Editor: Linh
[Thường ngày của Ôn Ly và bạn nhỏ Ngô Duy]
Đó là một buổi trưa hương hoa thổi ám bụi trần, ánh bướm bay rợp trời.
Ngô Duy tay cầm một hộp plastic nhỏ từ ngoài cục cảnh sát đi vào, mùi chao từ rất xa đã kích thích khứu giác của Ôn Ly.
”Cậu đang ăn gì đấy?” Ôn Ly nghênh đón Ngô Duy đang đến, yên lặng lui ra phía sau mấy bước.
”Chao!” Ngô Duy vẻ mặt rất là hưởng thụ, “Vừa rồi mình vừa mới đến bên ngoài cục cảnh sát thì có người bán, cho nên mua một chén. Bạn có muốn ăn một miếng không?”
Ngô Duy hào phóng đưa hộp trong tay mình đến trước mặt Ôn Ly.
”Cám ơn, không cần.” Ôn Ly đẩy cái tay đang cầm bát của Ngô Duy ra, xoay người ngồi về ghế của mình.
Ngô Duy bĩu môi, nhìn chung quanh một vòng: “Vì sao vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc vậy?”
”Bởi vì Cục trưởng đến đây.”
Lạch cạch.
Hộp chao trong tay Ngô Duy ra quân chưa thắng đã chết trận.
Ôn Ly nhìn thoáng qua chao vương vãi đầy mặt đất, hương vị độc đáo đó bị gió từ cửa sổ thổi qua, tràn ngập khắp phòng.
Khóe mắt Ôn Ly giật giật, “Tốt nhất là bạn nhanh chóng quét sạch sẽ đi.”
Ngô Duy lại sửng sốt hai giây, mới cầm lấy cái chổi cạnh tường bắt đầu dọn dẹp. Cố ý đi qua văn phòng của Đội trưởng Bạch, Ngô Duy giả bộ như đang cần cù lao động, thật ra là đang chuyên tâm nghe lén.
Trên bàn, trà hoa cúc bốc lên hơi nóng lượn lờ.
Trong văn phòng của đội trưởng Bạch, không khí rất ngưng trọng.
Đội trưởng Bạch đã ngây ngốc nghe xong diễn thuyết 20 phút của Cục trưởng, nội dung chính chính là mục tiêu lần này là một nhân vật có tiếng, có lực ảnh hưởng xã hội rất lớn, nhất định phải bảo vệ tốt, không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Chóp mũi đội trưởng Bạch đột nhiên giật giật.
”Sao vậy?” Cục trưởng sắc bén bắt được động tác rất nhỏ của đội trưởng Bạch.
”Tôi cảm thấy, hình như tôi ngửi được mùi gì đó.” Mùi.... Vô cùng độc đáo.
Cục trưởng nghĩ nghĩ, có chút tự hào nói: “Nhất định là mùi hoa cúc của tôi.”
.....
Trên bàn, trà hoa cúc bốc lên hơi nóng lượn lờ.
Tiết tháo của đội trưởng Bạch, tan nát dưới đất.
Ôn Ly nhìn Ngô Duy vẻ mặt tái nhợt, bước chân lảo đảo, lo lắng hỏi: “Bạn không sao chứ?”
”Không sao.” Ngô Duy hơi thở mong manh, “Chỉ có chút tuyệt vọng mà thôi.”
#Bán mình chôn tam quan#
Ôn Ly: “....”
Ngô Duy nhũn như con chi chi ngồi về chỗ của mình, cho tay vào túi lấy ra điện thoại, đổi tên QQ của mình từ 'Bông hoa nhỏ gốc rạ cũng đỏ của Tổ quốc' thành 'Chọc cúc hoa Cục trưởng.”
Đội trưởng Bạch tiễn bước tôn đại Phật Cục trưởng xong, bắt đầu triệu tập mọi người lại, mở một hội nghị nội bộ.
”Nhân vật mục tiêu lần này của chúng ta, chính là anh ta.” Tiếng đội Trưởng Bạch vừa dứt, trên màn hình chiếu liền hiện ra ảnh chụp của một người đàn ông.
Người đàn ông anh tuấn sắc bén như đao gió trong nháy mắt chọc mù con mắt Ngô Duy, “Hàn, Hàn thiên vương!!!”
Lỗ chân lông toàn thân Ngô Duy đều nở ra. Ai đến nói cho cô biết, đây không phải là một giấc mộng không có thật!
Là siêu sao Thiên vương của nước C, nữ cảnh sát trong cục cảnh sát có mười thì chín người là fan của Hàn thiên vương, thừa lại một người, chính là fan não tàn của anh ta.
Thật vinh hạnh, Ngô Duy chính là người còn thừa lại đó.
Đội trưởng Bạch ho nhẹ một tiếng, ý muốn gọi Ngô Duy mắt đang dính lên màn hình chiếu về, “Có một đồng chí, tuy rằng tôi biết là fan não tàn của nhân vật mục tiêu, nhưng chớ quên, nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là bảo vệ an toàn cho nhân vật mục tiêu!”
Ánh mắt của những người liên quan đồng loạt nhìn về phía Ngô Duy, Ngô Duy im lặng thu lỗ chân lông đang nở to về.
Đội trưởng Bạch đi đến trước mặt Ngô Duy, nghiêm mặt nói: “Đồng chí Ngô Duy! Còn nhớ rõ ước nguyện ban đầu khi cô gia nhập vào cảnh đội là gì không?
Tình cảm mãnh liệt dâng trào của đội Trưởng Bạch làm Ngô Duy theo bản năng dựng thẳng lưng, “Báo cáo đội trưởng, bởi vì tôi cảm thấy đồng phục của mọi người rất đẹp!”
Đội trưởng Bạch: “.....”
Ôn Ly: =_,=
Đội trưởng Bạch đau khổ ôm trán, thấp giọng nói: “Đồng chí Ngô Duy, hành động lần này, cô không nên tham gia thì hơn.”
Ngô Duy: (;^: )
[Thường ngày của Vệ Anh và bạn nhỏ Vệ Tuyên]
Đây là một buổi trưa xuân về hoa nở, ánh nắng tươi sáng ấm áp.
Vệ Anh ngồi trong đình trong hoa viên hóng mát, thích ý lật xem quyển sách trong tay.
Một loạt tiếng bước chân hỗn độn từ xa lại gần, Vệ Tuyên hùng hùng hổ hổ chạy đến.
”Ngũ đệ ngũ đệ! Làm sao bây giờ! Tiểu Hoa mà ta nuôi lại chạy đến thư phòng của phụ hoàng rồi!” Vệ Tuyên nước mắt ròng ròng nhìn Vệ Anh đẹp như trong tranh.
Vệ Anh nâng mí mắt, liếc nhìn Vệ Tuyên một cái, “Phụ hoàng có ở bên trong không?”
Vệ Tuyên lắc đầu, nước mắt theo động tác của hắn biến mất trong gió. “Phụ hoàng không ở, Tiểu Hoa đã bị ta bắt ra rồi.”
”Vậy ngươi gấp cái gì?” Vệ Anh lần nữa cúi đầu, lật xem quyển sách trong tay.
”Bởi vì Tiểu Hoa đi tiểu lên tấu chương của phụ hoàng T^T.”
....
Khóe mắt Vệ Anh rốt cuộc không nhịn được giật giật, “Chuyện này.... Ta cũng không biết phải an ủi ngươi thế nào, ta có thể cười không?”
Vệ Tuyên: “.....”
Tiến lên giật lấy sách trong tay Vệ Anh, Vệ Tuyên giận dữ nhìn Vệ Anh, “Ngũ đệ! Ngươi không thể giúp ta suy nghĩ biện pháp à?!”
Vệ Anh cụp mắt nghĩ nghĩ, nói: “Hay là.... Ngươi nói là nước tiểu của ngươi đi?”
Vệ Tuyên: “.....”
#Tình bạn kết thúc#
Vệ Tuyên nhìn Vệ Anh bất luận là võ công hay tướng mạo đều đẹp hơn mình, ý chí chiến đấu sục sôi, “Ngũ đệ! Ta biết phụ hoàng vẫn luôn khinh thường ta, nhưng một ngày nào đó ta sẽ văn thao vũ lực mọi thứ tinh thông, sau đó dọa phụ hoàng nhảy dựng!”
Vệ Tuyên nói đến đây, lại lo lắng dặn dò: “Có điều, chuyện này ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, ta muốn cho phụ hoàng một kinh hỉ.”
Vệ Anh gật gật đầu, nhàn nhạt nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không nói, ta sợ nói nhiều thêm mấy câu nữa ta sẽ chết vì cười.”
Vệ Tuyên: “.....”
Vệ Tuyên liên tiếp gặp đả kích bàn chân có chút đứng không vững, “Ngũ đệ, ngươi thật là đệ đệ của ta sao?”
Vệ Anh rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Vệ Tuyên, “Đây cũng là vấn đề quấy nhiễu ta nhiều năm nay.”
Vệ Tuyên: “.....”