Quý Thính đối diện với cậu ba giây, xác định cậu là nghiêm túc, tức khắc hiểu rõ nỗ lực của chính mình trong khoảng thời gian này là hoàn toàn uổng phí, giọng cô khô khốc: “Tôi chỉ muốn cho cậu biết, anh em của cậu không phản bội cậu, cậu vẫn luôn là một người thật đáng yêu... Tôi chỉ nghĩ, muốn cậu đối với thế giới này có cảm giác an toàn.”
Tâm của cậu lớn như vậy, có thể nhớ mãi nhiều chuyện như vậy, mà lại chứa đầy cừu hận, làm sao ôm được tình yêu?
“Không cần.” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, xoay người đi về phía trước. Tha thứ cho Lý Thác, cùng thế giới này giải hòa, cậu tình nguyện mang theo cừu hận mà sống tiếp, ít nhất khổ sở mà mình chịu sẽ không rẻ mạt như vậy.
Quý Thính bình tĩnh nhìn theo bóng dáng của Thân Đồ Xuyên, cuối cùng buông tiếng thở dài đi theo. Cô đương nhiên biết trong miệng cậu nói ra “kết thúc” có bao nhiêu nghiêm túc, nhưng cô mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào cũng chưa bao giờ có ý định rời đi.
Hai người một trước một sau đi tới, Thân Đồ Xuyên biết cô đi phía sau, hờ hững mà bước nhanh hơn, Quý Thính nhìn thấy cậu đi đường tư thế càng ngày càng mất tự nhiên, biết ngay là chỗ gãy lại bị đau. Vì không để cậu tiếp tục đi nhanh như vậy nữa, cô đành phải ngừng lại trước.
Thân Đồ Xuyên biết được Quý Thính không đi theo, trong lòng lửa tức giận càng nhiều, cơ hồ muốn đốt cháy cả người cậu. Mà tới khi ở một tủ kính ở giao lộ thấy được một thân ảnh lén lút, hỏa khí tận đáy lòng lại đột nhiên tiêu tán đi hơn nửa.
Nhận thấy mình thật không tiền đồ, Thân Đồ Xuyên hít sâu vào một hơi, bóp chặt lòng bàn tay không cho chính mình quay đầu lại.
Không biết đi bao lâu, chính cậu cũng cảm giác được chỗ gãy đã ướt một mảng, không biết là máu hay là mồ hôi, lúc đầu còn cảm thấy đau, sau đó liền như chết lặng.
Quý Thính núp phía sau thật sốt ruột, không nghĩ tới mình đã trốn đi, cậu còn đi như bay như vậy, mắt thấy bộ dáng của cậu càng ngày càng không xong, cô rốt cuộc vọt ra. Thân Đồ Xuyên lạnh mắt nhìn cô, không rõ cô đang trốn tránh như vậy lại chạy ra làm gì.
“Thực xin lỗi, tôi sai rồi, về sau tuyệt đối sẽ không lại làm loại chuyện làm cậu tức giận nữa, cậu tha thứ cho tôi được không?” Quý Thính nói xong liền bị ăn đôi mắt mang hình viên đạn, cô hít sâu một hơi, cười khổ một tiếng, nói: “Không tha thứ cũng không sao, cậu đừng đi như vậy nữa được không? Về nhà đi.”
“Tôi nói, chúng ta xong rồi.” Thân Đồ Xuyên vẻ mặt lạnh nhạt.
Quý Thính mím môi, đem chìa khóa trong túi cho cậu: “Vậy cậu trở về đi, tôi không quay về, lúc trước đã ký hợp đồng, tôi không dưỡng cậu sẽ đưa phòng ở cho cậu.”
Thân Đồ Xuyên khinh thường quay mặt đi, cậu không tin cô sẽ bỏ được mà đem phòng ở cho cậu, nếu cô muốn giả vờ như vậy, vậy phối hợp đi, xem cô ấy diễn đến thế nào.
Quý Thính thấy thế, thật cẩn thận hỏi: “Tôi có thể cùng về để thu thập đồ đạc của tôi không?” Không tận mắt nhìn thấy cậu về tới nhà, vẫn là có chút không yên tâm.
Thân Đồ Xuyên trào phúng nhìn cô, không cự tuyệt.
Quý Thính thấy cậu cuối cùng không còn tức giận như vừa rồi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngoắc một chiếc taxi, ngồi vào ghế sau, vốn dĩ cho rằng Thân Đồ Xuyên sẽ ngồi bên cạnh mình, cô còn cố ý hướng bên cạnh dịch ra, kết quả không chờ cô dịch xong, Thân Đồ Xuyên đã đi ngồi ghế phụ.
Một đường không nói chuyện, về đến nhà Thân Đồ Xuyên lạnh mặt ngồi xuống trên sô pha, một bộ nhìn xem cô tiếp tục diễn. Quý Thính ngượng ngùng cười: “Chân cậu có phải bị thương không, cho tôi xem đi.”
Thân Đồ Xuyên nhìn cũng không thèm liếc cô một cái, Quý Thính bất đắc dĩ đành phải về phòng trước. Cô tiến vào phòng, khóe môi Thân Đồ Xuyên liền câu ra một nụ cười trào phúng, như là liệu cô sẽ không đi.
Cậu một người ngồi trên sô pha, biểu tình thật vô chừng. Từ nhỏ đến lớn, tựa hồ tất cả mọi người đều thích Lý Thác, cậu cũng đã sớm thành thói quen, nhưng khi nhìn thấy Quý Thính cùng Lý Thác vừa nói vừa cười xuất hiện, cậu lại đột nhiên sợ hãi cùng phẫn nộ đến không thở nổi, giây phút công kích Lý Thác kia không phải bởi vì hận, mà là vì ghen ghét.
Cậu sợ Quý Thính càng thích Lý Thác hơn, cho nên hận ý với Lý Thác càng sâu.
Phòng ngủ chính truyền đến một tiếng vang, đôi mắt Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo liền nhìn thấy Quý Thính từ trong phòng đi ra, mà tay còn kéo theo rương hành lý. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lùng, ngón tay không tự giác run run. Cô ấy thế nhưng thật sự muốn đi.
Quý Thính đem thuốc đã chuẩn bị để trên bàn trà, buông tiếng thở dài: “Cậu nhớ bôi thuốc, mấy ngày nay không cần dùng chân giả, miệng vết thương cũng không được dính nước... Vậy, tôi đi đây.”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu ách giọng, mở miệng: “Cô đi rồi cũng đừng trở lại nữa.”
Phàm là ai đã nói qua yêu đương liền biết câu uy hiếp này là giữ lại nhiều hơn là xua đuổi, đáng tiếc Quý Thính không có kinh nghiệm, chỉ có thể nghe hiểu ý tứ bên ngoài. Cô muốn nói lại thôi, nhìn cậu một cái, cuối cùng ủ rũ đáp ứng: “Đã biết.” Nói xong liền kéo rương hành lý đi ra ngoài.
Cửa đóng lại, trong nháy mắt toàn bộ thế giới đều an tĩnh, Thân Đồ Xuyên ngồi cứng đờ một lát, đột nhiên bả vai suy sụp xuống, cánh tay vô tình che lại trên đôi mắt, dường như muốn khóc, nhưng khóe mắt lại khô trơn.
Cậu ngồi như vậy, như một con thú bị thương cuộn tròn trên sô pha, đôi mắt nhìn chằm chằm hoa văn trên sô pha, không biết nhìn bao lâu.
Trời tối lại, rồi sáng ra, Thân Đồ Xuyên cứ như vậy súc trên sô pha, tựa hồ muốn đem chính mình sống sờ sờ mà bị nhốt chết trong một nhà giam vô hình. Cho đến khi chân trời nổ ra sấm sét, tiếp theo mưa bắt đầu rơi thật tầm tã, cậu mới cử động một chút, chậm chạp nhìn về phía ban công.
Mưa mùa hè vừa nhiều vừa đến nhanh, giọt mưa bắn vào cửa sổ như những cái tát mạnh mẽ, những ngày mưa như vậy cậu đã trải qua rất nhiều lần, chỉ là lần này cậu ở trong phòng không bị trắc trở gì.
... Chính là, cô ấy đâu?
Tiền toàn tiêu ở trên người mình, trong thẻ chỉ còn không đến 300 đồng, mà khoảng cách tới ngày phát lương còn một đoạn thời gian. Tiền đó đủ cho cô ấy ở khách sạn, đủ ăn cơm sao?
Mày Thân Đồ Xuyên nhíu lại, càng ngày càng sầu lo, cơ hồ muốn thở không nổi. Lúc cậu muốn đi tìm người, đột nhiên lại nhụt chí, mặc kệ, cô gái đó khẳng định là có chỗ đi mới có thể không nề hà gì mà bỏ đi.
Như xác minh ý tưởng trong lòng cậu, ngoài cửa sổ một tia chớp xẹt qua, tiếp theo chính là mưa càng lớn, Thân Đồ Xuyên cắn chặt răng, cuối cùng đem dù lao xuống lầu. Chân giả cậu còn chưa cởi, chỗ bị thương lúc trước còn chưa kết vảy, hiện tại lại bị cử động tiếp lại lần nữa đau đớn kịch liệt.
Cậu lại không rảnh lo đau, trong đầu toàn là cái người con gái xuẩn ngốc kia, kéo chân bị thương xuống lầu, dù mới vừa căng ra đã bị cuồng phong thổi bạt đi, nước mưa trong nháy mắt xối cậu ướt đẫm. Thân Đồ Xuyên ném dù, hướng tới bên ngoài tiểu khu mà chạy.
Hai ngày nay vẫn luôn ngủ ở hàng hiên, Quý Thính nhìn thấy cậu đột nhiên lao ra như điên, cô có chút khó hiểu từ hàng hiên đi ra.
Cậu ta đi đâu vậy? Quý Thính vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn cậu lao ra ngoài tiểu khu, sau cô đột nhiên nhanh trí, không nhịn được khóe miệng lộ ra một ý cười, kéo cái rương đến bên ngoài góc tường bắt đầu ngồi xuống.
Thân Đồ Xuyên chạy ra mới kinh ngạc phát hiện mình có bao nhiêu ngu xuẩn, người con gái kia đã rời đi hai ngày, hơn nữa hiện tại mưa to như vậy, ngay cả cô ta không có chỗ đi cũng không có khả năng ở tiểu khu mà gặp mưa. Nhưng nghĩ thì như vậy, cậu lại không cam lòng quay trở về, cứ ở trên đường tới tới lui lui tìm người.
Quý Thính chậm chạp đợi không được người, sợ cậu xảy ra chuyện gì, đang muốn đi tìm cậu thì thấy được Thân Đồ Xuyên từ bên ngoài trở về, cô vội vàng trở về góc ngồi xổm xuống. Mưa to cách trở tầm mắt, Thân Đồ Xuyên cúi đầu đi qua cũng không nhìn thấy cô, Quý Thính đành chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiểu Xuyên?”
Thân Đồ Xuyên đột nhiên dừng lại, ngơ ngẩn nhìn về phía góc, chỉ thấy Quý Thính ướt lộc cộc ở góc tường gặp mưa, giống như con mèo con bị vứt bỏ. Tim cậu như ngừng một nhịp, Quý Thính đã muốn chạy tới trước mặt cậu, đôi mắt ướt dầm dề nhìn cậu, hỏi: “Sao cậu lại xuống đây?”
“Tôi đổ rác,“ Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nói, “Cô tại sao lại còn ở đây?”
Hai tay trống trơn, đổ cái quỷ a, Quý Thính thật sự nhịn không được rất muốn cười, dứt khoát chuyển thành một nụ cười miễn cưỡng: “Tôi luyến tiếc cậu... Không nói nữa, cậu đều ướt đẫm rồi, chạy nhanh trở về đi.”
Thân Đồ Xuyên đứng ở tại chỗ bất động, Quý Thính nghi hoặc nhìn cậu. Giằng co sau một lúc lâu, mưa to có tăng chứ không giảm, cậu lạnh mặt đi vào hàng hiên, Quý Thính trong lòng lộp bộp một chút, không nghĩ tới cậu lại tuyệt tình như vậy.
Đang lúc cô thật thất vọng liền nghe được thanh âm không vui của Thân Đồ Xuyên: “Còn không đi? Muốn sinh bệnh sao?”
Quý Thính ánh mắt sáng lên, đang muốn đuổi theo, lại tưởng tượng đến trở về như vậy thì không biết bao lâu mới có thể hòa hảo, cô lập tức ổn định lại không nhúc nhích.
Thân Đồ Xuyên không thấy cô, không kiên nhẫn xoay người lại, kết quả liền thấy cô còn ở trong mưa đưa lưng về phía mình. Chân mày cau lại, trong lòng lại có một ngọn lửa vô danh bốc lên, vừa đi đến chỗ cô vừa lạnh giọng hỏi:
“Cô có ý gì, tôi để cô lên lầu tránh mưa, cô còn...”
Đến khi nhìn thấy đôi mắt Quý Thính ở trong mưa, thanh âm Thân Đồ Xuyên đột nhiên im bặt.
Quý Thính cũng không nói lời nào, chỉ là yên lặng rớt nước mắt, đôi con ngươi sắc bén giờ phút này phiếm một tầng thủy quang, thật đáng thương.
Trái tim Thân Đồ Xuyên như bị một kích thật mạnh, cậu chật vật quay mặt đi, sau một lúc lâu cổ họng như nghẹn lại không kiên nhẫn nói: “Khóc cái gì mà khóc, tôi không so đo với cô còn không được sao?” Người con gái này giấu cậu đi tìm Lý Thác, như thế nào ủy khuất cũng không phải là cô ấy chứ!
Quý Thính rũ mắt, mi mắt đầy nước mắt, Thân Đồ Xuyên nhíu nhíu mày, quay mặt đi nói: “Được rồi, đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Những lời này giống một tín hiệu, Quý Thính không nhịn xuống nức nở một tiếng, Thân Đồ Xuyên dừng lại một chút, không tình nguyện đem người ôm vào trong lòng ngực, quần áo bị nước mưa xối ướt đẫm, hai thân thể dựa vào nhau lại ấm áp thật rõ ràng.
Tia chớp xẹt qua, chiếu sáng vào đáy mắt Thân Đồ Xuyên, trong lúc lơ đãng lại hiện đầy vẻ ôn nhu, cậu mở miệng: “Đã bao lớn rồi còn khóc, muốn trôi chết người.”
* Tác giả có lời muốn nói: Xuyến Nhi: Trừ bỏ khóc em còn sẽ làm gì?
Quý Thính: Anh anh anh...
Xuyến Nhi:... Anh an ủi em, em đừng khóc.