Công Lương Dịch mơ mơ hồ hồ mở mắt, chờ ý thức khôi phục lại, chuyện cần làm đầu tiên là tìm Nịnh Nhi.
Nịnh Nhi bình thản nằm trong lòng hắn, nặng nề ngủ. Công Lương Dịch
khẽ vuốt trán cô, sau lại vuốt trán mình, dường như hơi bị thiêu một
chút.
Bây giờ, Công Lương Dịch mới bắt đầu xem xét tình hình chỗ này. Nơi
này hẳn là tầng thứ hai của cạm bẫy hồ yêu, nếu hắn đoán không nhầm, nơi này là – núi đao!
Bọn họ lúc này không còn ở trên thềm đá, mà là một ngọn núi. Một ngọn núi đao.
Chung quanh lưỡi đao chi chít, trắng lóa khiến người ta không dám mở mắt.
Công Lương Dịch nhẫn nại không đi nghiên cứu ngọn núi này trước, mà cẩn thận xem chừng Nịnh Nhi trong lòng mình.
Nói như vậy. . . . .Nếu cô ấy ở trong lòng, vậy cô ấy đã nhảy tới được? Trong lòng Công Lương Dịch không khỏi vui mừng.
Cô ngủ an nhàn như thế khiến hắn không nỡ đánh thức.
Cô tin tưởng hắn. . . . .Vào một ngày biển lửa hừng hực phía sao, cô ấy lại nói. . . . .tin tưởng hắn.
Cảm giác này thật không giống thật, thật sự không thật.
Chẳng lẽ đây là tình yêu sao? Công Lương Dịch cũng không biết. Hắn
tuy đã trải qua cuộc hôn nhân sắp đặt với Lương Khâu Nguyệt, nhưng hắn
chưa từng nếm qua tình yêu chân chính.
Hắn đã yêu cô hay chưa? Trước mắt, điều này cũng chẳng quan trọng. . . . . Ma quỷ khiến tư tưởng của hắn, thần trí của hắn trở nên hỗn loạn. . . . .
Môi của cô đột nhiên trở nên đầy cám dỗ. Lực mê hoặc của đôi môi ấy phá tan tia lí trí cuối cùng của hắn. . . . .
Băng Nịnh Nhi không hề nguyện ý, đã mất đi nụ hôn đầu tiên của mình. . . . .
Hắn hôn sâu như vậy, mãnh liệt như vậy, Băng Nịnh Nhi không hề toan
tính đã chạm được tâm hồn hắn. Cơ hồ ngay tại thời khắc ấy, Băng Nịnh
Nhi tỉnh lại, mở mắt.
“Ô ~!” Nịnh Nhi vốn định kêu lên một tiếng “a”, không ngờ môi của mình đã bị Công Lương Dịch cắn chặt.
Công Lương Dịch vội vàng buông môi cô ra, thốt lên: “Thực xin lỗi! Ta, ta không phải. . . . .”
“Ngài không phải cố ý? Công Lương Dịch, tôi đã tin ngài như vậy!”
Nịnh Nhi có cảm giác bị lừa gạt. Chính mình tín nhiệm Công Lương Dịch
như thế, vậy mà hắn lại. . . . .
“Nịnh Nhi, em nghe ta giải thích. . . . .”
“Tôi không mu6ón nghe! Công Lương Dịch, tôi hiện tại hi vọng ngài không có nhảy xuống!” Nịnh Nhi phẫn nộ.
“Nịnh Nhi, ta thật không phải cố ý. . . . .” Công Lương Dịnh muốn xua đi sự tức giận của Nịnh Nhi, vội nói: “Em hãy nghe ta nói hết đã! Ta
thật sự không cố ý, hơn nữa cũng không có làm những thứ ấy với em, thật
đó! Ta chỉ. . . . ta chỉ là không thể khống chế chính mình, cho nên mới. . . . .”
“Cho nên mới hôn tôi?” Nịnh Nhi vẫn rất tức giận: “Tôi không bao giờ, không bao giờ muốn nhìn thấy ngài nữa. Công Lương Dịch! Tôi bây giờ hi
vọng ngài hãy trừ bỏ tôi.”
Trong lòng Công Lương Dịch nổi sóng lớn, lúc hắn khôi phục tinh thần
lại, Nịnh Nhi đã căm phẫn muốn bước ra ngoài. Công Lương Dịch nhất thời
sợ hãi, vội vàng nói: “Nịnh Nhi, bên ngoài đầy lưỡi đao!” Nói xong hắn
vội vàng chạy tới phía ngoài cửa, Nịnh Nhi thận chí còn chưa ý thức được dưới chân có lưỡi đao, “a” lên một tiếng ngã về phía sau, ngã vào trong người Công Lương Dịch.
“Ngài buông ra!” Nịnh Nhi cả giận nói. Công Lương Dịch dở khóc dở cười, rõ ràng là cô tự ngã vào đấy thôi.
Nịnh Nhi cũng biết mình có chút quá đáng, nhưng vẫn là không thể dễ
dàng tha thứ cho hành vi vừa rồi của Công Lương Dịch. Miệng mở ra, liền
lập tức khép lại.
Công Lương Dịch phá tan không khí trầm mặc: “Chúng ta. . . . .cùng
nhau nghĩ biện pháp thoát ra ngoài?” Hắn hỏi ý kiến của Nịnh Nhi.
Nịnh Nhi gật đầu qua quýt, nhưng cũng không nói gì. Cô vẫn còn giận hắn.
Công Lương Dịch bất đắc dĩ bắt đầu quan sát kĩ những lưỡi dao. Nhất
định có bộ phận then chốt, nhất định có một cái nút linh tinh nào đó
điều khei63n những lưỡi đao chi chít này. Công Lương Dịch nói ra suy
nghĩ ban đầu.
Sau đó tỉ mỉ xem xét phần chung quanh lưỡi dao, thậm chí còn chọi vào lưỡi đao gần bọn họ nhất, nhưng đáng tiếc, một chút thay đổi cũng không có.
Có lẽ là có cách nào đó để đi ra khỏi phạm vi mà lưỡi đao bao trùm mà không chịu thương tổn. Công Lương Dịch không nghĩ điều này có khả năng, thuận miệng hỏi: “Nịnh Nhi, em vừa rồi lúc đạp phải lưỡi đao, cảm giác
thế nào?”
Nịnh Nhi cẩn thận nghĩ nghĩ (tức giận của cô đã tiêu tan gần hết), đáp: “Cảm giác rất trơn.”
“Rất trơn?” Công Lương Dịch nghi ngờ nói, lưỡi đao như thế nào lại
rất trơn bao giờ? Nếu như chỉ là ngụy trang, như vậy không hẳn sẽ đau
nha.
“Vâng.” Nịnh Nhi đáp.
“Rất trơn. . . . . Rất trơn. . . . .” Công Lương Dịch lầm bầm suy nghĩ.
“Lạnh, lạnh quá. . . . .” Nịnh Nhi đột nhiên nói.
Công Lương Dịch vội vàng sờ trán cô: “Kì lạ, không sốt mà?” Nói xong, chính mình đột nhiên cũng cảm thấy một trận lạnh tê người.
“Sao lại thế?” Công Lương Dịch kinh ngạc.
“Đây là sao?” Nịnh Nhi hỏi.
Công Lương Dịch phát hiện ra một cảnh quan kì quái ở phía xa – một khối băng lớn, một lưỡi đao bị băng bao trùm.
Hẵn bỗng hiểu ra sự tình: “Nịnh Nhi, tầng tiếp theo là núi băng.”
“Hả? Sao ngài biết?” Nịnh Nhi kinh ngạc.
“Nếu phán đoán của ta là đúng thì hiện tại núi băng đang vào mùa đông, cho nên nơi chúng ta đang đứng cũng bị đóng băng.”
“Vậy bây giờ mau đi thôi!” Nịnh Nhi lo lắng nói.
“Nịnh Nhi, hãy nghe ta nói, hiện tại không thể đi được.” Nịnh Nhi trợn tròn đôi mắt.
“Vì hiện tại núi băng đang ở giữa đông, nếu bây giờ chúng ta đi, tới
được núi băng thì cũng chết cóng. Nơi này đã lạnh, núi băng hẳn là lạnh
vô cùng. Cho nên chúng ta chỉ có thể chờ đến khi núi băng sang xuân.”
“Đúng là thế, nhưng không phải lúc ấy băng ở đây cũng sẽ tan sao?”
“Vì thế lúc ấy chúng ta nhất định phải nhanh chóng xuyên qua những
phiến đao này, nhưng cũng rất có thể giữa lúc chúng ta đi ngang, chúng
sẽ tan băng.”
“Cho nên, khảo nghiệm của tầng hai không phải là lưỡi đao, mà là, mùa?” Nịnh Nhi nói.
“Phải. Nịnh Nhi, bây giờ ta cho em chọn lựa, chúng ta chờ đợi, hay là tiếp tục đi?” Công Lương Dịch nhìn vào mắt Nịnh Nhi.
“Đợi đến sang xuân mất bao lâu?” Nịnh Nhi hỏi.
“Ta không biết. Nhưng ta đoán sẽ không dài hơn mùa của chúng ta.” Công Lương Dịch đáp.
“Tôi chọn chờ đợi.” Nịnh Nhi trịnh trọng đáp.
o0o
Khoảng năm ngày trôi qua.
Sáng sớm hôm nay, Công Lương Dịch vui vẻ phát hiện khối băng đã có một khe nứt.
“Nịnh Nhi, mau nhìn xem.”
“Tôi thấy rồi!” Nịnh Nhi cũng vui vẻ nói: “Bây giờ chúng ta đi sao?”
“Ừ, phải thật nhanh. Nịnh Nhi, nếu em không ngại, ta sẽ giữ tay em, được không? Ta lo một trong hai ta sẽ bị rơi lại.”
Nịnh Nhi nhìn hắn: “Được.”
Bằng tốc độ nhanh nhất, trọng lượng nhẹ nhất, hai người xuyên qua
khối băng đang vỡ ra. Lập tức ngọn núi phía sau họ biến thành một lưỡi
đao trắng lóa.