Editor: Linh
Trương Xảo Xảo tuy là một nữ tướng, nhưng chiến lực bưu hãn, còn biết rõ địa hình đại mạc, ở trên phương diện tác chiến cũng có ưu thế hơn tướng sĩ Khương quốc. Cho nên Ôn Ly mới có thể nghĩ đến nàng.
Nhưng Vệ Anh lại có cái nhìn khác, “Nếu Trương Xảo Xảo thật sự có thể giúp ta thì đương nhiên rất tốt, có điều nàng thủy chung là Tướng quân nước Đông Khuê, mở thành hiến quan đã là điểm mấu chốt cuối cùng của nàng, nàng sẽ không lại giúp chúng ta đánh quân Đông Khuê đâu.”
Ôn Ly nghĩ nghĩ cũng cảm thấy Vệ Anh nói có lý, nhưng vẫn không buông tha cho hi vọng này, “Chàng nói, nếu nàng ấy biết Phong Tình gặp nạn, nàng ấy có thể sẽ buông tha hiềm khích giữa hai nước, mang binh đến cứu viện chúng ta không?”
Vệ Anh nghiêng đầu nhìn Ôn Ly, vẻ mặt có chút kinh ngạc: “Nàng cảm thấy Phong Tình có mị lực đó?”
Ôn Ly: “.....”
Nàng..... Cũng không biết nữa.
Lúc này Phong Tướng quân đang đứng trên tường thành hứng gió lạnh đột nhiên đánh một cái hắt xì lạnh buốt.
Nếu không thể dùng đến Trương Xảo Xảo, vậy còn có biện pháp nào có thể giải quyết khốn cảnh trước mắt đây.
Vấn đề này quấy nhiễu Ôn Ly mất ba ngày, việc đột nhiên có tiến triển - Chu Chương dẫn một đội nhỏ đi tuần thành bắt được một nam tử dáng vẻ khả nghi, bị nghi là thám tử kẻ địch phái tới. Vì thế Vệ Nguyên soái triệu tập thủ hạ tinh anh, chuẩn bị tam đường hội thẩm thám tử này.
Lần này, Ôn Ly quấn quít lấy Vệ Anh muốn đi theo. Chỉ là thật không ngờ giữa đường còn gặp Thái tử vội vàng đi đến.
Vệ Anh liếc nhìn Thái tử một cái, không mặn không nhạt hỏi: “Hoàng huynh kích động như vậy, gây ra chuyện gì à?”
Thái tử nói: “Ta nghe nói các ngươi bắt được thám tử cho nên đặc biệt đuổi qua xem xem.”
Vệ Anh đánh giá liếc nhìn Thái tử, cười mà không nói.
Thái tử cảm giác lông trên đầu mình đều đang dựng đứng lên, “Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Tốt xấu gì ta cũng là Nhị lộ Nguyên soái phụ hoàng ngự phong, nói không chừng còn có thể giúp nhóm các ngươi ra chủ ý gì đấy.” Thái tử nói xong, kiêu ngạo lắc lắc tay áo mình.
Vệ Anh cười nhạo một tiếng, “Chủ ý bỏ đi cũng là chủ ý.”
Thái tử: “.....”
Vì sao vừa rồi y lại nói chuyện với hắn cơ chứ? Y nên làm bộ như không thấy trực tiếp đi qua mới phải!
Có điều bây giờ là Vệ Anh làm bộ như không thấy y, trực tiếp kéo Ôn Ly đi.
Thái tử mặt xám mày tro đi theo phía sau hai người, cùng nhau đến phòng nghị sự.
Bên trong phòng nghị sự đã đứng đầy người, chính giữa là một nam nhân giả trang người dân đặc biệt bắt mắt, bởi vì hắn đang bị dây thừng trói thành một đoàn, quỳ trên mặt đất.
Mọi người trong phòng nhìn thấy Vệ Anh đến đều hô lên câu Nguyên soái. Vệ Anh đi đến trước bàn chính giữa phòng ngồi xuống, sai người đặt thêm một chiếc ghế bên cạnh hắn, để Ôn Ly ngồi đó.
Pháp quan và bồi thẩm đoàn ngồi xuống, chính thức mở phiên tòa.
Vệ Anh liếc mắt nhìn người trên đất, hỏi: “Ngươi là ai?”
Người trên đất hơi run run, chợt thút tha thút thít đáp: “Hồi bẩm Nguyên soái, tiểu nhân họ Lý tên Cẩu Đản, bán đậu hũ ở đầu đường Tây. Hôm nay đang ăn đậu hũ thì đột nhiên bị vị Tướng quân này bắt về! Nguyên soái, ngài phải làm chủ cho tiểu nhân ạ!”
Nam nhân đó than thở khóc lóc xong, trong sảnh đường một mảnh lặng im.
Lông mày Ôn Ly nhịn không được giật giật. Lý.... Cẩu Đản, bán.... Đậu hũ, ha ha, hai cái này còn có thể liên quan hơn chút nữa không? Người ta bán đậu hũ đều là Tây Thi! Tây Thi đó!
Ôn Ly căm giận phun trào trong lòng xong, cho hắn một lời bình không cần cám ơn.
Khóe miệng Vệ Anh hơi cong lên, nam nhân cúi đầu xuống đất hít sâu một hơi, má nó, Nguyên soái này cũng quá tuấn đi!
”Xem ra ngươi không tính khai phải không?”
Giọng nói lãnh đạm của Vệ Anh làm nam nhân lấy lại được chút tỉnh táo, “Tiểu nhân khai hết rồi mà, Nguyên soái minh giám!”
Vệ Anh hừ một tiếng, quay đầu nói với Chu Chương: “Chu Tướng quân, cởi hết quần áo người này ra, diễu phố thị chúng.”
”Cái gì?!” Nam nhân nghe vậy liền nóng này, trực tiếp cuộn thành một cục bật dậy khỏi mặt đất, “Mệt cho các ngươi tự nhận là quân đội chính nghĩa, các ngươi không thể vũ nhục ta như vậy!”
Vệ Anh nhìn hắn nhảy một lát mới gật đầu nói: “Nói cũng đúng. Tục ngữ nói sĩ có thể chết không thể chịu nhục, Chu Tướng quân, trực tiếp kéo người này ra chém đi.”
Nam nhân vừa nghe từ diễu phố biến thành chặt đầu càng nhảy mạnh hơn, “Nguyên soái tha mạng! Các ngươi, các ngươi....” Hắn ưỡn ngực lên, đại nghĩa lăng nhiên, “Các ngươi vẫn là vũ nhục ta đi!”
....
Chúng tướng sĩ trong phòng ào ào gửi cho hắn ánh mắt khinh bỉ, nhưng nam nhân hiện tại đã nghĩ thông suốt, Không phải chỉ là cởi hết diễu phố thị chúng thôi sao? Hắn một đại nam nhân có gì phải sợ! Đến đây đi!
”Chu tướng quân, cởi sạch người này rồi đưa đến phòng của Tống hỏa đầu đi.”
Nam nhân ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Anh, cố tự trấn định hỏi: “Không phải nói là diễu phố thị chúng à?”
Vệ Anh nói: “Vốn là vậy, có điều bổn soái nghĩ lại, ngươi vẫn chưa có hôn phối đúng không?”
Nam nhân: “.....”
Chẳng lẽ Nguyên soái này còn kiêm chức làm bà mối? Suy nghĩ thay đổi cũng quá nhanh đi?
Hắn nuốt một ngụm nước miếng, ấp úng nói: “Ta, ta có hôn phối hay chưa liên quan gì đến ngươi?”
”Đúng là không có liên quan gì đến bổn soái.”
”Vậy ngươi còn quản?!”
”Ngươi coi như bổn soái giúp người làm niềm vui đi.”
Nam nhân: “.....”
Ngài có thể đi giúp đỡ người khác làm niềm vui không Nguyên soái.
Nghĩ đến đây, nam nhân mới đột nhiên phát hiện có một vấn đề rất quan trọng bị hắn xem nhẹ, “Tống hỏa đầu là ai?”
Vệ Anh cười cười nói: “Tống hỏa đầu là một hỏa đầu trong quân ta, bộ dạng cao lớn không nói, người còn trung hậu thành thật, vẫn có thể xem là một lương phối.”
Nam nhân vốn bị nụ cười Vệ Anh làm hoa mắt đột nhiên tỉnh táo lại, “Hắn là một nam nhân!”
”Đúng vậy.” Vệ Anh mặt không đỏ tim không đập gật đầu. “Trong quân chúng ta chỉ có một mình Tống hỏa đầu yêu thích nam sắc, bổn soái càng nghĩ càng cảm thấy chỉ có hắn thích hợp nhất để vũ nhục ngươi.”
.....
Lần này không chỉ nam nhân mà tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Nguyên soái xuống tay.... Thật ác.
”Chu tướng quân, ra tay đi.” Vệ Anh thấy mọi người trong phòng đều ngẩn người, nhịn không được mở miệng thúc giục. Chu Chương lấy lại hồn, đáp rõ rồi đi về phía người nam nhân.
Nam nhân nhìn Chu Chương đang đi về phía mình, trốn tránh hắn tựa như trốn thú dữ, “Nguyên soái đừng mà! Nguyên soái tha tiểu nhân đi!”
Vệ Anh nghe tiếng rên của hắn, trên mặt rốt cục lộ ra chút không kiên nhẫn, “Ngươi rốt cục là muốn chúng ta vũ nhục ngươi, hay là trực tiếp chém ngươi?”
.....
”Ta, ta....” Nam nhân phịch một tiếng quỳ xuống, nước mắt giàn giụa nói với Vệ Anh, “Ta khai còn không được sao, hu hu hu.”
....
Hôm nay tất cả các tướng sĩ có mặt trong trận thẩm vấn này đều không tiếng động đạt thành một nhận thức chung -- sau này nếu rơi vào trong tay Nguyên soái, nhất định phải cắn lưỡi tự sát bằng tốc độ nhanh nhất!
Bọn họ nhìn người khóc đến không thành tiếng trên mặt đất, yên lặng rơi lệ đồng tình cho hoa cúc của hắn.
Mà lúc này chỉ có một mình Thái tử là cả thể xác và tâm hồn đều thoải mái.
Hóa ra Vệ Anh miệng độc là chúng sinh bình đẳng, không phải chỉ nhằm vào một mình hắn! Cảm động, hu hu hu.
Ôn Ly yên lặng nhìn Vệ Anh bên cạnh một cái, nàng không nên đến nghe cuộc thẩm vấn này, nghe xong rồi phải dưỡng thai Bánh bao nhỏ thế nào, hu hu hu.
”Sao vậy?” Cảm nhận được tầm mắt Ôn Ly, Vệ Anh nghiêng đầu sang ôn nhu hỏi.
Ôn Ly lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào, “Vệ Anh, chàng đúng là anh minh thần võ!”
Ngàn xuyên vạn xuyên đuôi ngựa không xuyên. Ôm chặt đùi tướng công mình mới là quan trọng.
Vệ Anh cười nhéo má Ôn Ly, “Nàng lại suy nghĩ linh tinh gì rồi hả?”
Ôn Ly không đáp lời, chỉ nhìn hắn cười ngây ngô, cười đến trái tim Vệ Anh đều sắp hóa thành nước.
Nam nhân còn đang nằm trên đất nỉ non thấy nụ cười sủng nịch của Vệ Anh, không thể tin lắc đầu, nước mắt nước mũi song phi.
Này! Nguyên soái của các ngươi bị cái gì kì quái bám vào người rồi!
Sau khi Vệ Anh toàn diện công phá phòng tuyến tâm lý người nam nhân kia, trận thẩm vấn này tiến hành tương đối thuận lợi. Căn cứ theo lời khai của hắn, trong thành Bạch Hổ tổng cộng ẩn núp ba thám tử, đều là cao thủ trong quân. Lúc hắn nói đến đây Chu Chương khinh thường hừ một tiếng, vì thế hắn lại phản cung -- Khi không cùng tướng sĩ giao chiến thì đều là cao thủ, Chu Chương thế này mới hài lòng.
Nhiệm vụ của ba gã thám tử đó chính là ẩn núp trong thành Bạch Hổ, tùy cơ hành động, đốt kho lúa hoặc hạ độc nguồn nước, làm binh lính nước Khương cạn nước cạn lương. Như vậy là bọn Bàn Cửu có thể không chiến mà thắng.
Dưới dâm uy của Nguyên soái Vệ Anh, nam nhân thành thật khai ra chỗ ẩn thân của hai gã đồng đảng còn lại, Chu Chương hỏa tốc tiến hành vây bắt. Cuối cùng, nam nhân còn lộ ra một tình báo quan trọng, Bàn Cửu sợ lâu ngày sinh biến, nếu còn không đợi được tin tức đắc thủ của thám tử sẽ hướng nước Đông Cô mượn mười vạn binh, vây diệt Vệ Anh.
Sau khi nam nhân khai hết, Vệ Nguyên soái rất là hài lòng, để thưởng cho, hắn phái người cởi sạch nam nhân đưa đến trong phòng Tống hỏa đầu.
Đương nhiên, đây đều là nói sau.
Có điều tin tức cuối cùng nam nhân kia nói lại cho Ôn Ly một gợi ý. Sau khi trở lại phòng, nàng nói suy nghĩ của mình cho Vệ Anh nghe.
”Gậy ông đập lưng ông, gậy ông đập lưng ông?” Vệ Anh lặp lại lời Ôn Ly. Ôn Ly gật đầu, nói: “Chúng ta hiện không thể để quân đội ở Hồng Thạch quan đánh lén Bàn Cửu từ phía sau, nhưng nếu mười vạn quân nước Đông Cô không phải đến viện trợ Bàn Cửu mà là đến công kích hắn thì sao?”
Vệ Anh cụp mắt suy tư, Bàn Cửu muốn mượn binh của nước Đông Cô, vậy nhất định phải đàm thỏa với Đại vương nước Đông Cô trước, lại do Đại vương nước Đông Cô truyền lệnh cho Nguyên soái của mình, có lẽ trong lúc đó có thể động tay chân.
Ôn Ly thấy Vệ Anh giống như cũng cảm thấy phương pháp này có thể làm liền càng thêm buông lỏng nói ra suy nghĩ của mình, “Nếu nước Đông Cô thật sự phái binh trợ giúp Bàn Cửu thì nhất định sẽ không điều binh từ Hoàng thành, hơn phân nửa là điều binh từ Hổ Nha quan. Trước ta nghe Mục Tướng quân đề cập qua, Hổ Nha quan hiện từ Đại Nguyên soái nước Đông Cô lĩnh trọng binh đóng quân ở đó, nếu chúng ta đổi mật lệnh bọn họ gửi nhau, đổi thành để Đại Nguyên soái tấn công Bàn Cửu, vậy là chúng ta có thể nhân cơ hội lao ra khỏi thành Bạch Hổ, tiêu diệt đại quân của Bàn Cửu rồi.
Vệ Anh tuy cũng cảm thấy biện pháp này có thể làm, nhưng lại có một vấn đề trí mạng, “Mật lệnh Đại vương nước Đông Cô gửi cho Đại Nguyên soái đều từ đồ án và văn tự tạo thành, người bình thường đều xem không hiểu, dù chúng ta có biện pháp đổi mật lệnh của bọn họ, cũng không có biện pháp viết ra mật lệnh mà chúng ta muốn viết.”
Ôn Ly nhíu chân mày, đây đúng là một vấn đề. Không nghĩ tới ở cổ đại đã có cách giữ bí mật cao cấp như bằng máy.
Vệ Anh thấy Ôn Ly nhíu mày, chân mày hắn cũng nhíu lại theo. Kéo Ôn Ly vào trong lòng mình, Vệ Anh vươn ngón trỏ vuốt cặp lông mày nhăn vào nhau của Ôn Ly “Ly Nhi đừng lo lắng, cho dù hắn thật sự mượn được mười vạn viện quân ta cũng có biện pháp đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy.”
Ôn Ly biết Vệ Anh đây là đang an ủi nàng, nếu Bàn Cửu thật sự tạo được bốn mươi vạn đại quân cường công thành Bạch Hổ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ là một hồi chiến tranh cực kỳ thảm thiết.
Nhưng hiện tại nàng cũng không muốn tăng thêm phiền não cho Vệ Anh liền ôm cổ hắn, hôn nhẹ lên môi hắn, “Đương nhiên, phu quân của ta là tuyệt nhất.”
Tay ôm Ôn Ly của Vệ Anh không ý thức ôm chặt thêm mấy phần, kiếp trước hắn tích bao nhiêu âm đức, kiếp này mới có thể lấy được một tiểu nhân nhi đáng yêu như vậy đây? “Ly Nhi, nàng thật tốt.”
Vệ Anh nói xong liền kìm lòng không đậu ôm Ôn Ly hôn lên môi nàng, Ôn Ly ngượng ngùng đáp lại Vệ Anh, trong đầu lại đột nhiên vang lên 'tinh' một tiếng ---
Ôn Ly mạnh đẩy Vệ Anh ra, Vệ Anh nhíu nhíu mày, ấn người vào trong ngực, bất mãn hỏi: 'Sao vậy?”
Ôn Ly vui vẻ hôn bẹp một cái lên mặt Vệ Anh, cười nói: “Ta đột nhiên nhớ tới trước kia cha từng dạy ta mật ngữ nước Đông Cô!”