Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang

Chương 14: Chương 14




Lúc Yến Trục Quang tỉnh lại thì đã là ba ngày sau.

Cải tạo thể chất trên thân thể cơ bản đã rách tung toé, hiển nhiên càng tăng thêm khó khăn lớn cho hệ thống.

Hơn nữa trong thời gian này Vân Mật Tuyết vẫn luôn canh giữ bên cạnh Yến Trục Quang, một bên giúp nàng loại bỏ lực lượng của lôi kiếp, một bên giúp nàng chữa thương.

Tuy rằng hệ thống lai lịch bất phàm, nhưng hành động ngay dưới linh thức của người tu chân Nguyên Anh kỳ cũng không phải dễ dàng như vậy.

Sau khi Yến Trục Quang thanh tỉnh, giọng nói của hệ thống đều yếu đi vài phần: “Ký chủ thân ái, lần sau ngươi không nên tiếp tục hành hạ bản thân như vậy.”

Hành hạ ký chủ cũng là hành hạ nó a.

Yến Trục Quang thầm nghĩ, nàng không phải kiểu người thích tự ngược, sao có thể hành hạ chính mình?

“Ký chủ, ngươi phải nhớ những gì bây giờ ngươi đang nghĩ a!”

Lực lượng lôi kiếp trong cơ thể Yến Trục Quang đã hoàn toàn được loại bỏ, thân thể bị lôi kiếp phá hư cũng đã được chữa trị. Ngoại trừ việc thân thể này vốn yếu ớt từ khi sinh ra thì không còn vấn đề gì lớn.

Yếu ớt bẩm sinh thì về sau có thể chậm rãi bồi dưỡng.

Thân thể nàng hiện giờ đã hoàn toàn được cải tạo thành mộc linh thân thể, những chỗ thiết hụt khác, sau này chỉ cần tu hành sâu hơn sẽ dần dần hồi phục.

Xác định tình trạng thân thể của mình xong, Yến Trục Quang mở to mắt.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là một cái nóc giường xa lạ. Trước khi mở mắt, nàng đại khái đã cảm giác được tình hình chung quanh nên cũng không quá kinh ngạc.

Yến Trục Quang ngồi dậy, chăn tơ hơi mỏng đang đắp trên người nàng trượt xuống, Yến Trục Quang vươn tay nhìn ngắm, nàng đã được thay một bộ quần áo mới.

“Quần áo lúc trước của ký chủ bị lôi kiếp đánh hỏng rồi”, hệ thống lén lút nói: “Ký chủ bị lôi kiếp đánh trọng thương, trên người đều rách tung toé, mấy ngày nay vẫn luôn là Đại sư tỷ chiếu cố ký chủ nga.”

“Bộ váy áo ký chủ đang mặc này, cũng là Đại sư tỷ tự mình thay cho ký chủ.”

Yến Trục Quang trong lòng vừa động, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh một vòng, Vân Mật Tuyết không ở nơi này, trong phòng chỉ có một mình nàng.

Hệ thống nói: “Đại sư tỷ bận rộn công việc, sau khi thấy ngươi thoát khỏi nguy hiểm thì liền vội vàng đi làm chuyện của nàng. Chẳng qua trong lúc ngươi hôn mê, chỉ cần có thời gian, Đại sư tỷ tuyệt đối sẽ trở về ở bên cạnh ngươi.”

“Ân.”

Yến Trục Quang nâng lên cánh tay, nhìn bộ váy áo trắng như tuyết trên người, màu sắc này xác thực rất giống phong cách của Vân Mật Tuyết, chỉ là mặc vào trên người nàng có chút không hợp.

Quần áo lại rất vừa người.

Chỉ là nàng làm tạp dịch đệ tử, ở linh điền ngâm nửa năm vẫn luôn làm việc vặt, đôi tay thoạt nhìn có hơi thô ráp, hơn nữa lúc trước thân thể này chẳng qua là một kẻ ăn mày, làn da tự nhiên cũng không đẹp hơn được bao nhiêu.

Tuy rằng có linh khí phòng thân, muốn nghỉ ngơi tốt cũng không khó, nhưng hiện tại nàng vẫn là một thiếu nữ quê mùa, bộ quần áo này thật xinh đẹp, bị nàng mặc ở trên người liền không thể nào hài hòa.

Hệ thống vội vàng an ủi, nói: “Ký chủ, này chỉ là do ảo giác của ngươi!”

“Đúng không?”

“Đương nhiên!” Hệ thống vội vàng nói: “Nếu ký chủ không tin, ta có thể cho ký chủ soi gương!”

Yến Trục Quang giơ tay sờ lá sen màu trắng trên tay áo, không nói gì thêm.

Thời điểm Vân Mật Tuyết đi vào sương phòng, liền nhìn thấy một màn như vậy.

Tiểu cô nương xinh đẹp nàng mang về trong chốc lát sờ sờ tay áo, trong chốc lát lôi kéo quần áo, tựa hồ có chút tò mò, lại có chút không quen.

Nếu là người khác làm động tác như vậy, có lẽ sẽ trông hơi ngu đần, nhưng đổi thành Yến Trục Quang lại bỗng dưng có cảm giác ngây thơ đáng yêu, làm người nhịn không được cong lên khoé môi.

Vân Mật Tuyết cười, nàng đi vào sương phòng, ôn thanh nói: “Trục Quang tỉnh rồi sao?”

Yến Trục Quang phát hiện Vân Mật Tuyết đã đến, trừng lớn đôi mắt: “Tiên tử đại nhân?”

Nàng chân tay luống cuống muốn xuống giường, nhưng có lẽ do vừa mới khang phục, lại nằm ba ngày nên thân thể cứng đờ, tay chân cũng không phối hợp, thế nhưng vướng vào chăn, đầu hướng đất mà ngã xuống.

Vân Mật Tuyết cũng bị nàng làm cho hoảng sợ, dưới tình thế cấp bách thuấn di đến mép giường, khó khăn lắm mới đỡ được Yến Trục Quang.

Yến Trục Quang nhắm mắt lại, chờ đợi đau đớn buông xuống, mi mắt vì nhắm quá chặt lại với nhau nên tạo thành một đống nếp gấp.

Thân thể nhỏ nhắn trong tay Vân Mật Tuyết gắt gao căng chặt, nàng nhịn không được khẽ cười một tiếng, đối với tiểu cô nương sợ tới mức cứng đờ nói: “Được rồi, không có việc gì.”

Yến Trục Quang lập tức mở hai mắt, thấy bản thân bị Vân Mật Tuyết ôm vào trong ngực, khuôn mặt ửng đỏ. Nàng cẩn thận rời khỏi người Vân Mật Tuyết, lại vội vàng quấn chặt cái chăn nhỏ hại nàng suýt nữa ngã xuống giường kia.

Có lẽ là cảm thấy động tác của mình quá thất lễ, tiểu cô nương lại đem chăn buông ra, hai mắt ngắm nhìn Vân Mật Tuyết, tựa hồ có chút ngượng ngùng lại dời đi, sau đó gãi gãi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chiếc giường bên cạnh Vân Mật Tuyết, nhỏ giọng nói một câu: “Cảm ơn tiên tử đại nhân.”

Vân Mật Tuyết bị những hành động này của nàng khiến cho buồn cười, cố kỵ lòng tự trọng của tiểu cô nương, nàng cũng không dám cười, nghẹn ở trong lòng, chỉ cảm thấy tiểu cô nương này thật sự là quá đáng yêu.

Vân Mật Tuyết xuất thân từ đại gia tộc tu chân, những nữ tử mà nàng tiếp xúc từ khi còn nhỏ, nếu không phải là tiểu thư điêu ngoa bị sủng hư, thì cũng là tiểu thư khuê các tự nhiên hào phóng, thật chưa từng thấy qua tiểu cô nương thẹn thùng giống vậy.

Ân, thẹn thùng thì thẹn thùng, nhưng nếu bị xâm phạm đến lĩnh vực của mình, nàng lại sẽ giống một con nhím, dựng thẳng lên cả người gai nhọn.

Cũng không biết, tính tình như vậy là như thế nào dưỡng thành?

Vân Mật Tuyết nghĩ đến trước đó, khi chữa thương cho nàng đã vô tình phát hiện những vết thương ẩn, tâm lại không khỏi run rẩy.

Nàng ngồi ở mép giường, duỗi tay ôm lấy tiểu cô nương đang co người lại thành một đoàn, lấy đôi giày đã chuẩn bị sẵn ra giúp nàng mang vào.

Tiểu cô nương một tay đỡ giày, dùng cái giọng nhỏ như muỗi nói: “Tiên tử đại nhân, ta, để ta tự mang đi.”

Vân Mật Tuyết cũng không có kiên trì.

“Lần sau cần phải cẩn thận một chút.” Nàng dặn dò.

“Ân.” Tiểu cô nương run rẩy đáp ứng.

Yến Trục Quang nhanh chóng mang giày xong, đứng ở mép giường, đôi tay để ở sau người, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi giày của mình một lát, lại ngẩng đầu: “Tiên tử đại nhân, nơi này là chỗ nào a? Tại sao ta lại ở đây?”

Vân Mật Tuyết ôn nhu nói: “Ngươi còn nhớ rõ sự việc đã phát sinh lúc trước sao?”

Yến Trục Quang ánh mắt lơ đãng, nàng cau mày nghĩ nghĩ: “Ta nhớ rõ...”

“Ta mang theo Linh Cốc Trùng lên núi... Sau khi bò đến đỉnh núi...”

“A, ta nhớ rõ trời đột nhiên trở nên tối sầm, sau đó có một chùm ánh sáng tím bao xung quanh ta, thật đáng sợ, rất đau...”

Như là nhớ tới sự sợ hãi cùng đau đớn khi bị sét đánh, thân mình Yến Trục Quang run rẩy: “... Ta giống như bị sét đánh.”

Yến Trục Quang không muốn lừa gạt Vân Mật Tuyết, nên lời nói của nàng rất mơ hồ.

“Đừng sợ”, Vân Mật Tuyết nắm lấy cánh tay của Yến Trục Quang, đem nàng kéo đến mép giường, ấn nàng ngồi vào bên cạnh mình, vỗ vỗ lưng nàng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, đã qua rồi.”

Yến Trục Quang cúi đầu: “Ta, ta có phải là một kẻ xấu hay không?”

Vân Mật Tuyết cao hơn Yến Trục Quang non nửa người, các nàng ngồi gần, Yến Trục Quang lại cúi đầu nên nàng chỉ có thể nhìn thấy một đỉnh đầu tóc đen như mực.

Một đầu tóc đen nhánh này đã được nàng xử lý qua, lúc trước tiểu cô nương bị lôi kiếp đánh trúng, tuy mái tóc may mắn không bị phá huỷ giống như quần áo, nhưng cũng trở nên rối bời.

Nàng vươn ngón tay tuyết trắng thon dài, thay tiểu cô nương vuốt xuôi lại mái tóc có phần hỗn độn vì động tác ban nãy: “Ngươi vì sao lại nghĩ như vậy?”

“Ta nghe người ta nói, chỉ những người làm chuyện xấu mới bị thiên lôi đánh. Ta...”

Thanh âm Yến Trục Quang rất êm tai, tuy rằng còn hơi non nớt, nhưng nghe vào tai, lại khiến người cảm thấy ngứa ngứa. Hiện giờ trong lời nói nàng mang theo sợ hãi, có chút run rẩy, thanh âm lại nhỏ, khiến người khác mềm lòng, nhịn không được muốn an ủi nàng.

“Trục Quang nghe nói người xấu sẽ bị sét đánh, vậy người xấu bị sét đánh xong, còn có thể sống sao?”

Yến Trục Quang lắc đầu: “Người ta nói thiên lôi đánh xuống sẽ không chết tử tế được, kia khẳng định không sống nổi.”

“Nhưng mà Trục Quang còn sống nha.”

Bàn tay nàng ôn nhu xoa xoa đỉnh đầu Yến Trục Quang: “Trục Quang chỉ nghe nói người xấu sẽ bị thiên lôi đánh, vậy đã từng nghe qua lôi kiếp là Thiên Đạo dùng để khảo nghiệm thiên tài hay chưa?”

“Trục Quang vượt qua khảo nghiệm, về sau nhất định sẽ trở thành một người lợi hại.”

“Thật sự sao?”

Yến Trục Quang ngẩng đầu, hốc mắt nàng hồng hồng, trên lông mi treo một giọt nước mắt trong suốt nhưng không rơi xuống, run rẩy, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy chờ mong, khiến người ta không đành lòng phủ nhận.

“Ân, thật sự.”

Vân Mật Tuyết giơ tay quẹt đi giọt lệ châu trên lông mi nàng: “Được rồi, Trục Quang mà ta biết, chính là ở trước mặt một đám người tu chân thực lực cường đại hơn mình đều có thể đĩnh đạc mà nói, sẽ không khóc nhè nga.”

Yến Trục Quang nói: “Ta không có khóc nhè.”

Nếu nàng không vừa nói vừa hít cái mũi, những lời này còn có thể có sức thuyết phục một chút.

“Ân, tốt, Trục Quang không khóc nhè.”

Yến Trục Quang nghe ra giọng nói của nàng có vẻ không đúng, nhịn không được bĩu môi, chẳng qua, nàng nhìn nhìn chung quanh, lại hỏi vấn đề lúc trước: “Tiên tử đại nhân, nơi này là chỗ nào?”

“Nơi này là động phủ của ta.”

“Chỗ ở của tiên tử đại nhân?” Yến Trục Quang nói: “Thật là lợi hại, thật xinh đẹp a, hoàn toàn không giống chỗ ta ở.”

Nàng cẩn thận sờ sờ giường đệm mềm mại dưới thân.

Không đợi Vân Mật Tuyết nói cái gì, nàng lại đứng lên, cong lưng thấp xuống, hướng Vân Mật Tuyết hành lễ: “Ta bị sét đánh, hẳn là tiên tử đại nhân đã cứu ta, cảm ơn tiên tử đại nhân. Về sau Yến Trục Quang dù làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân cứu mạng của tiên tử đại nhân.”

Vân Mật Tuyết nâng Yến Trục Quang dậy: “Cô nương ngốc, ta chẳng qua là mang ngươi về động phủ, cũng không hề làm cái gì khác, sao lại muốn ngươi báo đáp?”

“Cho ngươi đan dược chữa thương là một vị tỷ tỷ khác.”

“Một vị tỷ tỷ khác?” Yến Trục Quang hơi nghiêng đầu: “Ta cũng sẽ báo đáp vị tỷ tỷ kia. Chẳng qua, tiên tử đại nhân có ân với Trục Quang, Trục Quang sẽ không quên.”

Vân Mật Tuyết có chút bất đắc dĩ đối với sự bướng bỉnh của nàng.

“Trục Quang còn nhớ rõ lời nói lúc trước của ta, dặn ngươi cố gắng tu hành, về sau tới tìm ta sao? Trục Quang nếu có thể cố gắng tu hành, chính là báo đáp tốt nhất đối với ta.”

Yến Trục Quang gật đầu thật mạnh: “Ta vẫn luôn nhớ rõ.”

Nàng lộ ra tươi cười: “Tiên tử đại nhân vẫn nhớ rõ tên của ta, ta thực vui vẻ.”

Nàng giống như thật dễ dàng thỏa mãn.

Sau đó nàng đột nhiên vỗ đầu: “Cũng không biết hiện giờ là mấy giờ, ta phải trở về làm việc, chỉ mong quản sự sẽ không mắng ta.”

“Tiên tử đại nhân, ta muốn về khu linh điền thì đi đường nào a?”

Vân Mật Tuyết thấy bộ dáng mơ mơ màng màng của nàng, nói: “Ngươi đã không còn ở Nhất Miểu Tông.”

“A?”

Tiểu cô nương ngây ngốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.