“Anh Hồng Húc Nhật, tôi đã nói ông không được động đến con tôi, chẳng lẽ ông đã quên rồi sao?” Giọng nói lạnh lùng của Khốc Khê Nhi từ điện
thoại truyền đến.
Gia tộc Anh Hồng.
o0o
Gia tộc Anh Hồng.
“Phu nhân, đó là bởi Doãn Hạc Lam đã bắt cóc em gái tôi, tôi không thể ngồi yên, cho nên mới ~”
“Bắt cóc cái con khỉ, tôi đã điều tra, chuyện này đích thực do nhà Âu Dương làm!” Khốc Khê Nhi giận dữ.
“Phu nhân, bà ~ bà làm sao lại biết được?” Anh Hồng Húc Nhật hoảng sợ.
“Ông quản tôi điều tra thế nào sao?” Khốc Khê Nhi lại nổi giận: “Đầu
tiên ông cho tay chân cưỡng đoạt người ta, sau đó lại bắt cóc con tôi.
. Anh Hồng Húc Nhật, có phải ông cảm thấy Khốc thị tôi không có Doãn
thị thì dễ dàng để ông trèo lên đầu? Có phải ông cảm thấy Khốc Khê Nhi
tôi dễ bắt nạt phải không? Có phải ông cảm thấy, tôi. . . .”
“Không phải không phải vậy, phu nhân. Bà ~ bà hiểu lầm rồi ~ phu
nhân, hãy nghe tôi giải thích, chuyện này tuyệt đối không phải như vậy
~”
Giọng Khốc Khê Nhi lại truyền đến: “Ông, ngay bây giờ lập tức đến đây cho tôi!”
Một tiếng ầm truyền đến màng nhĩ đáng thương của Anh Hồng Húc Nhật.
o0o
“Đi theo tôi.” Sau khi gặp Anh Hồng Húc Nhật, sắc mặt Liễu Trừng Âm
không chút thay đổi. Anh Hồng Húc Nhật tò mò vì sao cô ta lại trở về,
một mặt trong lòng không khỏi bồn chồn.
Tới bên ngoài, Liễu Trừng Ấm dừng bước, lạnh lùng ý bảo Anh Hồng Húc Nhật đi vào. Anh Hồng Húc Nhật gật gật đầu.
“Phu nhân.” Bởi biết là do mình sai trước, ông chào hỏi với giọng thành khẩn.
“Ừm.” Khốc Khê Nhi hừ một tiếng, nhấp một ngụm cà phê.
Sau hồi lâu trầm mặc, Khốc Khê Nhi lên tiếng: “Ông dùng gì.” Ánh mắt
lạnh như băng ấy dường như đến từ một nơi không thuộc về nơi này.
Anh Hồng Húc Nhật từ ánh mắt lạnh lẽo ấy cùng sự xuất hiện của Liễu
Trừng Âm, ông biết thời gian của ông không còn nhiều. Nếu vậy, ông cũng
không chối từ, thản nhiên nói: “Tiramisu.”
Trong tiramisu, có vị đắng, cũng có cả vị ngọt, ngọt đắng hòa quyện,
thật giống như thiên sứ cùng ác ma, mà Anh Hồng Húc Nhật lúc này trong
lòng lại thiên về phía ‘ác ma’ nhiều hơn một chút. Nhưng con người kì lạ vậy đấy, biết được bản thân sắp chết, lại càng bình tĩnh, lại càng an
nhàn. Cũng khó trách, âu cũng đã như người đã chết, nếu muốn viết một
bán án tử vong cũng chẳng khó gì.
Nhìn Anh Hồng Húc Nhật ăn nốt miếng bánh cuối cùng, Khốc Khê Nhi bình thản nói: “Tốt rồi, bây giờ ông cần thời gian giải thích?”
Anh Hồng Húc Nhật lắc đầu. Cái khiến ông khó hiểu chính là, Khốc Khê
Nhi đã khóa cửa, phủ tấm rèm màu tím nhạt xuống, sau đó ngồi xuống nói:
“Anh Hồng Húc Nhật, tôi và ông đều hiểu ông là vì bất đắc dĩ. Thế nên,
ông đồng ý nghe lời tôi, thế nào?”
Mặt không biết sắc, ông gật đầu. Kết quả này không phải là ông không dự liệu được.
Khốc Khê Nhi nở nụ cười tà ác: “Đối với ông mà nói, chuyện này cũng
không quá khó khăn, chỉ là ngại Khốc thị tôi cách giết người cùng thủ
đoạn bắt cóc quá thâm độc, nên ko ra mặt. Như thế này, tôi muốn cho ông
một cơ hội, làm cho Doãn Hạc Lam biết rõ quan hệ giữa nó và Băng Lãnh.”
Anh Hồng Húc Nhật nhìn bà ta: “Bà sợ cô Băng Nịnh Nhi kia ~”
“Cô ta là nguyên nhân chính.” Khốc Khê Nhi nói: “Tóm lại, ngươi có làm không?” Trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Anh Hồng Húc Nhật quỳ một gối xuống: “Chuyện phu nhân phân phó, Húc Nhật sẽ hoàn thành.”
Khốc Khê Nhi hài lòng cười lạnh.