Ra khỏi rừng rậm, hắc nhân y kia lột bỏ lớp hóa trang, để lộ ra bộ mặt thực sự.
“Tôi, quả thật thiếu phòng bị.” Anh ta chửi rủa, bộ dạng lúc này hoàn toàn thay đổi, khác hẳn vẻ khúm núm khi nãy.
Trong nháy mắt, anh ta đi vào nhà Lam Nhãn Tình.
Vừa đặt chân vào nhà đã lại mở miệng mắng, “Tôi, xem ra không cần
phải làm gián điệp, hắn ta một chút đề phòng cũng không, còn mắng cho
tôi một trận vì tội nhắc nhở hắn nên cẩn thận đề phòng!”
“Lai Tân, anh không cần giận dữ như thế, nói không chừng hắn đã sớm
biết, nhưng che giấu vậy đó thôi.” Lam Nhãn Tình ôn hòa nói, vừa rót cho người tên Lai Tân kia một chén trà.
“Không lý nào! Nếu chuyện gì hắn ta cũng không nói cho tôi, như vậy
cái ngôi “bệ hạ” của hắn ngồi yên được sao? Nói cho cùng cũng là do tôi
phò trợ hắn ta!” Thủ lĩnh Lai Tân nói.
“Cái gì?” Tông Lữ Khải kinh hãi.
“Đúng là như vậy. Ngày hôm ấy hắn ta vội vàng đến nhà tôi.” Lai Tân nhớ lại nói.
“Hắn ta hỏi tôi, ‘Lai Tân, ta hỏi ngươi một việc’, tôi tiến đến, hắn
bảo, ‘Lai Tân, ngươi thấy mẹ ta thế nào?’. Lúc ấy tôi không rõ hắn ta
muốn gì, nên đành đáp: ‘Vẫn còn có thể.’ Sau đó hắn đã nói, ‘Vậy Lai
Tân, nếu so ra giữa ta và mẹ ta, ngươi thấy ai thích hợp ngồi trên vương vị này hơn?’. Lúc ấy tôi rất sợ, bèn im lặng, sau hắn liền nói với tôi, ‘Thực ra mâu thuẫn giữa ta và bà ấy không phải ngày một ngày hai, hiện
giờ bà ấy đã không còn yêu thương ta như trước, chi bằng một ngày nào
đó, tự tay ta nắm giữ vương quyền.”
“Sau đó anh đã nói như thế nào?!” Tông Lữ Khải la thất thanh.
“Tôi còn có thể nói thế nào đây?! Ngài không biết ánh mắt hắn ta lúc
đó uy hiếp người ta đến mức nào!” Lai Tân nói xong vẫn chưa hết kinh
hoàng, như muốn hù dọa Tông Lữ Khải: “Ngài cũng có thể nói không sao?”
“Đành là như thế, nhưng ngài ngàn vạn lần đừng hiểu lầm tôi. Tôi
không có liên quan đến cái chết của mẹ ngài! Hắn ta có vô số thuộc hạ,
nên lúc hạ sát bà ấy, tôi liền mượn cớ không tham gia.” Lai Tân vội vàng nói.
“Không đâu, cho dù anh có liên quan, tôi cũng không thể trách anh
được. Tôi hiểu anh là bị người ta bắt ép.” Tông Lữ Khải cảm thông nói.
“Vì sao ngài tin rằng tôi bị ép buộc?” Lai Tân có phần kinh ngạc.
“Bởi vì ~ trực giác nói cho tôi biết.” Tông Lữ Khải nửa như cười nói.
Trực giác của anh mách bảo rằng Lai Tân không lừa anh.
Lai Tân cũng cười: “Tôi cũng được trực giác mách bảo rằng ngài chính là vị thủ lĩnh lãnh đạo chúng tôi lật đổ hắn ta!”
Lam Nhãn Tình lúc này mới lên tiếng: “Được rồi, được rồi. Hai vị, lấy đại cuộc làm trọng, những lời này để sau hẵng nói. Không tìm hiểu kĩ
càng mà mù quáng tin người khác là sai lầm, sự tin tưởng giữa chúng ta
chính là ví dụ rõ ràng.”
Lai Tân có chút mất hứng, nói: “Chẳng lẽ anh không tin tưởng chúng tôi?”
“Tôi không phải là không tin các vị, tôi chỉ nói mù quáng tin người
là sai lầm. Tôi rất tin tưởng các vị, bằng không tôi đã không gia nhập.”
“Vậy không phải quá tốt rồi sao!” Lai Tân có vẻ không vui: “Vậy ngươi còn nói như thế để làm gì?”
Ánh mắt Lam Nhãn Tình có chút mất hứng: “Nếu đã biết, đã tin tưởng
nhau, hỏi vậy há chẳng phải vô nghĩa?! Đại cuộc làm trọng, nếu chúng ta
cứ thế này. .”
Tông Lữ Khải nhìn thấu suy nghĩ của Lam Nhãn Tình, vội vàng nói: “Vậy là tốt rồi. Lai Tân, anh ta nói đúng lắm, chúng ta hẳn nên lấy chính sự làm đầu, việc này có thể để sau.”
“Được, được. Hai người các vị đứng chung một chỗ!” Lai Tân nói.
“Gì mà mà chung với không chung. Chúng ta là một, chúng ta phải đồng lòng!” Lam Nhãn Tình nói.
“Phải phải. Là tôi sai, được chưa.”
“Lai Tân, anh là có ý gì? Chẳng lẽ anh đổi ý?” Lam Nhãn Tình cả giận nói.
“Không không, các vị nói đúng, đúng cả!” Lai Tân quát lớn, tựa hồ đã muốn mất đi lý trí.
“Lai Tân!” Lam Nhãn Tình không thể nhịn cười nữa: “Anh là thủ lĩnh
của chúng tôi, cũng là người quan trong nhất trong Vô Gian đạo. Nếu như
không có anh, thì liệu kế hoạch của chúng ta rất có thể sẽ thất bại!
Chúng ta thành hay bại đều trông cậy ở anh. Bởi duy chỉ có anh là tâm
phúc của hắn từ trước đến nay, nếu anh đổi ý thì chúng ta sẽ thất bại
ngay từ khi chưa bắt đầu.”
“Cho nên các vị liền nhắm vào tôi thế sao!” Lai Tân rống to.
“Không phải, Lai Tân, anh hãy tin tưởng chúng tôi! Chúng ta phải hạ
bệ kẻ kia, vì toàn thể anh em, vì mọi người của Rừng đen báo thù, vì cả
Âm Tinh Vân! Chúng ta không phải nên lấy đại cuộc làm trọng sao? Sau
đó,. .” Tông Lữ Khải chuyển hướng sang Lam Nhãn Tình: “Trước hết tôi tin tưởng anh ta, lúc này nếu giải thích sẽ làm lỡ đại sự, Lai Tân, xin hãy để sau hẵng nói.” Nói xong, Tông Lữ Khải rất cung kính cúi người.
Lam Nhãn Tình và Lai Tân rùng mình. Lam Nhãn Tình đã kịp phản ứng:
“Không không, là chúng tôi không phải, ngài mau đứng lên. Chúng tôi
không nên đấu võ mồm, nhưng lâu rồi đã thành thói quen, liền quên mất
giờ không phải lúc. Là chúng tôi sai.”
“Phải phải, thực xin lỗi.” Lai Tân có chút ngượng ngùng.
“Ha ha, không sao. Chỉ cần chúng ta một lòng, nếu thiếu một trong hai người đều không được, hơn nữa còn có mọi người, chúng ta không thể tách rời!” Tông Lữ Khải thành tâm nhìn hai người họ.
Ba người nhìn nhau cười.