“Viên Phong Trận?” Yến Trục Quang có chút nghi hoặc, nàng thật sự không biết thứ này, lại là thứ mà tác giả tự giả thiết sao?
Hệ thống hiếm khi gặp được thứ mà mình biết rõ, vô cùng hưng phấn muốn nói cho ký chủ nhà mình, kết quả không chỉ mình nó biết, ngay cả Đại sư tỷ cũng biết...
Hệ thống đột nhiên ỉu xìu, ký chủ chắc chắn muốn biết thông tin từ Đại sư tỷ hơn là từ nó.
Vân Mật Tuyết gật gật đầu: “Đúng là Viên Phong Trận, đây là một loại bí trận chỉ thuộc về Phong Hoa Tiên Tông, thông thường dùng để bảo hộ một số bảo bối quan trọng. Người bày tòa trận pháp trước mắt chúng ta có thực lực ít nhất ở Kim Đan hậu kỳ, không thể nghi ngờ là trưởng môn tiền nhiệm rồi, sau khi hắn tiến vào bí cảnh thì bị áp chế thực lực xuống Kim Đan hậu kỳ.”
Nếu pháp trận dùng ở đây là bí thuật của Phong Hoa Tiên Tông, lại có liên quan đến ký hiệu trên lụa bố, vậy có thể đoán được người bày trận chính là chưởng môn tiền nhiệm, nhưng chủ nhân tấm lụa bố kia cũng là chưởng môn tiền nhiệm sao?
Yến Trục Quang hiếu kỳ hỏi: “Làm cách nào để phá giải Viên Phong Trận này?” . Ủng hộ chính chủ vào ngay -- T R U М t r ц y e n . M E --
“Có hai phương pháp, một khó một dễ.”
Yến Trục Quang tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
“Cách thứ nhất, đáp ứng yêu cầu mà người bày trận đưa ra”, Vân Mật Tuyết nói: “Đây là biện pháp đơn giản nhất, một khi đáp ứng, trận pháp này lập tức có thể bị phá giải.”
Yến Trục Quang hỏi: “Chỉ đơn giản như vậy, không có yêu cầu nào khác sao?”
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Đương nhiên không chỉ đơn giản như vậy, chỉ sau khi lập lời thề mới có thể thành công.”
Thề với thiên đạo, đối với người tu chân mà nói là bắt buộc phải làm theo lời thề, nếu không thì hậu quả khi lập ra lời thề sẽ trở thành hiện thực.
Cho dù có một số biện pháp xảo trá có thể giúp tạm thời trốn tránh hậu quả, thế nhưng đến thời điểm độ kiếp cuối cùng, Thiên Đạo cũng sẽ “thanh toán” từng cái một.
Việc thề thốt đối với người tu chân mà nói là một việc vô cùng nghiêm túc, đương nhiên cũng rất nghiêm trọng, nếu không phải bất đắc dĩ, không có người tu chân nào tuỳ tiện lập lời thề.
Trong lòng Yến Trục Quang hiểu rõ, nghe có vẻ đơn giản như vậy, thì ra là “nguy hiểm” ở chỗ này a. Nói thì nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng nếu người bày trận cố tình đưa ra một số yêu cầu mang ý gây khó dễ, cuối cùng rất khó lựa chọn giữa việc đáp ứng yêu cầu hay là chọn bảo bối.
“Còn biện pháp khó là gì?”
“Trực tiếp phá giải trận pháp”, Vân Mật Tuyết nói: “Viên Phong Trận có ba mươi sáu kiểu biến hoá không giống nhau, không ai biết được người bày trận chọn kiểu nào. Lúc phá trận nên cẩn thận, phá bỏ từng tầng một. Chỉ cần có chút bất cẩn, Viên Phong Trận sẽ ngay lập tức tự hủy cả tòa trận pháp, bao gồm cả bảo vật mà nó bảo hộ.”
Không chỉ cần đoán trúng kiểu biến hoá mà người bày trận chọn trong ba mươi sáu loại biến hoá, mà khi phá trận cũng không thể có chút sơ suất nào, nếu không sẽ tốn công vô ích.
Cách dễ quả nhiên “dễ”, cách khó cũng quả nhiên rất “khó” nha.
Yến Trục Quang nghĩ thầm, nếu đã tìm được Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, bất luận ăn nó có phải trả giá hay không, Yến Trục Quang đương nhiên vẫn muốn lấy được nó.
Nếu cứ mặc kệ rồi bỏ nó ở chỗ này, chẳng phải rất lãng phí sao? Ngẫm lại đều cảm thấy đáng tiếc.
“Đại sư tỷ”, Yến Trục Quang nói: “Chúng ta thử nghe xem người bày trận này rốt cuộc đưa ra yêu cầu gì? Chỉ nghe yêu cầu một chút thôi, hẳn là sẽ không khiến cho trận pháp tự hủy đi?”
“Sẽ không”, Vân Mật Tuyết nhìn về phía trận pháp: “Cũng được, nếu yêu cầu không quá đáng thì có thể thay hắn hoàn thành.”
Nếu là trận pháp do chưởng môn tiền nhiệm bày ra, hắn rốt cuộc cũng là chưởng môn Tiên Tông, yêu cầu mà hắn để lại có thể xem như là di nguyện.
Vân Mật Tuyết dùng ngón tay vẽ một ký hiệu trắng như tuyết ở trên không trung, nhẹ nhàng giơ tay, ký hiệu kia liền bay vào trong lòng bàn tay nàng, sau đó nàng tiến lên vài bước, dán bàn tay có ký hiệu kia lên vị trí lúc trước sáng lên linh quang của pháp trận.
Yến Trục Quang theo bước chân nàng cũng đi đến đằng trước, nhìn thấy bàn tay Vân Mật Tuyết vừa chạm vào, lập tức có từng tầng ánh sáng lan tỏa ra như gợn sóng, ngay sau đó bao trùm toàn bộ phạm vi pháp trận xung quanh Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, không còn sáng lên một phần như lúc trước mà hiển lộ ra toàn bộ trận pháp.
Ngay sau đó, có một giọng nói vang lên bên trong thạch động.
“Kẻ tới sau, chỉ cần đáp ứng yêu cầu, bổn tọa lập tức để ngươi lấy được Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên.”
Yến Trục Quang nhìn Vân Mật Tuyết, Vân Mật Tuyết nói: “Không sai, đúng là chưởng môn tiền nhiệm.”
Sau đó, nàng nói với trận pháp: “Xin tiền bối chỉ giáo.”
Ánh sáng không ngừng lưu chuyển trên trận pháp dừng lại một chút, thanh âm kia lại vang lên, “Bổn tọa có một ái nữ bẩm sinh khiếm khuyết, bệnh tật ốm yếu, dùng thuốc cũng vô dụng. Bổn tọa vì điều này tìm khắp thiên hạ, cuối cùng ở chỗ này tìm được một gốc cây Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, vốn tưởng rằng có thể dùng nó để thay đổi vận mệnh nàng, nhưng lại bị tạo hoá trêu ngươi.”
“Lúc bổn tọa tìm được Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, đóa hoa kỳ lạ này còn cần thêm mười năm nữa mới có thể trưởng thành. Nhưng bí cảnh chỉ mở trong một năm, ta không thể ở trong bí cảnh chờ đợi mười năm, vì tránh việc Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên bị người khác đoạt lấy nên chỉ có thể dùng hạ sách này, bày ra trận pháp để chờ người đến sau.”
“Kẻ tới sau, nếu ngươi đáp ứng giao một hạt sen của Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên cho ái nữ của ta, trợ giúp nàng bù đắp khuyết tật, hơn nữa không được vì hạt sen mà đối nàng giận chó đánh mèo, hay dùng bất cứ phương thức gì để trả thù nàng, ta liền ban cho ngươi hai viên Thiên Tâm Liên Tử còn lại làm thù lao.”
“Nếu ngươi đáp ứng, vậy hãy thề làm chứng, trận pháp này sẽ ngay lập tức được phá giải, ngươi có thể tùy ý lấy Thiên Tâm Liên Tử.”
Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang hai mặt nhìn nhau.
“Tòa trận pháp này, đã được bày ra từ mười năm trước...”
“Chưởng môn tiền nhiệm có một nữ nhi ốm yếu bệnh tật sao?” Yến Trục Quang lại chú ý theo một hướng khác, nàng chỉ nghe nói chưởng môn tiền nhiệm có một nhi tử bất tài vô dụng, hơn nữa cùng Vân Trường Nguyệt có gian tình, cũng không nghe nói hắn còn có một nữ nhi?
Vân Mật Tuyết cũng có chút nghi hoặc, nàng lắc đầu: “Chưởng môn tiền nhiệm không có nữ nhi, càng không có nữ nhi ốm yếu bệnh tật đến thuốc thang cũng vô dụng.”
Việc này rất kỳ quái, hoặc là người này cũng chẳng phải là chưởng môn tiền nhiệm Phong Hoa Tiên Tông thật, mà là có người có ý định giả mạo. Hoặc là, chưởng môn thật sự có một nữ nhi không muốn ai biết.
Theo Yến Trục Quang, suy đoán thứ hai có khả năng cao hơn một chút: “Đại sư tỷ... Tô Kiền Nhi, có thể nào chính là ái nữ của chưởng môn không?”
Vân Mật Tuyết cau mày, chần chờ rồi lắc đầu: “Hẳn là không phải, Tô cô nương tuy bẩm sinh yếu đuối, nhưng nàng là nữ nhi của con trai tu sĩ họ Tô với tiểu thư Kiều gia, sao lại có quan hệ với chưởng môn tiền nhiệm được?”
Yến Trục Quang lại cảm thấy không hẳn vậy: “Cha mẹ của Tô cô nương đã sớm ly thế, nàng có phải thật sự là con ruột của hai người đó hay không...”
Ai biết có phải tu sĩ họ Tô đã từng có giao dịch gì với chưởng môn tiền nhiệm, khiến cho hắn tìm cách biến Tô Kiền Nhi thành cháu ngoại Kiều gia không? Nếu muốn che giấu thân phận của Tô Kiền Nhi, thì để cho nàng biến thành một đứa nhỏ không biết là đã ra đời hay không là cách an toàn nhất.
Vân Mật Tuyết lắc đầu: “Kiều gia cũng là đại thế gia, không phải dễ lừa gạt, làm sao lại không phát hiện ra vấn đề nhỏ như huyết thống chứ?”
“Thể chất của Tô cô nương vô pháp tu luyện công pháp tu chân giới, bản thân nàng cũng không có tư cách kế thừa Kiều gia, không cần quan tâm huyết thống của nàng có phải thuộc về Kiều gia hay không.”
Vân Mật Tuyết trầm mặc trong chốc lát: “Nữ nhi của chưởng môn, cho dù có khuyết tật bẩm sinh thì ở trong tông môn cũng có thể có được sự chăm sóc cực tốt, vì sao chưởng môn phải lo lắng mà an bài cho nàng, dùng thân phận hài tử mồ côi để tiến vào Kiều gia?”
“Có lẽ là không muốn để cho tông môn biết hắn có một hài tử khuyết tật bẩm sinh vô pháp tu hành, cũng có thể là”, Yến Trục Quang nhìn thẳng vào đôi mắt Vân Mật Tuyết: “Lai lịch của nữ nhi này, có vấn đề.”
Yến Trục Quang không hề giấu diếm mà nói ra phỏng đoán của nàng cho Vân Mật Tuyết.
Lúc trước nàng cũng từng nói, nếu xác định Vân Mật Tuyết thực sự đáng giá để nàng tín nhiệm, nàng sẽ hiển lộ bản tính thật của mình cho Vân Mật Tuyết.
Cho dù Vân Mật Tuyết không muốn tán thành, cũng không thể không thừa nhận rằng phỏng đoán của Yến Trục Quang có khả năng là sự thật.
Bởi vì việc chưởng môn tranh chấp với vị tu sĩ họ Tô kia đúng là có người tận mắt nhìn thấy, mà tấm lụa bố có thể xuất phát từ tay chưởng môn này, cũng thật sự thông qua tay của tu sĩ họ Tô, rơi vào tay của Tô cô nương có khiếm khuyết bẩm sinh.
Phỏng đoán của Yến Trục Quang hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Chỉ là, nếu Tô cô nương thực sự là nữ nhi của chưởng môn, vậy bất luận chưởng môn tiền nhiệm vì mục đích gì mà đưa nàng đến Kiều gia, cũng đều là một đả kích nghiêm trọng đến hình tượng của hắn.
Vân Mật Tuyết hít sâu một hơi: “Ta nghĩ, phỏng đoán của Trục Quang xác thật có khả năng.”
Yến Trục Quang giãn ra sắc mặt nghiêm túc lúc trước, nàng bắt lấy cổ tay Vân Mật Tuyết: “Đại sư tỷ đừng khổ sở, đây cũng chỉ là suy đoán của ta thôi, có lẽ ta đã đoán sai rồi chăng? Không bằng chúng ta ngẫm lại, rốt cuộc có nên đáp ứng điều kiện của hắn hay không?”
Vân Mật Tuyết giơ tay sờ sờ đầu Yến Trục Quang: “Tòa bí cảnh này là do Trục Quang phát hiện, lụa bố đánh dấu ký hiệu cũng là của Trục Quang, rốt cuộc có đáp ứng hay không vẫn sẽ do Trục Quang định đoạt.”
Cho dù cây Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên này là tiền nhiệm chưởng môn phát hiện ra trước, nhưng khi đó bảo vật còn chưa trưởng thành, có nghĩa là chưởng môn tiền nhiệm hữu duyên vô phận với bảo vật, đúng ra là nên từ bỏ, tiền nhiệm chưởng môn bày ra Viên Phong Trận vốn chính là hành vi vô lại.
Nếu tòa bí cảnh này do nàng phát hiện, nàng có lẽ sẽ đáp ứng việc này, hoàn thành tâm nguyện của chưởng môn, nhưng người phát hiện tòa bí cảnh này là Yến Trục Quang, Vân Mật Tuyết cảm thấy không thể tự ý quyết định.
Yến Trục Quang cọ cọ lòng bàn tay Vân Mật Tuyết.
Trong thế giới không có nàng, có lẽ Đại sư tỷ đã lựa chọn đáp ứng rồi đi? Bằng không thì cũng chẳng có khả năng mang được Thiên Tâm Liên Tử về Phong Hoa Tiên Tông, Đại sư tỷ không có lòng ham muốn với Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên, tất nhiên là sẽ không lựa chọn phá hư trận pháp.
Mà lúc này đây đổi thành nàng đi lựa chọn, Yến Trục Quang nói: “Phá hư trận pháp thật sự quá khó, không tránh khỏi sơ suất làm hư bảo vật, chỉ là một viên hạt sen mà thôi, hay là cứ đáp ứng yêu cầu của chưởng môn tiền nhiệm đi.”
Vân Mật Tuyết nghe thấy không nhịn được cười, “Trục Quang nói trắng ra như vậy, Đại sư tỷ còn tưởng rằng ngươi sẽ nói ‘Hắn dù sao cũng là tiền nhiệm chưởng môn của Tiên Tông, vẫn là nên hoàn thành tâm nguyện của hắn cho thỏa đáng đi’ cơ đấy.”
Yến Trục Quang chớp chớp mắt, hơi mang vẻ giảo hoạt mà đáp: “Đối với người ngoài, ta đương nhiên sẽ nói như thế, nhưng Đại sư tỷ thì khác, ta cần gì phải nói những lời đứng đắn như vậy a?”
Nàng lại nói: “Xác thật cũng nên cảm tạ chưởng môn tiền nhiệm, nếu không phải do khí tức của hắn trên trận pháp hấp dẫn chúng ta, chúng ta cũng chưa chắc có thể tìm được Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên này. Đáp ứng yêu cầu hắn, cũng xem như là báo đáp cho hắn.”
Nàng cùng Đại sư tỷ chia đều hai viên Thiên Tâm Liên Tử còn lại, không có chuyện giao cho sư môn một cách vô tư như Đại sư tỷ.
Ân, phần của Đại sư tỷ nàng cần phải giữ lại, đề phòng trường hợp không cẩn thận bị người ta lừa mất.
Vân Mật Tuyết gật gật đầu, “Được, bây giờ chúng ta lập lời thề.”
“Từ từ!” Yến Trục Quang nói: “Ta thề là được, Đại sư tỷ không cần làm.”
Vân Mật Tuyết nghi hoặc, “Chẳng lẽ không phải giống nhau hay sao?”
Đương nhiên không giống nhau, thề và không thề sao có thể giống nhau chứ?
Yến Trục Quang vẫn luôn muốn tách Tô Kiền Nhi ra xa khỏi Đại sư tỷ một chút, nếu nữ nhi của chưởng môn thật sự là nàng, Yến Trục Quang sao lại có thể tùy ý để Đại sư tỷ bị cột vào Tô Kiền Nhi bởi lời thề được.
“Đương nhiên là giống nhau, ta thề, Đại sư tỷ cũng sẽ cùng ta đi hoàn thành, đúng hay không?”
“Đương nhiên.”
“Một khi đã như vậy, vậy cần gì phải lập thêm một lời thề, Đại sư tỷ cảm thấy thề thốt vui lắm sao?” Yến Trục Quang liếc xéo nàng một cái.
Yến Trục Quang sống chết không chịu để cho Vân Mật Tuyết cùng lập lời thề, nàng bất đắc dĩ chỉ có thể thỏa hiệp, nhìn Yến Trục Quang lập lời thề xong, vầng sáng kia của trận pháp quy tụ lại, thu vào Thiên Tâm Ngũ Hoa Liên ở trung tâm trận pháp.
“Chờ đến lúc hoàn thành lời thề, tác dụng của trận pháp mới có thể tan đi hoàn toàn”, Vân Mật Tuyết nói: “Cũng là vì phòng người khác lợi dụng sơ hở.”
Nếu sau khi người lập lời thề mở ra trận pháp, bảo vật bên trong trận pháp lại bị người khác cướp mất, vậy chẳng phải bày ra Viên Phong Trận là vô ích sao? Có hạn chế này của trận pháp, cho dù bảo vật bị những người khác đoạt đi, cũng phải lập lời thề như người đến trước mới có thể đem trận pháp mở ra hoàn toàn.
Mà Yến Trục Quang, cũng trong khoảnh khắc trận pháp mở ra mới biết được thông tin về nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm.
Nàng nhìn về phía Vân Mật Tuyết: “Nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm, thật đúng là Tô cô nương.”
Sau khi xác định rõ, Vân Mật Tuyết ngược lại không hề lo lắng.