Editor: Linh
Ngoài tẩm điện Ôn Ly bu đầy người, thỉnh thoảng có người vội vội vàng vàng chạy vào rồi lại chạy ra. Vệ Anh mặc dù là Hoàng thượng, có điều lúc này cũng bị chặn ngoài cửa.
Trong lòng Vệ Anh mặc dù có chút không vui, nhưng cuối cùng vẫn nhịn tính tình chờ ở ngoài cửa, không có trực tiếp xông vào.
Tùy tay túm lấy một tiểu cung nữ, Vệ Anh sắc mặt ngưng trọng hỏi: “Hoàng hậu thế nào rồi?”
Tiểu cung nữ bận rộn vốn định vung tay người đột nhiên ngăn mình lại ra, nhưng sau khi thấy rõ người đối diện là Hoàng thượng, sợ đến mức trong lòng kinh hô một tiếng, hết sức lo sợ đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương ở bên trong đang tản bộ.”
Khóe miệng Vệ Anh giật giật, giọng điệu lạnh lẽo lặp lại: “Tản bộ?”
Tiểu cung nữ sợ hãi rụt rè gật đầu một cái, nghĩ Hoàng thượng nhất định là không hiểu về sinh con liền chủ động giải thích nói: “Bà đỡ nói nương nương bây giờ còn đang trong giai đoạn đau bụng sinh, trong chốc lát chưa sinh ngay được nên để nương nương tản bộ trước, có trợ giúp cho sinh con.”
Vệ Anh cau mày buông lỏng tay tiểu cung nữ ra, tiểu cung nữ vèo một cái chạy mất người.
Nhìn dáng vẻ lòng nóng như lửa đốt của Vệ Anh, Lý công công mặc dù cũng gấp đến không được, nhưng cũng vẫn tiến lên an ủi: “Hoàng thượng, ngài đừng lo lắng như vậy, hai bà đỡ kia đều là người có kinh nghiệm phong phú, nhóm Văn thái y cũng ở một bên, nương nương nhất định có thể mẫu tử bình an.”
Vệ Anh sao có thể không lo lắng, thuận miệng qua loa lấy lệ Lý công công vài câu, lại tiếp tục căng thẳng đi tới đi lui.
Cổ đại nữ nhân sinh con là chuyện rất nguy hiểm, sản phụ vì sinh con mà mất mạng không phải là ít.
Lại qua thêm nửa canh giờ, trong phòng truyền ra tiếng rên đè nén của Ôn Ly, nghe như rất đau. Trái tim Vệ Anh thắt lại một cái, đạp chân bước vào trong phòng lại bị bà đỡ vừa khéo đi ra ngoài ngăn lại, “Hoàng thượng, phòng sinh dơ bẩn, ngài không thể đi vào.”
Mày Vệ Anh cau chặt lại, “Nếu Hoàng hậu thuận lợi sinh ra Hoàng tử, tất cả các ngươi đều được trọng thưởng, nếu nàng và đứa nhỏ trong bụng có chút gì ngoài ý muốn, tất cả các ngươi đều đưa đầu đến gặp Trẫm!”
Bà đỡ hơi run rẩy, Hoàng thượng, ta có thể làm bộ chỉ nghe thấy nửa câu đầu thôi không, “Xin Hoàng thượng yên tâm, nương nương nhất định có thể mẫu tử bình an.”
Lại là câu này, Vệ Anh mím khóe môi nhìn chằm chằm bà đỡ, bà đỡ hướng hắn phúc thân, sau đó không ngừng bận rộn quay lại trong phòng.
Ôi mẹ ơi, dọa chết người. Hoàng thượng quả nhiên là đáng sợ.
Cả một đêm người trong cung Trường Nhạc đều lo lắng đề phòng, đương nhiên đêm nay không chỉ đám bọn họ không được ngủ, người bên cung khác cũng đều đang dài cổ lưu ý động tĩnh trong cung Trường Nhạc.
Tiếng rên của Ôn Ly càng ngày càng rõ ràng, mày Vệ Anh cũng càng nhíu càng chặt. Ôn Ly là một người nhịn đau rất giỏi, nếu như không phải thật sự quá đau, nàng chắc chắn sẽ không kêu ra tiếng, càng không cần phải nói kêu thê lương như vậy.
Vệ Anh xiết chặt nắm tay, tiếp tục chịu đựng dày vò.
Đột nhiên, tiếng khóc lảnh lót của trẻ sơ sinh vang lên, tựa như một lưỡi dao bén nhọn, trực tiếp rạch một đường trong lòng tất cả mọi người.
Vệ Anh bỗng dừng lại động tác, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa phòng. Rất nhanh, bà đỡ vừa rồi liền ôm một đứa nhỏ được bọc cẩn thận từ bên trong đi ra, “Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương sinh một vị tiểu hoàng tử!”
Vệ Anh nhận lấy đứa nhỏ từ trong tay bà đỡ, nhìn thoáng qua rồi hỏi bà đỡ: “Hoàng hậu thế nào?”
“Xin Hoàng thượng yên tâm, Hoàng hậu nương nương chỉ có chút suy yếu, không có gì lo ngại.”
Trái tim như là bị cái gì đó bóp chặt của Vệ Anh rốt cục được thả lỏng, “Lý công công, thưởng.”
Lúc Ôn Ly tỉnh lại, đầu vẫn còn mê mê trầm trầm.
Loại cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế, phảng phất như là đi một vòng quanh quỷ môn quan vừa rồi, nàng không bao giờ muốn đến lần thứ hai.
“Ly nhi.” Tay bị siết chặt, Ôn Ly nghiêng đầu nhìn liền thấy Vệ Anh đang ngồi ở bên cạnh, nàng há miệng thở dốc mới phát hiện yết hầu khô dị thường, “Vệ Anh…”
Vệ Anh chuyên chú nhìn nàng, đôi mắt mềm mại tựa nước, “Ly nhi, chúng ta có con trai.”
Ôn Ly chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm, may mắn nàng không sinh ra một quả cầu thịt, bằng không nhất định sẽ bị lôi ra thiêu sống. Vào lúc nàng đau đến chết đi sống lại, nàng vẫn đều lo lắng vấn đề này.
“Nàng muốn nhìn con không?” Vệ Anh mặt mày cong cong, rất là anh tuấn. Ôn Ly nhịn không được nâng tay sờ mặt hắn, lại phát hiện mình căn bản không có khí lực đó, “Được.”
Vệ Anh cười với nàng, quay đầu phân phó người phía sau nói: “Ôm tiểu hoàng tử đến đây.”
Tiểu hoàng tử còn đang ngủ, bà đỡ dè dặt ôm hắn, đi đến trước mặt Vệ Anh. Vệ Anh đưa tay nhận lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng đặt tới bên cạnh Ôn Ly. Ôn Ly hơi nghiêng đầu, đối đứa nhỏ trong tã nghiên cứu hồi lâu, đưa ra một lời bình, “Thật xấu.”
…
Trong điện tuy rằng từ lúc vừa rồi đã bắt đầu yên tĩnh, nhưng lúc này lại cho người ta một loại ảo giác đột nhiên an tĩnh.
Bà đỡ ở phía sau cúi đầu, trong lòng sắp khóc thành sông, Hoàng hậu nương nương, đây dù gì cũng là miếng thịt rơi từ trên người ngài xuống đấy, có cần sắc bén như vậy không! Hơn nữa Hoàng thượng cũng ở trong phòng, ở trước mặt Hoàng thượng nói con của hắn xấu như vậy thật có thể được à?
Mà Ôn Ly thì cau mày nhìn tiểu hoàng tử một lát, rồi hướng về phía Vệ Anh nói: “Bộ dáng không hề giống chàng.”
…
Bà đỡ cảm giác mình lập tức chết bất đắc kỳ tử tại đây.
Vệ Anh ngược lại không có tức giận như trong tưởng tượng của bọn họ, hắn gục đầu xuống cười nhẹ một tiếng, xoa xoa đầu Ôn Ly nói: “Đồ ngốc, đứa nhỏ còn chưa nảy nở, đương nhiên khó coi.”
Ôn Ly bĩu môi, so sánh với mặt Vệ Anh, tiểu hoàng tử thật sự xấu hơn, “Nhưng sao hắn lại nhăn đến như vậy chứ, thật giống một cái bánh bao.”
Vệ Anh buồn cười nhìn bánh bao nhỏ một cái, đối Ôn Ly nói: “Ánh mắt con rất giống nàng.”
Ôn Ly nghe vậy cố ý đi nhìn một cái, nhưng là bánh bao nhỏ đang ngủ ngoan, ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích chút xíu, chứ nói chi là nhìn ánh mắt.
Ôn Ly giơ tay chọc chọc mặt con, bánh bao nhỏ đột nhiên ‘oa’ một tiếng khóc lên, Ôn Ly sợ lập tức co tay lại, giống con thỏ nhỏ bị kinh hãi nhìn Vệ Anh ở một bên, “Con sao vậy?”
Vệ Anh ôm con dậy, giao đến trong tay bà đỡ, “Nhất định là mẫu thân hắn chê hắn khó coi, hắn đau lòng.”
Khóe miệng Ôn Ly giật giật, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, hướng bà đỡ vươn tay muốn đứa nhỏ. Bà đỡ đặt đứa nhỏ đến trước mặt Ôn Ly, Ôn Ly nhìn bánh bao đang khóc to, dối lòng nói: “Bộ dáng con thật xinh đẹp.”
Bánh bao nhỏ như là thật sự nghe hiểu lời Ôn Ly, tiếng khóc lập tức nhỏ đi. Ôn Ly lập tức hăng hái, tiếp tục ân cần nói: “Còn anh tuấn hơn cả phụ hoàng con.”
Bánh bao nhỏ mỉm cười, nước mắt còn dính trên mặt.
Thật… Thú vị.
Ôn Ly đưa tay gãi gãi cằm con, bánh bao nhỏ uốn éo cười tươi hơn, còn vươn bàn tay nhỏ của mình lên bắt lấy ngón tay Ôn Ly.
Ôn Ly chơi cao hứng, Vệ Anh hướng bà đỡ liếc mắt ra hiệu, bà đỡ liền nhanh chóng tiến lên ôm lấy đứa nhỏ nói với Ôn Ly: “Nương nương, tiểu hoàng tử còn quá nhỏ, cần nghỉ ngơi.”
“À.” Ôn Ly ngượng ngùng rút tay lại, nhìn bà đỡ ôm đứa nhỏ đi. Vệ Anh nhéo nhéo mặt Ôn Ly, cười nhạt nói: “Con có vú nương chiếu cố, không cần lo lắng.”
“Ừ.” Ôn Ly có chút mệt mỏi lên tiếng, Vệ Anh nhíu nhíu chân mày, hỏi: “Ly nhi, đói không?”
“Đói!” Nói đến cái này Ôn Ly lập tức lên tinh thần, Vệ Anh bật cười, quay đầu đối Phương Tiêu nói, “Đi ngự thiện phong bưng chút thức ăn qua đây.”
Ngự thiện phòng đã sóm chuẩn bị xong đồ ăn, nghĩ Hoàng hậu nương nương thân thể không tiện, nên cũng chỉ làm một bát mì gà tinh xảo.
Ôn Ly ăn tương đối thỏa mãn, Vệ Anh liền ở một bên xem, thẳng đến khi Ôn Ly ăn xong mì còn uống một ngụm canh mới nhận lấy bát trong tay nàng, đưa cho Phương Tiêu bên cạnh.
Ôn Ly ăn uống no đủ, tinh thần cũng khá hơn chút. Nằm ở trên giường, nàng chớp mắt nhìn Vệ Anh, “Vệ Anh, chàng đặt tên cho con chưa?”
Con ngươi Vệ Anh hơi tối lại, sau đó nói: “Vẫn gọi là Cẩn đi.”
Cẩn là Vệ Anh ngay từ đầu đã lấy tốt, Ôn Ly biết hắn nhất định là lại nghĩ đến đứa nhỏ bị sẩy kia, liền nắm lấy tay hắn, cười nói: “Vậy nhũ danh kêu Thang Viên đi!”
“Thang Viên?” Mày Vệ Anh hơi giật giật.
“Ừ!” Ôn Ly gật đầu, phía trước Lục La vừa vào bảo ta ăn bánh trôi hắn liền không kịp chờ chạy ra, nhất định là rất thích ăn bánh trôi.
Vệ Anh: “…”
Vệ Anh nhẹ đỡ trán, cười nhẹ một tiếng rồi nằm xuống bên cạnh Ôn Ly, “Ly nhi thích là tốt rồi.” Còn chuyện vua tương lai của một nước nhũ danh gọi Thang Viên vẫn là để lại cho Thang Viên tự mình phiền não đi.
Ôn Ly hì hì cười ngây ngô hai tiếng, liền tựa đầu trước ngực Vệ Anh, có chút buồn ngủ nhắm mắt lại.
Vệ Anh cúi đầu nhẹ in một nụ hôn lên trán nàng, rồi cũng nhắm mắt lại chợp mắt.
Giằng co suốt cả một đêm, lập tức phải lâm triều, hắn cũng không có thời gian ngủ.
Lúc lâm triều, các vị đại thần tin tức đều vô cùng linh thông, tất cả đều biết Hoàng hậu sinh cho Hoàng thượng một đứa con trai, tranh nhau chúc mừng Hoàng thượng.
Vẻ mặt nịnh hót đó vào lúc bình thường nhất định sẽ khiến Vệ Anh phản cảm, có điều hôm nay hắn tâm trạng tốt, cho nên mặt những vị đại thần này nhìn qua cũng đáng yêu không ít.
Cung Trường Nhạc bên này thập phần náo nhiệt, Trình mỹ nhân Tắc Á thậm chí cả Giang tiệp dư đều tự mình đến thăm, có điều đều bị chặn ngoài điện. Thái hậu tuy rằng không đến, nhưng cũng phái thiếp thân cũng nữ tặng không ít đồ đến cung Trường Nhạc, đồng dạng bị chặn ngoài điện.
Tất cả đồ vật và người muốn chảy vào cung Trường Nhạc đều cần Hoàng thượng tự mình xem qua, mới có thể đưa đến trước mặt Hoàng hậu.
Đám người Trình mỹ nhân mặc dù không nhìn thấy Hoàng hậu cùng tiểu hoàng tử, nhưng cũng nói một tràng lời chúc mừng, lại tặng chút hạ lễ liền rời khỏi cung Trường Nhạc.
Ôn Ly đang ngủ như lọt vào sương mù đột nhiên nghe được thanh âm hệ thống mơ hồ truyền đến —
Tinh! Chúc mừng người chơi Ôn Ly thành công hoàn thành nhiệm vụ một, người chơi đạt được cơ hội tuần tra thân phận của một nhân vật. Bởi vì chỉ có thể tuần tra một lần, cho nên xin người chơi cẩn thận lựa chọn đối tượng tuần tra!
Mí mắt Ôn Ly giật giật, nhưng vẫn không mở mắt ra. Trong đầu nàng bỗng xẹt qua tên của rất nhiều người, có điều cuối cùng nói ra khỏi miệng lại là, “Hồng Nhị.”
[Tinh! Nhân vật Hồng Nhị, thân phận là người chơi.]