Nịnh Nhi ngơ ngác nằm trên cỏ nghĩ, không thể nào, chẳng lẽ… Cô thật sự thích hắn?
Thích một người ~ rốt cuộc là cái khái niệm gì?! Nịnh Nhi không rõ,
cho nên cô cũng không biết thực sự cô có phải hay không thích hắn. Vả
lại, cô vì cái gì mà lại đi thích một người điên chứ. Huống hồ hắn lại
còn không thương cô.
Lúc Nịnh Nhi còn mải mê với những suy nghĩ rối ren, không biết từ khi nào Băng Lãnh đã đi tới phía sau cô, nằm xuống: “Đây rồi. Làm gì vậy?
Nghĩ gì thế?”
“A.” Nịnh Nhi hoảng sợ, hồi phục lại tinh thần, nhưng không nói thêm
gì nữa. Cô nghĩ, nếu hiện tại cô nói với Băng Lãnh, không chừng lại
thành trò cười cho nàng. Băng Lãnh cùng cô bất đồng, nàng là một cao thủ tình trường nha, dù trời có sập cũng không cần lo lắng vấn đề này.
Thấy Nịnh Nhi không có hồi đáp, Băng Lãnh đảo mắt: “Định bụng giữ bí
mật hả? Có chuyện gì mà không thể nói cho ta biết? Thích ai sao? Lại
là…”
“Ai… ai thích hắn chứ? Hắn là ai vậy nha? Hắn xứng với em sao?” Nịnh Nhi vội vàng nói.
“Ha ha!” Băng Lãnh cười nói: “Nhìn em thật khẩn trương! Ta có nói hắn là ai sao? Em như vậy chẳng phải là chưa đánh đã khai?!”
Mặt Nịnh Nhi hơi ửng hồng, cô hôm nay ~ đối với chuyện này sao lại
mẫn cảm như vậy? Chẳng lẽ cô thật sự ~ ai nha nha, sẽ không sẽ không!
Nịnh Nhi vội nghĩ, hắn là một người điên a!
Băng Lãnh làm bộ nghĩ ngợi: “Để ta đoán nhé ~ Doãn Hạc Lam?”
Nịnh Nhi muốn nhanh chóng thanh minh, nhưng chẳng biết vì sao chỉ có
thể há miệng thở dốc, lại không thể phát ra âm thanh, mặt càng ngày càng đỏ, cùng bãi cỏ tạo thành cảnh sắc rực rỡ.
Nịnh Nhi đỏ mặt thật khiến Băng Lãnh muốn cười, nhưng lại nghiêm túc
nói: “Cùng hắn kết giao em phải cẩn thận. Tuy rằng ta hi vọng em có thể
hạnh phúc với hắn, nhưng em có biết, buổi chiều hôm ta cùng em nói
chuyện… Không thể không đề phòng. Huống hồ em cũng không phải sát thủ
chuyên nghiệp, ta chỉ nghĩ thôi đã có chút lo lắng.”
Nịnh Nhi tuy không rõ tâm tư, nhưng lúc Băng Lãnh nói những lời này
bỗng khiến cô không thể dối lòng, nhẹ nhàng đáp: “Em biết. Nhưng tình
duyên này là em chọn, sẽ không dễ dàng thay đổi.”
Dừng một chút, Nịnh Nhi đột nhiên rất muốn hỏi Băng Lãnh một vấn đề:
“Phải rồi, chủ nhân, thích một người…. Cụ thể là cảm giác ra sao? Như
thế nào mới có thể biết được em có thực sự thích người ta hay không?”
Băng Lãnh đảo nhãn châu: “Tuy ta không có kinh nghiệm thích người
khác, nhưng là bọn họ vì cái gì thích ta, ta đều biết. Thích một người,
em sẽ không nói được vì cái gì em thích người ta. Nhưng mỗi lời nói,
mỗi cử chỉ của người đó đều khiến em không kiềm được, không tự chủ được
mà hết thảy quan tâm. Giả như khi người ta hỏi, em vì sao thích người
ta, em luôn có thể liệt kê ra rất nhiều thứ, hơn nữa mỗi cái đều rất có
lý.”
Nịnh Nhi mở to đôi mắt, cô là dạng như vậy sao? Nhưng… cô cũng thực
sự không giải thích được vì sao cô thích hắn. Đầu Nịnh Nhi như muốn nổ
tung, bản thân cô rốt cuộc xem hắn là gì a?
Nịnh Nhi mải ôm đầu quay mòng không chú ý tới Băng Lãnh đang ở bên
hứng thú nhìn cô, khóe miệng tươi cười như vậy nhưng cũng thực khó đoán. Băng Lãnh phát hiện Nịnh Nhi đang nhìn nàng, chớp chớp nhãn tình, nói : “Như vậy đi, nếu hắn vẫn muốn thương tâm mà theo ta, nhất định hắn sẽ
tới. Đến lúc đó em hãy tốt một chút nắm lấy cho chắc a! Ta cũng muốn
khiến hắn thôi quấy rầy ta.”
Nịnh Nhi nhìn Băng Lãnh, gật gật đầu. Có lẽ đây chính là cam kết ngầm giữa bằng hữu tốt, Băng Lãnh không nói rõ, là để Nịnh Nhi có cơ hội nắm lấy tình yêu đích thực của cô.