“Nịnh Nhi, ta tìm ra rồi, người giam giữ Doãn Hạc Lam chính là Anh
Hồng Húc Nhật của gia tộc Anh Hồng.” Hoàng Phủ Ảnh nói qua điệm thoại.
“Chúng ta có thể đi ngày bây giờ không?” Nịnh Nhi vừa nghe tin tức về Doãn Hạc Lam bao nhiêu buồn ngủ đều bay mất.
Hoàng Phủ Ảnh mỉm cười: “Đương nhiên, ta đi đón cô.”
Nịnh Nhi còn muốn nói điều gì bên kia đã cúp máy. Nịnh Nhi bĩu mỗi, chẳng lẽ kẻ có tiền đều là như vậy sao?
“Phu nhân, chúng ta đang trên đường đến gia tộc Anh Hồng sao?”
“Tất nhiên, chứ cô cho là thế nào?” Hoàng Phủ Ảnh cười nói, “Không
suy nghĩ chút sao, có xem qua thông tin về gia tộc nhà họ chưa?”
“Rồi rồi.” Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, huống hồ từ trước đến nay Nịnh Nhi cùng gia tộc Anh Hồng cũng không có giao tế gì.
Gia tộc Anh Hồng, một trong ngũ đại gia tộc của Âm Tinh Vân, tộc
trưởng đương nhiệm là Anh Hồng Húc Nhật, vị hôn thê là thiên kim tiểu
thư gia tộc Tiêu thị Tiêu Trúc Lan, Anh Hồng Ngải Nhã – em gái tộc
trưởng kết hôn cùng Doãn Hạc Húc, không lâu sau đã ly hôn. Gia tộc Anh
Hồng nguyên tộc trưởng Anh Hồng Huân, theo tài liệu ghi chép là người đã từng tạo nên những chấn động tại Âm Tinh Vân, tại thu đôThương Hải quốc có kể lại ghi lại. Về chuyện này mỗi khi nhắc tới đều nảy sinh ra nhiều ý kiến. . . .
Hoàng Phủ Ảnh nghiêng nghiêng đầu, phát hiện Nịnh Nhi đang xem về Anh Hồng Huân, liền cười nói: “Nịnh Nhi, cô có biết cái người tên gọi Anh
Hồng Huân kia tạo nên mà được ghi chép lại là cái gì không?”
Nịnh Nhi lắc đầu. Trên tờ giấy này tuy năm lần bảy lượt ghi đi ghi
lại, những thế nào cũng không chịu nói rõ rốt cuộc là cái gì, tự như cố ý muốn giấu đi.
Hoàng Phủ Ảnh cười cười: “Nói ra thực dọa người, cái được ghi lại lại là ‘có vợ bé, có con riêng, rất nhiều con riêng’. Đại khái là như thế
đó.”
“Cái gì?” Nịnh Nhi giật mình.
Hoàng Phủ Ảnh đưa tay nâng cằm cô về vị trí cũ, buồn nói nói: “Ừ.
Thật sự là kì quái, sao lại có người có thể nhàm chán đến thế, đem cả
những thứ đó chép lại, phải không?”
Nịnh Nhi không trả lời, cô đang chìm trong suy nghĩ của chính mình.
Anh Hồng Huân hiện tại không quan trọng, cô đột niên nghĩ tới một việc,
chỉ sợ là chính chuyện này là nguyên knhân khiến Doãn Hạc Lam bị bắt
cóc.
Anh Hồng Ngãi Nhã và Doãn Hạc Húc ly hôn vì bị anh ta đưa vào ngục
giam, có thể thấy được trong lúc này hận thù sâu sắc cỡ nào. Nhưng là vì cái gì cô ta phải bắt cóc Doãn Hạc Lam? Chẳng lẽ là vì anh ta cùng vợ
trước của Doãn Hạc Húc, tên là Khê Nhi gì đó có quan hệ? Nghĩ đến tay,
Nịnh Nhi thuận miệng hỏi một câu: “Phải rồi, vợ trước của Doãn Hạc Húc
tên gọi là gì?”
“Khốc Khê Nhi.” Hoàng Phủ Ảnh phía đối diện đang bận rộn với máy tính, ánh mắt không rời ra lấy một giây.
“Họ Khốc?” Nịnh Nhi sợ hãi tưởng như chết đi.
“Phải, đúng rồi. bằng không còn có thể là họ gì chứ?” Ánh mắt Hoàng Phủ Ảnh vẫn không rời khỏi màn hình.
“Bà ấy, bà ấy có phải còn có một cô con gái tên là Khốc Băng Lãnh?”
Nịnh Nhi chỉ sợ trên thế gian họ Khốc cũng chỉ có hai người kia.
Hoàng Phủ Ảnh cuối cùng cũng hướng lên: “Phải, cô cứ nói đi.”
Nịnh Nhi cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Doãn Hạc Lam cư nhiên là anh
trai của Khốc Băng Lãnh, còn Khốc Băng Lãnh cư nhiên lại là em gái của
Doãn Hạc Lam. . . Thế mà Doãn Hạc Lam lại theo đuổi Khốc Băng Lãnh. . .
Cố chấp. . . .
“Phu nhân, đã đến gia tộc Anh Hồng.” Người máy lái xe nói.
“Được rồi.” Hoàng Phủ Ảnh còn chưa nói xong, cửa xe đã có người mở sẵn.
Hoảng Phủ Ảnh cùng Nịnh Nhi lần lượt xuống xe, Nịnh Nhi vẫn như muốn
xỉu, cô không ý thức được mình đã xuống xe khi nào mà hiện tại đã tới
sảnh chính của biệt thự Anh Hồng.
“Gia tộc Lương Khâu tộc trưởng phu nhân Hoàng Phủ Ảnh tới thăm quý gia.”
“Không tiếp đón từ xa, thất lễ thất lẽ.” Quản gia bồi khuôn mặt tươi
cười chào đón: “Tiên sinh ở lầu ba, xin hỏi phu nhân muốn đi lên hay là
chờ lão. . . “
“Không sao, ta chờ được.” Hoàng Phủ Ảnh nho nhã lễ độ nói.
Quản gia đi lên lầu.
Một lát sau, quản gia đi xuống, trên mặt đã không còn vẻ tươi cười
lúc đầu, nói thẳng: “Tiên sinh nói, ngài biết các vị muốn làm gì, trước
hết hãy thả tiểu thư, ngài tất sẽ thả người.”
“Tiểu thư là ai?” Nịnh Nhi nói câu đầu tiên từ lúc đi vào.
“Anh Hồng Ngải Nhã tiểu thư. Các vị nếu không thả người, chúng tôi
dựa vào đâu mà phải thả. Đi đi, đi đi!” Nói xong liền đưa hai người các
cô ra ngoài.