồi đi, so ra với Lai Tân quả thực anh ta bội phần huyền bí.”
Tông Lữ Khải lặng lẽ đứng lên, ánh mắt cũng theo đó mà dao động.
Đột nhiên anh la lớn: “A, cá nướng!”
Nịnh Nhi cũng vội định thần: “A! Tiêu rồi ~”
Chẳng còn cách nào khác, Nịnh Nhi đành ném bỏ, trở lại hồ chuẩn bị bắt con khác.
Chẳng báo trước, hai người không hẹn mà cùng nhanh chóng nhảy sang chỗ khác.
Cũng ngay lúc ấy, hai viên đạn bay tới chính vị trí vừa nãy hai người đã đứng, trúng ngay tâm không xê xích một phân.
Tông Lữ Khải kinh hãi hét lên một tiếng: “Quả là thiện xạ!”
Nịnh Nhi nay đã ở trong lốt miêu yêu sẵn
sàng tấn công. Thế nhưng, ngay giờ phút này, cô phát hiện có vết máu
vương bên cạnh thân thể anh.
Tông Lữ Khải sẽ không tốt số đến thế, anh không ngừng gọi tên cô, chẳng mấy chốc đã kiệt sức.
Lúc này, trong đầu cô, cảnh tượng ấy rõ
ràng như một đoạn phim quay chậm. Nịnh Nhi nghe thấy tiếng gió, cô liền
vội xoay người lại, may mắn tránh được viên đạn đầu tiên. Thừa lúc tên
sát thủ kia đổi đạn, cô liền một cước biến thân.
Trong khi, Tông Lữ Khải cuối cùng không đặng được. Hôm nay, anh là người đầu tiên từ giã cõi đời này.
Nói một cách rõ ràng hơn, khi Tông Lữ Khải tránh viên đạn ấy, thì viên đạn lại nhắm tới người nào đó phía sau anh. . .
Anh còn chưa kịp hối hận thì từ phía sau, một viên đạn khác cũng đang nhắm tới Nịnh Nhi. Chẳng cần nghĩ suy, cũng không nhớ chuyện miêu yêu có chín cái mạng, Tông Lữ Khải chạy vội đến
che chắn cho Nịnh Nhi.
Hẳn là cảm thấy được tiếng gió thổi, Nịnh Nhi khẩn trương quay đầu lại, viên đạn oan nghiệt kia lúc này đã ghim
sâu vào tim Tông Lữ Khải.
Phát súng ấy bắn ra quá mạnh, cả người Tông Lữ Khải bị đẩy mạnh về phía trước. . .
Vào thời khắc ấy, có thể có người bảo Tông Lữ Khải hôn Nịnh Nhi, cũng có thể nói là hai người họ hôn nhau.
Tông Lữ Khải nhắm mắt lại. Anh hiểu được
vọng ước của mình đến giây phút sinh tử này mới đạt thành. Anh hiểu,
cũng có thể là không hiểu. Hiểu thì sao, mà không hiểu thì sao đây, đến
cùng thì anh và cô cũng chẳng thể bên nhau.
Nịnh Nhi không dám mở mắt. Cô không dám
đối diện với sự thật. Lòng cô thầm oán sao người chết không phải là cô,
nếu có thể âu cũng là một cách giải thoát.
Thế là lại thêm một người đàn ông, vì cô mà vong mạng.