Editor: Linh
Dựa theo quy củ trong cung, các phi tần trong hậu cung mỗi ngày đều phải đến chỗ Hoàng hậu vấn an.
Chỉ là nhân viên trong hậu cung của Vệ Anh thật sự rất ít, cho nên sáng nay cũng chỉ có Trình Lương đệ đến thỉnh an Ôn Ly.
Đương nhiên, nàng ta hiện nay đã là Trình Mỹ nhân rồi.
Trình Mỹ nhân ngồi trong điện ngoài cung Trường Nhạc, yên lặng chờ. Sau một lúc lâu, Phương Tiêu từ bên trong đi ra, nhìn thoáng qua Trình Mỹ nhân ngồi bên dưới, hướng nàng ta cười cười nói: “Trình Mỹ nhân, tối hôm qua Hoàng hậu nương nương bị Hoàng thượng ép buộc một đêm, bây giờ còn chưa dậy, chỉ sợ phải làm phiền ngài chờ lâu chút.”
Phương Tiêu vừa thốt ra lời này, Tố Lan đứng sau lưng Trình Mỹ nhân lập tức thay đổi sắc mặt. Trình Mỹ nhân vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như trước, nhìn Phương Tiêu gật gật đầu, “Không sao, ta ở đây chờ là được.”
Phương Tiêu cúi đầu thi lễ với nàng, rồi lại lui về nội điện. Phương Tiêu vừa đi, Tố Lan liền nhịn không được mở miệng, “Nương nương...”
”Câm miệng.” Trình Mỹ nhân hớt hớt bã trà trong chén sứ men xanh trong tay, thấp giọng ngăn lại lời Tố Lan sắp nói ra khỏi miệng. Tố Lan mấp máy môi, thối lui đến một bên.
Trong tẩm điện cung Trường Nhạc, Ôn Ly vẫn còn đang ngủ say sưa trên giường mềm. Cung nữ trong điện đều im lặng đứng yên, ngay cả tiếng hít thở đều nhỏ đến không thể nghe thấy, sợ quấy nhiễu giấc ngủ của Hoàng hậu nương nương.
Đến khi mặt trời lên cao, Ôn Ly bụng rỗng tuếch rốt cục bị đói tỉnh. Vừa thấy trong nội trướng có tiếng động, Phương Lăng và Phương Tiêu lập tức nghênh đón. Hồng Nhị chậm hơn các nàng một bước, tức giận đến trong lòng dựng râu trừng mắt.
”Nương nương, ngài tỉnh chưa?” Phương Tiêu đứng ngoài nhuyễn trướng, nhẹ giọng hỏi.
”Ừ.” Ôn Ly dụi dụi mắt từ trên giường ngồi dậy, mành đã được Phương Tiêu và Phương Lăng vén sang hai bên, buộc lại.
”Nương nương, nô tì hầu hạ ngài thay quần áo rửa mặt chải đầu.” Phương Tiêu nói xong, Phương Lăng liền bưng một chậu nước ấm đứng ở một bên. Hồng Nhị vội nâng mấy bộ chế phục đứng cách lập ở một bên, tạo cảm giác tồn tại cho bản thân.
Phương Tiêu một bên hầu hạ Ôn Ly mặc quần áo, một bên nhẹ giọng nói với Ôn Ly: “Nương nương, Trình Mỹ nhân sáng sớm đã ở ngoài điện rồi.”
Ôn Ly ngẩn người, nhớ lại chức trách của một Hoàng hậu chính là mỗi sáng nhận chúng phi tần vấn an, “Sao các ngươi không gọi ta dậy?” Nàng nhìn sắc trời, tiếp qua một lát là có thể ăn cơm trưa rồi.
”Nương nương, Trình Mỹ nhân này vừa nhìn liền thấy chính là vội tới khiến ngài ngột ngạt, ngài đương nhiên nên cho nàng ta chút hạ mã uy, để nàng ta biết ai mới là người đứng đầu hậu cung này!” Hồng Nhị ưỡn ngực, khẳng khái nói.
Phương Lăng gửi một ánh mắt xem thường cho Hồng Nhị, sau đó giúp Ôn Ly bới tóc đen lên, “Nương nương, tuy Hồng Nhị nói tuy có thô tục chút, có điều chính là ý này. Hiện tại tuy rằng chỉ có một mình Trình Mỹ nhân, nhưng sau này chờ hậu cung nhiều người, ngài cũng không thể bị các nàng bắt nạt.”
Hoàng hậu nương nương vừa nhìn liền biết là tính tình mềm, dễ nắn bóp như nắm cơm nếp. Nếu các nàng lại không giúp nàng kiên cường chút, sau này hậu cung này còn không bị mấy tiểu yêu tinh kia quậy lật trời hay sao?
Chỉ là nàng không biết, nắm cơm nếp Ôn Ly trừ Hoàng thượng ra, ai cầm người đó chết.
Ôn Ly ngược lại không nghĩ lâu dài như Phương Lăng, chỉ là câu nói 'chờ hậu cung này nhiều người', làm nàng theo bản năng nhíu mày.
Phương Tiêu vừa thấy Ôn Ly cau mày liền biết trong lòng nàng đang nghĩ gì. “Nương nương, ngài đừng nghe Phương Lăng nói bậy, nhóm nô tì đều nhìn ra được trong lòng Hoàng thượng chỉ có một mình ngài.” Phương Tiêu nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Phương Lăng, Phương Lăng nhận được ám hiệu, vội vàng quỳ xuống, “Nương nương, nô tì nói lỡ, ngài ngàn vạn đừng để ở trong lòng.”
”Không có việc gì, đứng lên đi.” Ôn Ly lay lay ống tay áo, đứng lên khỏi giường êm, “Trình Mỹ nhân hiện đang ở đâu?”
”Hồi nương nương, còn ở ngoài điện chờ.” Phương Tiêu giúp Ôn Ly sửa lại cổ áo liền đi theo nàng ra bên ngoài điện. Thấy Phương Lăng cũng đi theo, Hồng Nhị vội kéo Lục La cùng nhau tiến quân ra ngoài điện.
Hoàng hậu nương nương dẫn theo bốn tên tay chân, phi, bốn cung nữ xuất hiện trước mặt Trình Mỹ nhân, trên mặt Trình Mỹ nhân vẫn duy trì nụ cười thỏa đáng.
Ôn Ly trong lòng khẽ nhúc nhích, Trình Mỹ nhân này không đơn giản đâu, người thường nếu chờ lâu như vậy đã sớm không kiên nhẫn mà phát tì khí. Mà nàng không chỉ không có nửa câu oán hận, còn có thể cười đến dịu dàng như vậy.
”Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương.” Trình Mỹ nhân thấy Ôn Ly đi ra liền đứng lên, đối nàng nhẹ nhàng thi lễ. Ôn Ly nhân cơ hội tỉ mỉ đánh giá Trình Mỹ nhân một phen, da thịt vô cùng mịn màng, sắc mặt trong trắng lộ hồng, thêm giọng nói nũng nịu cùng thân mình không xương, là nam nhân đều giữ không được.
Quan trọng nhất là, ngực nàng ta còn lớn hơn ngực mình!
Tuy rằng Vệ Anh chưa từng ghét bỏ ngực mình không đủ to, nhưng là nam nhân vẫn tương đối thích nữ nhân ngực to đúng không?
...
Ôn Ly cảm thấy, dưới sự ảnh hưởng của Vệ Anh, hình như tư tưởng của mình càng ngày càng xấu xa rồi.
Gần mực thì đen mà!
Thu hồi ánh mắt từ bộ vị ngạo nhân nào đó trên người Trình Mỹ nhân, Ôn Ly mặt ngoài lạnh nhạt cười cười với nàng ta: “Ngượng ngùng, bản cung thức dậy chậm chút, để Trình Mỹ nhân phải đợi lâu rồi.”
Trình Mỹ nhân cười duyên nói: “Có thể chờ nương nương đó là phúc khí của nô tì.”
Ha ha, sớm biết như vậy ta đã ngủ lâu thêm một hồi.
Ôn Ly tiếp tục cười nhạt với Trình Mỹ nhân, “Không biết Trình Mỹ nhân dùng qua bữa sáng chưa? Nếu không ghét bỏ thì ở lại cung Trường Nhạc cùng bản cung dùng bữa đi.”
Trình Mỹ nhân cười làm lành nói: “Tạ ý tốt của nương nương.”
Vì thế Hoàng hậu cùng Trình Mỹ nhân tay cầm tay bắt đầu ăn bữa sáng, cơm mới ăn được một nửa, Lý công công liền tiến vào truyền chỉ, “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng có khẩu, mời nương nương giữa trưa đến điện Tử Thần dùng bữa.”
Trình Mỹ nhân nghe vậy, nụ cười dịu dàng duy trì cả buổi sáng rốt cục cứng đờ, mà bốn tên tay chân, phi, cung nữ đứng ở phía sau Ôn Ly trên mặt tràn đầy đều là nụ cười ấm áp như gió xuân.
Nhìn đi, Hoàng thượng thật sự là một lát cũng không thể rời khỏi nương nương của chúng ta mà!
Ôn Ly gật gật đầu với Lý công công, “Đã biết.”
Lý công công bị phản ứng bình thản của nàng làm nghẹn, điện Tử Thần là nơi Hoàng thượng xử lý triều chính, Hoàng thượng ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng phải truyền Hoàng hậu nương nương, cái này đặt trên người phi tần hậu cung nào đều sẽ cao hứng đến muốn bay.
”Còn có chuyện gì sao?” Ôn Ly thấy Lý công công tuyên khẩu dụ của Hoàng thượng xong vẫn chỉ đứng ngây ngốc tại chỗ, khó hiểu nhìn hắn.
Lý công công mặt già đỏ lên, khom người đối Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng còn hỏi: “Buổi trưa nương nương muốn ăn gì.”
Ôn Ly nghĩ nghĩ nói: “Hắn ăn cái gì thì ta ăn cái đó.”
Lý công công: “...”
Hắn... Hắn...
Nàng thế nhưng dùng hắn đến xưng hô Hoàng thượng!
Trình Mỹ nhân không dấu vết liếc Ôn Ly một cái, nụ cười trên mặt càng thêm không giữ được.
Phương Lăng và Phương Tiêu âm thầm trao đổi ánh mắt, có lẽ Hoàng hậu nương nương, thật ra là một hạt hồ đào bọc cơm nếp?
Lý công công tỉnh táo lại trong lòng suy nghĩ một chút, Hoàng hậu ngay cả tục danh của Hoàng thượng cũng gọi thẳng, còn để ý cái gì hắn hay không hắn đâu, “Nô tài đã biết, nô tài cáo lui.”
Nửa bữa sáng tiếp theo, Trình Mỹ nhân cũng không có khẩu vị, qua loa ăn mấy miếng liền buông đũa xuống. Ôn Ly thấy Trình Mỹ nhân ăn xong rồi, chính mình cũng nhanh chóng ăn mấy miếng rồi kết thúc bữa sáng khoái trá này.
Trình Mỹ nhân nhìn Hoàng hậu nuốt cả quả táo, tâm tư bách chuyển thiên hồi, chẳng lẽ Hoàng thượng thích loại hình này? Đúng rồi, nàng ta nghe nói Hoàng hậu nuôi một con chó, còn là một con chó đất hạ đẳng.
Ăn cơm no, Ôn Ly đột nhiên nhớ tới còn có một Thái hậu cần nàng đi an ủi. Tuy rằng hiện tại đã không còn sớm, có điều... Có chút còn hơn không.
Lôi kéo Trình Mỹ nhân cùng đi cung Trường Thọ, Thái hậu quả nhiên vẫn đang chờ Ôn Ly đến thỉnh an. Thái hậu thấy Ôn Ly, sắc mặt liền không tốt lắm, “Hoàng hậu sao bây giờ mới đến?”
Ôn Ly chưa kịp nói chuyện, Trình mỹ nhân đã đứng dậy, “Hồi bẩm Thái hậu, đều là nô tì không phải, lôi kéo nương nương hàn huyên nhiều quá, không nghĩ là đã qua thời gian.”
Ánh mắt Thái hậu và Ôn Ly đồng thời nhìn qua phía Trình Mỹ nhân.
Thái hậu vốn tưởng Trình Mỹ nhân này trước kia là người của Thái tử, hiện tại tuy rằng ở trong hậu cung của Hoàng thượng, nghĩ đến cũng sẽ không được sủng ái. Nhưng những lời này của nàng ta, cũng không thể không làm Thái hậu phải đánh giá lại nàng ta một lần nữa.
Buổi sáng chuyện ở cung Trường Nhạc Thái hậu nhất thanh nhị sở, Trình Mỹ nhân này đợi Hoàng hậu lâu như vậy, không chỉ không có câu oán hận, bây giờ còn nói đỡ cho Hoàng hậu, thật sự là tâm địa thiện lương... Mới là lạ.
Này chỉ có thể thuyết minh, Trình Mỹ nhân này hỉ nộ ái ố không hiện ra sắc, lòng dạ sâu không thể không phòng.
Ôn Ly và Thái hậu nghĩ không khác nhau lắm, tổng kết thành một câu là -- Cả người đều lóe ra ánh sáng cung đấu.
Thái hậu để hai người ngồi xuống, cũng không lại truy vấn việc này, mà là cùng bọn họ nói chuyện nhà. Cái gọi là việc nhà chính là bản thân lớn tuổi, muốn ôm tôn tử, nhưng Hoàng đế hậu cung trống không, trái tim Thái thậu cũng trống rỗng theo.
Trình Mỹ nhân mấp máy môi, bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Ôn Ly. Ôn Ly cụp mắt, từ trên ghế ngồi đứng dậy, “Việc Thái hậu nói, nô tì sẽ cùng Hoàng thượng thương lượng.”
Thái hậu ha ha không nói, kết quả thương lượng ra hơn phân nửa là cứ để hậu cung tiếp tục trống không đúng không? Việc này, vẫn là để bà tự mình nói với Hoàng thượng.
Từ cung Trường Thọ đi ra, Ôn Ly cùng Trình Mỹ nhân một đường không nói chuyện.
Hai người đi tới đi lui, liền lại đi tới Ngự hoa viên. Lại là thời tiết xuân về hoa nở, Ngự hoa viên một mảnh muôn nghìn hồng tía, Trình Mỹ nhân nhìn thấy hình ảnh này, không khỏi cảm thán, “Lại nói, nô tì cùng Hoàng hậu nương nương lần đầu tiên gặp mặt cũng là trong Ngự hoa viên này đây.”
Ôn Ly nao nao, nhanh như vậy đã qua một năm rồi sao? Ôn Ly theo bản năng nhìn về phía vòng tay trên cổ tay mình, cách kỳ hạn nhiệm vụ còn có hai năm. Hai năm sau, nàng sẽ phải đi về sao?
Ôn Ly: “...”
Ôn Ly nhìn sắc trời, cũng không sai biệt lắm nên đến điện Tử Thần rồi. Đang chuẩn bị cùng Trình Mỹ nhân mỗi người một ngả thì nghênh diện hai vị nam tử bước tới.
Mắt Ôn Ly lập tức phát sáng.
Là nam nhân mặc chế phục ngày đó!
Người tới hiển nhiên cũng thấy Ôn Ly cùng Trình Mỹ nhân, lúc này thấy tránh đã không kịp, đành phải tiến lên quỳ xuống nói: “Thuộc hạ tham kiến Hoàng hậu nương nương, Trình mỹ nhân.”
Ý bảo bọn họ đứng dậy, Ôn Ly mắt sáng quắc đánh giá nam nhân trước mặt, “Ngươi là Bùi tướng quân đúng không? Ngươi còn nhớ rõ ta sao?” Lần trước ở hội hoa đăng bóng đêm quá mờ, Ôn Ly vẫn chưa thấy rõ ngũ quan người này, hôm nay vừa thấy, Ôn Ly kinh hỉ phát hiện. Bùi Tướng quân này ngũ quan dị thường tinh xảo, mỗi bút mỗi họa đều như là tỉ mỉ tạo hình xuất ra, khó trách Vệ Anh nói hắn là mười sáu vệ hoa!
Bùi Hoành tuy đã sớm quen người khác đánh giá, nhưng là hiện tại bị Hoàng hậu nương nương nhìn chằm chằm như vậy vẫn còn có chút không được tự nhiên, “Thuộc hạ đương nhiên nhớ rõ Hoàng hậu nương nương.”
Ôn Ly vui vẻ nói: “Lần trước quên chưa nói cám ơn ngươi!” Không bằng khi nào cùng nhau ăn bữa cơm đi, nhớ phải mặc chế phục đến đấy!
Bùi Hoành càng cúi đầu thấp hơn, “Hoàng hậu nương nương nghiêm trọng, đây vốn là việc thuộc bổn phận của thuộc hạ.”
”A.” Ôn Ly a một tiếng, ánh mắt càng không một giây rời khỏi Bùi Hoành... Chế phục trên người, bộ quần áo này mặc ở trên người Buì Tướng quân, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp!
Bùi Hoành rốt cục thua dưới ánh nhìn nhiệt tình chăm chú của Ôn Ly, “Hoàng hậu nương nương, nếu không có phân phó khác, thuộc hạ xin cáo lui.”
”Ừ!” Ôn Ly gật đầu.
Bùi Hoành dẫn theo người phía sau nhanh chóng rời đi, sau khi đi thật xa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Tư Mã Viêm đi bên cạnh Bùi Hoành trong mắt hàm chứa ý trêu chọc: “Đầu nhân, Hoàng hậu nương nương hình như rất thích ngươi đấy.”
Bùi Hoành quay đầu lại nhìn Tư Mã Viêm, “Ngươi đoán lời này bị Hoàng thượng nghe thấy, chúng ta sẽ thế nào?”
Tư Mã Viêm thức thời bịt chặt miệng, hướng về phía Bùi Hoành cười hàm hậu. Đi chưa được mấy bước, Tư Mã Viêm lại nhịn không được nói: “Có điều đầu nhân, ngươi thật sự không thích nữ nhân à?”
Bùi Hoành ánh mắt hơi híp: 'Yên tâm đi, cho dù ta thích nam nhân cũng tuyệt đối chướng mắt ngươi.”
Tư Mã Viêm: “...”
Làm Viêm gà mẹ có tiếng trong Thiên linh vệ, đối với chuyện chung thân đại sự của lão đại nhà mình, Tư Mã Viêm không thể không quan tâm, “Đầu nhân, 16 vệ đều đã truyền khắp, nói Bùi Tướng quân của chúng ta là người không gần nữ sắc...”
Tư Mã Viêm dưới ánh nhìn sắc bén của Bùi Hoành, lời nói đông cứng bên miệng, “Đầu nhân à, ngươi cũng đến tuổi gả cưới rồi.”
Bùi Hoành bước chân hỗn loạn, “Mẫu thân ta cho ngươi bao nhiêu ưu việt?”
Tư Mã Viêm hừ hừ hai tiếng, “Việc này không chỉ bá mẫu, tất cả Thiên linh vệ chúng ta đều sốt ruột đấy!” Tư Mã Viêm nói đến đây lại cười đến hèn hạ, “Trước kia ngươi thấy cô nương đều là hờ hững, nhưng hôm nay thấy Hoàng hậu nương nương, phản ứng rất kịch liệt, gần như là chạy trối chết.”
Bùi Hoành liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Đem lời này đến trước mặt Hoàng thượng, nói lại lần nữa.”
Tư Mã Viêm: “...”
Trong Ngự hoa viên, ánh mắt Trình Mỹ nhân đảo qua bóng lưng dần đi xa của Bùi Hoành cùng Ôn Ly mắt sáng như sao một vòng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không thể nhận ra.