Editor: Linh
Vệ Anh nhanh chóng sửa soạn lại cho mình, lập tức đi đến thư phòng.
Chu Chương, Mục Tu, Phong Tình đều đã ở bên trong, ngay cả Thái tử và Ôn Ngọc cũng đã ở. Phong Tình nhìn gương mặt chưa thỏa mãn dục vọng của Vệ Anh, vui sướng khi người gặp họa cười nói: “Chúng ta quấy rầy chuyện tốt của ngươi rồi à?”
Vệ Anh lườm Phong Tình một cái, đi đến trước bàn ngồi xuống, “Dù thế nào cũng tốt hơn ngươi không có chuyện tốt để quấy rầy.”
Phong Tình: “…..”
Tối nay hắn phải đi tìm ngon miệng của hắn, à không, tiểu sư muội đáng yêu!
Bọn Chu Chương nôn nóng sốt ruột tìm Vệ Anh đi qua chính là muốn thừa thắng truy kích, cùng hắn thương lượng chuyện tấn công thành Bạch Hổ. Buổi sáng thảo luận đến một nửa thì giết ra một công chúa Tắc Á, lần này cuối cùng cũng có cái kết vào buổi tối, định ra một phương án cụ thể tấn công thành Bạch Hổ.
Vệ Anh giữa trưa vốn chưa ăn cái gì, sau khi đánh với Tắc Á xong lại bận rộn cùng nương tử nhà hắn lau súng cướp cò, lúc này chờ những người trong thư phòng đi về hết mới thật sự cảm thấy đói bụng.
Vốn muốn gọi người phòng bếp làm ít thức ăn nhưng nhìn sắc trời, cuối cùng đánh mất ý niệm.
Nhưng sau khi trở lại phòng, trên bàn tròn trong phòng tràn đầy thức ăn, mà Ôn Ly thì đang gối đầu lên hai tay ghé vào bàn ngủ say sưa.
Vệ Anh trong lòng không khỏi ấm áp, nhẹ tay nhẹ chân đi đến bên cạnh Ôn Ly, từ phía sau ôm người lên, muốn đặt nàng lên trên giường.
Ai biết vừa ôm người vào trong ngực Ôn Ly liền mở đôi mắt mông lung buồn ngủ, “Ưm….Vệ Anh…..”
Vệ Anh hôn nhẹ lên trán nàng, ôn nhu nói: “Ngoan, lên giường ngủ, ngủ ở đây lạnh.”
Ôn Ly hai tay mềm nhũn vòng qua cổ Vệ Anh, trong giọng nói mang theo nồng đậm buồn ngủ, “Ăn cơm trước.”
Vệ Anh cau mày, “Nàng còn chưa ăn cơm à?” Đúng là không biết yêu quý thân thể của mình mà!
Ôn Ly lắc lắc đầu, mềm nhũn nói: “Ta ăn rồi, nhưng chàng vẫn chưa ăn mà.” Đồ ăn nàng đã bảo người phòng bếp hâm lại nhiều lần, cũng không biết nàng đã ngủ bao lâu, thức ăn bị lạnh chưa.
Vệ Anh nhìn Ôn Ly trong lòng, trong lòng mềm thành một vũng nước. Có thê tử, thật tốt!
Vệ Anh ngồi xuống bên cạnh bàn, ôm Ôn Ly vào trong lòng, để nàng ngồi lên đùi mình. Hắn sờ sờ bát trên bàn, vẫn còn chút hơi nóng.
“Còn nóng không?” Ôn Ly dụi dụi hai mắt mình, buồn ngủ đã tán đi không ít, “Hay là kêu Hồng Nhị mang đến phòng bếp hâm lại.”
“Không cần, vẫn còn ấm.” Vệ Anh cầm đũa gắp một miếng nấm Khẩu Bắc xào, đặt đến bên miệng Ôn Ly, “Ly Nhi, ngoan, há miệng.”
Ôn Ly mơ mơ màng màng há miệng, Vệ Anh đút miếng nấm Khẩu Bắc vào trong miệng nàng, Ôn Ly theo bản năng nhai mấy miếng rồi nuốt.
Dáng vẻ lúc này của Ôn Ly quả thực làm Vệ Anh yêu thích không buông tay, hắn lại gắp thêm một miếng măng tây đưa đến bên miệng Ôn Ly, “Ly Nhi ngoan, ăn thêm miếng này nữa.”
“Ưm….” Ôn Ly đẩy chiếc đũa đến trước mặt Vệ Anh, bất mãn nói, “Chàng ăn.”
Vệ Anh đang chơi nghiện sao chịu cứ vậy dừng tay, vẫn không ngừng kiên trì đưa đũa đến bên miệng Ôn Ly, dỗ dành như dỗ trẻ con: “Ly Nhi ngoan, ăn hết miếng măng tây này đi!”
Ôn Ly dưới giọng nói mê hoặc của Vệ Anh, kìm lòng không đậu há miệng ngậm măng tây vào trong miệng, vì thế Vệ Anh vui vẻ gắp lần lượt từng món trên bàn đút cho Ôn Ly ăn, sau đó….. Cả bàn đồ ăn cuối cùng thật sự lạnh ngắt.
Hồng Nhị rầu rĩ không vui mang đồ ăn đi hâm nóng lại lần nữa, mỗi lần Vương gia điên, không hay ho đều là nàng.
Vệ Anh ăn cơm xong, tắm rửa một cái mới lên giường ôm Ôn Ly ngủ. Ôn Ly buồn ngủ không mở được mắt, một khắc trước khi vào giấc ngủ vẫn không quên quan tâm quốc gia đại sự, “Bọn chàng muốn tấn công thành Bạch Hổ à?”
Vệ Anh để trán mình lên trán nàng, ôn nhu nói: “Sáng sớm ngày kia sẽ xuất phát. Nàng ngoan ngoãn ở lại Hồng Thạch quan, chờ chúng ta nắm được thành Bạch Hổ, ta sẽ đón nàng qua.”
Ôn Ly chớp đôi mắt ướt sũng nhìn Vệ Anh, lòng tràn đầy không tình nguyện. Vệ Anh ôm Ôn Ly vào lòng, bàn tay cách áo lót nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng phẳng, “Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Ôn Ly ôm lấy thắt lưng gầy mạnh mẽ của Vệ Anh, cọ cọ vào ngực hắn, “Vậy chàng phải cẩn thận chút.”
“Ừ, ta sẽ.” Giọng Vệ Anh trầm thấp lại mang theo chút lười nhác, làm Ôn Ly cũng buồn ngủ theo, rốt cục nhắm mắt lại nằm trong lòng Vệ Anh ngủ say sưa.
Trận chiến tấn công thành Bạch Hổ lần này bọn Vệ Anh vốn đã làm tốt chuẩn bị cho một trận đánh ác liệt, ai biết sau khi đến thành Bạch Hổ mới phát hiện tình huống dường như vô cùng khác với trong tưởng tượng của bọn họ.
Cửa thành Bạch Hổ mở rộng, không có binh lính gác, ngay cả bóng dáng dân chúng cũng không thấy đâu.
Thái tử đánh ngựa đi đến bên người Vệ Anh, khóe mắt mang theo chút ý cười trêu tức, “Ngày ấy ở trên chiến trường công chúa Tắc Á nói muốn gả cho ngươi làm thê, đây không phải là đồ cưới nàng đưa cho chúng ta đấy chứ?”
Con mắt Mục Tu trợn to, dùng một thành trì làm đồ cưới, chiêu mỹ nam kế của Nguyên soái bọn họ dùng mới gọi là lô hỏa thần thanh đấy.
Hắn vẻ mặt có chút phức tạp nhìn Phong Tình.
Phong Tình bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, lông mày dựng đứng, nói: “Mục Tướng quân, ngươi có nhìn ta như vậy một trăm năm nữa ta cũng sẽ không yêu ngươi đâu.”
Mục Tu khóe miệng giật giật, giọng điệu mang theo ghét bỏ nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ cảm thấy cùng là dùng mỹ nam kế mà sao cấp bậc nó kém nhau nhiều đến thế mà thôi?”
Phong Tình: “…..”
Mục Tu thật thà chất phác trước kia đột nhiên trở nên mồm miệng lanh lợi như vậy? Tuyệt đối không thể nhịn! Vì thế Phong Tình hung hăng phản kích, “Dù sao cũng tốt hơn một số người cả đời cũng không dùng được mỹ nam kế.”
Mục Tu: “….”
Lúc hai người còn đang đấu võ mồm thì Thái tử đã tự tiện cưỡi ngựa chuẩn bị vào trong thành.
“Hoàng huynh, binh pháp có nói, gặp không thành kế không thể coi thường đi vào. Cẩn thận có trá.” Vệ Anh nhìn bóng lưng Thái tử, lãnh đạm nhắc nhở.
Ngựa Thái tử hơi dừng một chút, kéo cương ngựa thay đổi một phương hướng, nhìn về phía Vệ Anh, “Vậy ý Ngũ đệ là chúng ta cứ đứng ngoài thành như này?”
Chu Chương nhìn thành Bạch Hổ trống không trước mặt, đi đến bên cạnh Vệ Anh nói: “Nguyên soái, không bằng ta lĩnh một đội nhân mã đi vào xem xét trước.”
Vệ Anh gật đầu nói: “Được. Trọng điểm xem xét kho lúa và nguồn nước, lưu ý chút xem có thành phần khả nghi trà trộn vào trong thành không.” Vệ Anh nói xong lại bổ sung thêm, “Tận lực đừng quấy nhiễu dân.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh.” Chu Chương nói xong liễn dẫn một đội ngũ tinh anh vào thành xem xét, Vệ Anh và đoàn người còn lại đứng ở ngoài thành chờ hắn hồi báo.
Chu Chương điều tra thật sự cẩn thận, còn hướng dân chúng trong thành tìm hiểu tin tức. Theo dân chúng thành Bạch Hổ cho biết, quân Đông Khuê đêm hôm qua đột nhiên rút khỏi, còn nói với bọn họ không lâu nữa quân đội nước Khương sẽ đến tàn sát hàng loạt dân trong thành, cho nên tất cả bọn họ mới tránh hết ở trong phòng.
Chờ điều tra xong tất cả đã hơn một canh giờ trôi qua. “Hồi bẩm Nguyên soái, trong thành không có phục binh, kho lúa và nguồn nước đều rất sung túc.”
Mày Vệ Anh giật giật, như vậy ngược lại lại không bình thường. Trong hồ lô của Bàn Cửu rốt cục là bán thuốc gì?
Nhưng Thái tử đã đứng giữa đại mạc hứng gió hơn một canh giờ, sớm không chịu nổi, đánh ngựa liền đi vào trong thành. Vệ Anh còn muốn gọi hắn lại, Thái tử lại không kiên nhẫn nói: “Ngũ đệ, ngươi quá mức cẩn thận rồi. Ta thấy đây hoặc là sính lễ của công chúa Tắc Á, hoặc chính là hôm đó nàng bị sợ, nghe thấy chúng ta muốn tấn công thành liền suốt đêm bỏ chạy.”
Vệ Anh nhìn bóng lưng đi vào trong thành không chút do dự của Thái tử, không nói gì. Chu Chương đánh ngựa đi đến trước mặt Vệ Anh, hỏi: “Nguyên soái, làm gì bây giờ?”
Vệ Anh mấp máy môi, nói: “Truyền lệnh xuống, vào thành.”
“Rõ!”
“Bảo các tướng sĩ đề cao cảnh giác, trong thành có lẽ sẽ có thám tử giả trang thành dân chúng.”
“Đã rõ.”
20 vạn viện quân Thái tử mang đến chậm rãi đi vào trong thành. Dân chúng mới đầu còn nơm nớp lo sợ, cho rằng bọn họ thật sự sẽ tàn sát dân chúng trong thành, nhưng thấy quân đội kỷ luật nghiêm minh, các tướng sĩ nhìn qua cũng không hung thần ác sát lắm liền dần thả lỏng cảnh giác.
Dàn xếp đại quân xong, Vệ Anh do dự có nên quay lại Hồng Thạch quan đón Ôn Ly qua đây không. Trong thành Bạch Hổ tuyệt đối không bình tĩnh như mặt ngoài mà sát khí bốn phía. Nhưng để một mình Ôn Ly ở lại Hồng Thạch quan hắn lại lo lắng. Càng nghĩ, cuối cùng để Chu Chương tăng mạnh đề phòng liền dẫn một đội nhân mã quay lại Hồng Thạch quan, đón Ôn Ly đến thành Bạch Hổ.
Trên đường Ôn Ly nghe Vệ Anh nói về tình huống trong thành Bạch Hổ xong cũng cảm thấy trong đó nhất định có kỳ quái. Nếu đây thật sự là một thiết cục được định sẵn, như vậy không vào cục thì phá cục thế nào? “Không cần lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.”
Nghe Ôn Ly ấm giọng an ủi, khóe miệng Vệ Anh nhịn không được cong lên, “Ly Nhi, nàng đúng là một thê tử tốt lên được phòng khách, ra được chiến trường, vào được phòng ngủ.”
Ôn Ly: “…..”
Nghe câu nói thuận miệng như vè của Vệ Anh, trong lòng Ôn Ly nhịn không được nghĩ, Vệ Anh không phải là cũng xuyên đến đấy chứ?
“Yên tâm đi, Ly Nhi. Mặc kệ Bàn Cửu có âm mưu gì, tất cả đã có ta.” Mặc kệ là Nguyên soái Tam quân hay là trượng phu, hắn đều nghĩa bất dung từ.
Ôn Ly nhìn ánh mắt chuyên chú của Vệ Anh, không lý do đỏ mặt. Nói qua, ở trước mặt vũ lực tuyệt đối, âm mưu gì tất cả đều là hổ giấy.
….
Thật ra cũng không nói quá.
Tuy rằng không phải nói quá, nhưng, là fan não tàn của Vệ Anh, bạn học nhỏ Ôn Ly vẫn tuyệt đối tin tưởng phu quân nàng có năng lực đánh tan tất cả âm mưu quỷ kế! Vì thế nàng nhu thuận gật đầu.
Vệ Anh nhìn gương mặt hồng nộn của Ôn Ly, trong lòng ngứa ngáy. Nếu không phải đang ở bên ngoài, hắn nhất định phải ôm nàng hung hăng hôn một cái.
Nhưng mà chuyện xấu ngay tại hôm đó đã xảy ra.
Vệ Anh vừa dẫn Ôn Ly vào phủ Nguyên soái chưa được bao lâu thì có một tiểu binh truyền lệnh chạy vào, “Khởi bẩm Nguyên soái, Bàn Cửu mang theo 30 vạn đại quân đã bao vây thành Bạch Hổ!”
Vệ Anh nghe vậy trong lòng nhịn không được cười lạnh, quả nhiên là xướng không thành kế. Có điều Thái tử lớn lối chui vào giữa kế như vậy cũng rất đáng nghiền ngẫm đấy.
“Bổn soái đã biết, mệnh tất cả Tướng quân nhanh chóng đến tường thành.”
“Rõ!” Tiểu binh truyền lệnh lại nhanh chóng chạy đi.
Đuổi tiểu binh đi rồi, Vệ Anh quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt hơi lộ chút lo lắng của Ôn Ly. Nhịn không được cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, Vệ Anh thấp giọng trấn an: “Ly Nhi, nàng ngoan ngoãn ở đây, bây giờ ta phải đi bắt con chim ngói kia (Bàn Cửu dựa dựa Ban Cưu là chim ngói), ném cho phòng bếp hầm canh.”
Ôn Ly: “…..”
Trên thành lâu, chúng Tướng quân đã chờ ở đó. Mục Tu nhìn đại quân Đông Khuê dưới thành, tay vẫn còn không quên chỉ trỏ, “Bọn họ chạy tới chạy lui làm gì vậy? Ăn no nên chạy để tiêu thực?”
Mục phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chọc chọc cái đầu đen của hắn, “Bình thường bảo chàng đọc sách thì chàng không đọc! Bọn họ đó là đang bày trận.”
“Bày trận?” Mục Tướng quân chớp chớp mắt, nhìn quân Đông Khuê chạy tới chạy lui như thả sủi cảo, “Trận gì?”
“Trường Xà trận.” Vệ Anh liếc nhìn xuống dưới thành lâu, rất nhanh liền nhìn ra manh mối.
“Nguyên soái!” Mọi người thấy Vệ Anh đến đây, nhất tề đứng thẳng lên vấn an.
Vệ Anh đi đến chính giữa, nhìn Bàn Cửu đang vui vẻ bên dưới, nghĩ lượng thuốc độc đã dùng quả nhiên quá ít.
Bàn Cửu thấy Vệ Anh xuất hiện trên thành lâu, lập tức hăng hái, “Vệ Anh, ngươi đồ tiểu nhân hèn hạ! Thành Bạch Hổ này chính là nơi táng thân của ngươi!”
Vệ Anh từ trên cao nhìn xuống hắn, vẻ mặt không biểu cảm, “Bàn Cửu, tâm địa ngươi độc ác thật đấy. Tự mình đến chịu chết cũng thôi, còn muốn kéo theo 30 vạn người đến chôn cùng.”
Bàn Cửu: “…..”
Không độc bằng miệng ngươi.
Binh lính dưới thành rút cục bày xong trận, Mục Tu chăm chú nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra trận này có gì lợi hại, “Nguyên soái, ngươi nói Trường Xà trận này là trận pháp gì vậy?”
Vệ Anh nói: “Trường Xà trận là trận được tạo nên dựa theo tập tính của rắn, chia làm ba bộ phận đầu, đuôi và thân. Nếu địch đánh vào đầu thì đuôi sẽ động, cuốn người vào trong trận; tấn công đuôi thì đầu sẽ động, cắn ngươi không tha; tấn công thân, đầu và đuôi sẽ cùng động, treo cổ người sống lên.”
Mục Tướng quân nghe xong sửng sốt, “Lợi hại như vậy?”
“Ừ.” Vệ Anh gật đầu, “Nhưng Trường Xà trận này lực công kích yếu, chủ yếu là dùng để bao vây kẻ địch, khiến kẻ địch không thoát ra được. Xem ra Bàn Cửu là muốn vây chúng ta lại trong thành Bạch Hổ này.” Hiện tại quân Đông Khuê đang chiếm ưu thế trên mặt nhân số, Bàn Cửu không áp dụng cường công mà vây bọn họ trong thành Bạch Hổ, xem ra là không muốn chiến mà muốn tự đầu hàng.
“Chu Chương, nghiêm mật tra xét xem trong thành có người nào khả nghi không, một người cũng không được buông tha. Mặt khác, tăng mạnh thủ vệ ở kho lúa và nguồn nước, không thể để kẻ địch có cơ hội lợi dụng.” Nếu Bàn Cửu chọn sách lực vây thành, như vậy chính là đợi bọn họ cạn lương, vô cùng có khả năng sẽ đánh lén kho thóc của bọn họ. Mà nguồn nước, càng là thứ không thể thiếu khi tác chiến tại đại mạc.
Chu Chương cũng nghĩ y như vậy, lập tức lĩnh mệnh an bày nhân thủ.
Mục Tu tuy không đọc qua bao nhiêu binh pháp, nhưng mang binh đánh giặc nhiều năm như vậy, kinh nghiệm tích lũy được không phải là ít. Cho nên vừa nghe Vệ Anh nói như vậy lập tức giận dựng tóc gáy, “Bàn Cửu con rùa kia là muốn để chúng ta tươi sống đói chết trong thành Bạch Hổ?” Chết trận sa trường có thể nhịn, đói chết sa trường quyết không thể nhịn!
Vệ Anh nói: “Tệ hơn chính là, nếu hắn cắt đứt nguồn nước, chúng ta sẽ chết nhanh hơn.”
Mục Tu: “…..”
Nguyên soái đại nhân, vào thời khắc mấu chốt này ngài không cổ vũ sĩ khí cho binh lính thì thôi, nhưng đừng dội nước lã chứ.
Mục Tướng quân rất thất vọng.
Lúc này Thái tử và Ôn Ngọc cùng nhau chạy qua, hắn nhìn thoáng qua tình huống dưới tường thành, mày lập tức nhíu lại, “Trường Xà trận?”
Vệ Anh khẽ cười một tiếng, không chút để ý nói: “Nhìn ra được là Trường Xà trận lại không nhìn ra Không thành kế.”
Thái tử nghe hắn nói như vậy, mày vốn nhăn lại càng nhăn hơn, “Ngũ đệ, ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta và Bàn Cửu cấu kết sao?”
Vệ Anh thoải mái gật đầu: “Ta đúng là cho rằng như vậy.”
Thái tử: “…..”
Người có đôi khi thẳng thắn quá cũng không phải chuyện tốt.
Mục Tướng quân nhìn chằm chằm trận pháp bên dưới, rốt cục nhịn không được hỏi: “Nguyên soái, ngươi nói Trường Xà trận bỏ đi kia lợi hại như vậy, chẳng lẽ chúng ta không có biện pháp nào phá công nó à?”
“Đương nhiên là có.” Vệ Anh nói, “Tục ngữ nói rắn đánh bảy tấc, số mạng của Trường Xà trận cũng nằm ở bảy tấc của nó.”
Mắt Mục Tu sáng lên, “Vậy bảy tấc của nó ở đâu, ta đi giúp ngươi đánh tan nó!”
Vệ Anh lại lắc đầu, “Hiện trận pháp còn chưa phát động bổn soái cũng không nhìn ra. Muốn tìm ra cửa mạng của trận này thì trước phải tìm người đi vào trận mới được.”
“Vậy ta đi là được!” Mục Tu hào khí vỗ ỗ lồng ngực rắn chắc của mình, “Ta đi xuống giúp ngươi đánh bọn họ, ngươi ở đây tìm bảy tấc của nó!”
Vệ Anh nhìn Mục Tu, hơi cân nhắc. Ở trong chúng Tướng quân, Mục Tu võ công là cao nhất, để hắn đi vào trận đương nhiên là thích hợp nhất. Chỉ là Mục Tu người này nhiệt huyết, đánh lên rồi thì không thu lại được, nếu để mất một viên đại tướng như vậy, đây mới gọi là được nhiều hơn mất.
Vì thế liền dặn dò: “Để ngươi đi cũng được, có điều phải nhớ kỹ, lần này đi không phải vì lui địch mà là thử trận. Nghe được tín hiệu lui lại của ta phải mang binh trở về thành.”
“Mạt tướng lĩnh mệnh!” Mục Tu nói xong liền mang theo một đội tinh binh ra khỏi thành thử trận.
Dưới thành tiếng chiêng trống vang trời, Ôn Ly ngồi ở phủ Nguyên soái cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Hồng Nhị thấy Ôn Ly đứng ngồi không yên, tiến lên an ủi: “Tiểu thư cô yên tâm, Vương Gia võ công tốt như vậy, người lại thông minh, Bàn Cửu kia tuyệt đối không phải địch thủ của ngài.”
Điểm ấy Ôn Ly tự nhiên cũng biết, nhưng biết việc biết, nàng vẫn nhịn không được lo lắng. Chỉ đổ thừa nàng hiện đang có thai không thể trợ giúp hắn một tay.
“Tiểu thư, cô đừng lo lắng nữa, cảm xúc bất ổn không tốt cho thai nhi.” Hồng Nhị tiếp tục an ủi.
Ôn Ly thở dài một hơi, ngồi xuống bên giường. Bánh bao nhỏ này đến thật không phải lúc!
Bên kia, Mục Tướng quân đang trên sa trường chém giết đến vui vẻ thì nghe được tiếng chiêng báo thu binh của Vệ Anh. Tuy rằng vẫn còn chút chưa hết ý, nhưng hắn cũng nếm đến được lợi hại vào được không ra được của Trường Xà trận này.
“Trở về thành —!” Mục Tu giơ đại đao trong tay lên, hét lớn một tiếng, mang binh trở về thành.
Trở lại trong thành, Mục Tu khẩn cấp đi lên thành lâu, “Thế nào rồi, tìm được bảy tấc của nó chưa?”
Vệ Anh nhìn dáng vẻ của Mục Tu, không khỏi có chút muốn cười, “Tìm được rồi, vất vả Mục Tướng quân.”
“Không vất vả không vất vả.” Mục Tu hắc hắc cười ngây ngô.
“Hôm nay tất cả mọi người vất vả rồi hãy về trước đi, có Phong Tướng quân ở đây thủ thành là đủ.” Vệ Anh nhàn nhạt phân phó nói.
“Vì sao là ta?!” Phong Tình bật cao giọng, bất mãn nhìn về phía Vệ Anh, “Ngươi là Nguyên soái, sao ngươi không ở lại chỗ này thủ thành đi!”
Vệ Anh đi đến trước mặt Phong Tình, mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, “Bởi vì ta có chuyện tốt ngươi không có.”
Phong Tình: “…..”
Đường đường là một Nguyên soái, lòng dạ còn có thể nhỏ nhen hơn chút nữa không?
Vệ Anh nói xong, không để ý đến vẻ mặt mây vần gió vũ của Phong Tình, trực tiếp xuống khỏi thành lâu. Mục Tướng quân vui tươi hớn hở học dáng vẻ của Vệ Anh, vỗ vỗ vai Phong Tình, “Canh giữ thật tốt nhé! Ngay cả con muỗi cũng đừng để nó đến.”
Phong Tình: “…..”
Hắn nhìn bóng lưng rời đi của Mục Tu và Mục phu nhân, nghĩ không ra vì sao ngay cả kẻ lỗ mãng như vậy cũng có thể lấy được thê tử mà hắn thì vẫn cô đơn một mình?
Phong Tướng quân lẻ loi đứng trên tường thành, gió lạnh thổi nghĩ mình lại xót cho thân.
Aiz, sớm biết vậy cũng đón tiểu sư muội đến đây thì tốt rồi.
Ở Hồng Thạch quan phía xa xa Trương Xảo Xảo hắt xì một cái. Hở, sao hôm nay lại hắt xì mãi vậy nhỉ? Chẳng lẽ là có người nhớ ta? Trương Xảo Xảo đang ôm chăn ngủ say sưa, vui rạo rực lật người ngủ tiếp.
Lúc Vệ Anh trở lại phủ Nguyên soái, Ôn Ly đang ngồi trong sân ngẩn người. Hồng Nhị đứng một bên, hết sức chuyên chú nhìn nàng ngẩn người.
Có lẽ là bởi vì đứng chỗ cao nhìn thấy được ra xa, Hồng Nhị nhìn thấy Vệ Anh vào sân trước Ôn Ly. Chân trái vừa động, định hét to ‘Vương gia cát tường’ để nhắc nhở tiểu thư, Vệ Anh đã hướng nàng xua tay, ý bảo nàng lui xuống trước.
Hồng Nhị trợn mắt, thức thời lui xuống.
Thẳng đến khi Vệ Anh đi đến trước mặt Ôn Ly, Ôn Ly vẫn không phát hiện Vệ Anh đến gần. Vệ Anh híp híp mắt, không có cảnh giác như vậy nếu gặp được người xấu thì như thế nào?
“Nghĩ cái gì mà nhập thần vậy, Ly Nhi?” Cúi người nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của nàng, Vệ Anh nhẹ giọng hỏi.
Ôn Ly thế này mới phục hồi lại tinh thần, nhìn Vệ Anh trước mặt, theo bản năng đáp: “Nghĩ chàng.”
Vệ Anh đầu tiên là sửng sốt, ý cười theo đó liền không ngừng dâng lên, “Ly Nhi, nàng còn nói ta biết biện hộ cho mình, nàng mới là người giỏi biện hộ nhất đấy.”
Ôn Ly ý thức được chính mình nói cái gì lập tức xấu hổ đến mặt đỏ bừng, “Không phải, ta là nói, ta nghĩ tình hình chiến đấu thế nào rồi.” Nhìn Vệ Anh cười đến không dừng lại được, Ôn Ly luống cuống giải thích.
Vệ Anh từ phía sau ôm Ôn Ly vào trong lòng, cắn một miếng lên vành tai xinh xắn của nàng, “Ly Nhi ngốc, nghĩ phu quân mình thì có gì xấu hổ.”
Ôn Ly: “…..”
Nguyên soái, không phải ai cũng mặt dày được như chàng. Ngay cả tường thành thấy chàng cũng phải xấu hổ.
Ôn Ly mấp máy môi, nói lảng sang chuyện khác, “Bàn Cửu muốn làm cái gì?”
Vệ Anh buông Ôn Ly ra, ngồi xuống bên cạnh nàng, “Hắn muốn vây chết chúng ta trong thành Bạch Hổ này.”
Không chiến mà khuất nhân binh, kế hay. Ôn Ly nghĩ nghĩ, nói: “Nếu binh lính Hồng Thạch quan từ sau lưng đánh úp lại Bàn Cửu, để hắn trước sau không thể ứng phó được cả hai, chúng ta còn có cơ hội lao ra khỏi thành.
Vệ Anh gật gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ rồi, chỉ là Hồng Thạch quan mặc dù có năm vạn binh lính đóng, nhưng lại không có tướng lĩnh có thể lĩnh quân.” Lần này bọn họ đến thành Bạch Hổ, cho là có một trận đánh ác liệt nên tất cả các Tướng quân đều đi theo.
Ôn Ly suy nghĩ một lát, đột nhiên con ngươi sáng lên, “Ta nghĩ đến một người.”
Vệ Anh hướng nàng cười cười, “Người Ly Nhi nghĩ đến, có phải Trương Xảo Xảo?”