“Này, Lam! Doãn Hạc Lam!” Doãn Hạc Húc (cha của Doãn Hạc Lam) đang
nổi giận, ông không cần đoán cũng biết trận hỏa hoạn hôm qua là do Doãn
Hạc Lam cố ý gây ra. Hơn nữa ông cũng biết vì sao hắn trở lại Hắc đạo.
Rốt cuộc vì sao, từ khi nào mà đứa nhỏ này đối ông oán hận sâu sắc
đến thế? Đến mức hắn nguyện ý vào Hắc đạo. Chẳng lẽ bởi vì hắn có mẹ kế? Chẳng lễ bởi vì hắn muốn làm người thừa kế? Hắn có đâu hay biết, ông
cũng bất đắc dĩ mới phải làm như thế. Tuy rằng thoạt nhìn gia tộc Doãn
thị thật phồn vinh, thật uy vọng, danh tiếng nhất nhì. Trên thực tế,
Doãn thị đã đứng trên bờ vực. Hiện tại gia tộc phồn thịnh, gia tộc Thần
thị (gia tộc Thần Hi), gia tộc Thượng quan, gia tộc Lãnh nguyệt, gia tộc Anh Hồng đã vươn lên, bọn họ biết gia tộc Doãn thị phồn thịnh huy hoàng trước đây đã bị quên lãng, bọn họ muốn gia tộc Doãn thị thay mặt đứng
đầu ngũ đại gia tộc. Cho nên ông bất đắc dĩ buộc phải ly hôn, sau đó
cùng thiên kim của gia tộc Anh Hồng — Anh Hồng Ngải Nhã kết hôn. Nếu
không phải Anh Hồng Ngải Nhã để ý đến ông, gia tộc Doãn thị đã sớm không còn tồn tại.
Những việc như thế này, ông phải nói với Lam như thế nào đây? Anh
Hồng Ngải Nhã, ông thậm chí là chán ghét bà ta, nhưng vẫn phải làm bộ
thân tình. Đêm đầu tiên ở cùng bà, chính ông còn muốn nôn, chính ông
nhìn lại mìn vì cái gì cùng với bà ta ở cùng một chỗ! Vì sao lại không
thể cùng nữ nhân ông yêu thương cùng nhau chung sống! Là bản thân ông
không có khả năng khước từ, bản thân ông quá mức ích kỷ. Nhiều năm như
vậy, vì bà ta, vì Anh Hồng Ngải Nhã, ông thậm chí chưa từng hỏi thăm Khê Nhi. Thực ra không phải ông không biết rằng Anh Hồng Ngải Nhã đối với
ông thật tin tưởng, thật ỷ lại ~ ông tuyệt đối sẽ không yêu thương Anh
Hồng Ngải Nhã, người ông yêu thương chỉ có Khê Nhi mà thôi!
Bất giác, những kỷ niệm cùng Khê Nhi từng mảng từng mảng hiện ra trước mắt ông.
“Khê Nhi, chờ anh một chút!” Ông hồng hộc chạy trên đường.
Âm thanh thổi qua bên tai như tiếng chuông bạc: “Ha ha, anh không
phải nói anh thích em sao? Nếu anh có thể bắt được em, em liền gả cho
anh! Ha ha!”
Doãn Hạc Húc nghe tiếng trả lời, chân bất tri bất giác chạy nhanh
hơn, cũng không còn cảm thấy mệt mỏi, đơn gian vì một câu nói của nàng,
“Nếu anh có thể bắt được em, em liền gả cho anh.” Nếu anh có thể bắt
được em, em liền gả cho anh. Nếu anh có thể bắt được em, em liền gả cho
anh. . . . . .
Cuối cùng ông đuổi theo nàng, đem nàng ở trong bụi cỏ, trong lòng nai con khua loạn. Từ thời khắc này, ông thầm thế rằng sẽ mang cả đời mang
lại cho nàng hạnh phúc ~
“Anh yêu, đang ngủ sao?” Một âm thanh xuyên thủng mộng cảnh.
Doãn Hạc Húc tưởng rằng đang trong mộng, đột nhiên kéo Ngải Nhã vào lòng, ra sức hôn lên môi.
“Làm gì a, đều là lão phu lão thê rồi ~” Anh Hồng Ngải Nhã đỏ bừng mắt nói.
Doãn Hạc Húc lúc này bừng tỉnh, nguyên lai hết thảy vừa rồi để chí là tự mình nằm mộng. Tỉnh mộng, cái gì cũng không còn.
Cầm lấy di động, bấm số điện thoại, nhưng thấy không yên lòng.
Rốt cục, ông để di động xuống. Quên đi.