Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 61: Chương 61: Từ quan đi




Editor: Linh

Lý công công hơi sững sờ, do dự một chút, cúi đầu hướng Vệ Anh nói: “Hoàng thượng, chuyện này không phải là nhỏ, xin Hoàng thượng nghĩ lại.”

Con ngươi Vệ Anh hơi ngưng lại, giọng lạnh lẽo nói: “Sao vậy, chẳng lẽ Lý công công ngươi cũng bị Thái hậu thu mua rồi?”

Lý công công nghe vậy vội vàng quỳ xuống nói: “Nô tài đối Hoàng thượng tuyệt đối trung thành tận tâm như một!”

Vệ Anh liếc Lý công công một cái, giọng vẫn lạnh như băng, “Nếu nói như vậy, vậy Lý công công hãy mau đi truyền chỉ đi.”

“Nô tài tuân chỉ.” Lý công công lại hướng Vệ Anh dập đầu mới đứng dậy thối lui ra khỏi cung Trường Nhạc.

Giang tiệp dư thẳng đến khi bị đưa vào thiên lao, cả người vẫn như đang trong mơ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, một khắc trước nàng ta còn ở trên giường ngủ say, ngay sau đó đã bị đánh vào thiên lao.

Vẫn là nha hoàn Hồng Ngọc của nàng ta phản ứng nhanh, vào lúc Lý công công dẫn theo một nhóm người đến cung Dục Tú mang Giang tiệp dư đi, nàng liền nhanh chóng chạy đến cung Trường Thọ bẩm báo việc này cho Thái hậu.

Thái hậu vốn đang ngủ bị đánh thức, tâm tình mười phần không tốt. Nghe Hồng Ngọc một năm một mười nói xong đầu đuôi câu chuyện, liền cũng không ngủ được nữa.

Bà ta cả đêm sai người đến cung Trường Nhạc truyền gặp Vệ Anh, lấy được là ngàn bài một điệu Hoàng thượng đã đi ngủ, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.

Thái hậu đêm khuya nín một bụng lửa, trực tiếp phái người ra cung gọi ca ca mình, Giang tiệp dư phụ thân vào cung. Hộ bộ thượng thư Giang Nho sau khi biết nữ nhi mình bị Hoàng thượng nhốt vào thiên lao, giận không kiềm được, cả đêm phái người đến thăm phủ đệ của vài vị đại thần.

Tóm lại đêm nay, trong cung đại bộ phận đều ngủ không ngon.

Trừ bỏ Hoàng hậu.

Ôn Ly đêm nay ngủ rất sâu, lúc Vệ Anh truyền thái y động tĩnh lớn như vậy cũng không đánh thức được nàng. Có điều vào lúc nửa đêm Ôn Ly cũng tỉnh một lần.

Nhận thấy động tĩnh rất nhỏ từ người bên cạnh, Vệ Anh lập tức tỉnh dậy, “Ly Nhi, sao rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

Ôn Ly nghiêng đầu nhìn đôi con ngươi trong bóng đêm sáng dị thường của Vệ Anh, khẽ lắc đầu. Lắc đầu xong rồi, nàng lại sợ Vệ Anh nhìn không thấy, vì thế lại nhẹ giọng đáp: “Không có.”

Vệ Anh ôm ghì Ôn Ly vào trong lòng, ôn nhu hỏi: “Sao lại đột nhiên tỉnh?”

Ôn Ly chớp mắt, hỏi: “Phía trước thái y đã đến rồi à?” Tuy rằng nàng không tỉnh, nhưng trong mơ màng vẫn cảm thấy nghe được tiếng của thái y.

“Ừ…” Giọng của Vệ Anh mang theo giọng mũi nồng đậm, tựa như một con mèo nhỏ chưa tỉnh ngủ. Ôn Ly nhíu mày, nói: “Ta bị sao vậy?”

Vệ Anh cúi đầu hôn lên trán Ôn Ly, nhẹ giọng đáp: “Nàng rất tốt.”

“Vậy đứa nhỏ thì sao?”

“Cũng rất tốt.”

Ôn Ly không nói gì thêm, sau khi yên tâm rồi thì cơn buồn ngủ đánh úp lại, nàng có chút buồn ngủ nhắm mắt lại. Giống như nhìn thấu Ôn Ly mệt mỏi, Vệ Anh nhẹ giọng nói bên tai Ôn Ly: “Nàng ngủ tiếp đi, ta ở đây rồi.”

Giọng Vệ Anh trầm thấp lại dồi dào đầy từ tính, như là có thể mê hoặc lòng người, Ôn Ly rất nhanh lại rơi vào mộng đẹp.

Thẳng đến khi Vệ Anh thức dậy vào triều sớm, Ôn Ly vẫn còn ngủ say sưa.

Rón rén rửa mặt chải đầu xong, Vệ Anh cố ý giao đãi không cho quấy rầy Hoàng hậu rồi mới mang theo Lý công công đi điện Hàm Nguyên.

Vừa mới bước vào điện Hàm Nguyên, Vệ Anh cảm thấy không khí trên điện hôm nay rất không bình thường. Trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, đi đến ghế rồng ngồi xuống, mắt nhìn xuống các vị đại thần tâm tư khác nhau dưới điện.

Lý công công vừa mới hô xong, Hộ bộ thượng thư liền khẩn cấp bước ra khỏi hàng, tiến lên một bước nói: “Thần có việc muốn tấu…”

Vệ Anh nhàn nhạt nhìn ông ta một cái, nói: “Giang ái khanh có chuyện gì muốn tấu?”

Giang Nho nói: “Thần nghe nói tiểu nữ bị Hoàng thượng nhốt vào thiên lao, không biết tiểu nữ phạm vào tội gì?”

Vệ Anh tựa lưng vào ghế ngồi, nhẹ giọng cười cười, “Giang ái khanh tin tức thật đúng là linh thông, tối qua Trẫm mới nhốt Giang tiệp dư vào thiên lao, sáng sớm hôm nay ngươi đã biết rõ rồi.”

Tuy rằng Hoàng thượng nói như vậy nhưng Giang Nho chỉ hơi nhíu chân mày, không chút nhượng bộ nói: “Hoàng thượng, thiên lao giam giữ phần lớn là tử tù, tiểu nữ chỉ là một hạng nữ lưu, làm sao có thể phạm vào trọng tội như vậy?”

Vệ Anh cụp mắt, chậm rãi nói: “Giang ái khanh, đây chỉ là chuyện hậu cung nhà Trẫm, không cần phải lấy lên triều đình thảo luận chứ?”

Giang Nho nói: “Hoàng thượng lời ấy sai rồi, việc của nhà Hoàng thượng chính là quốc sự, đã là quốc sự chúng thần há có thể không quan tâm hay sao?”

Vệ Anh hơi cong môi, nhìn Giang Nho đang cúi đầu hỏi: “Vậy ý của Giang ái khanh là gì?”

“Thần khẩn cầu Hoàng thượng phóng thích tiểu nữ ra khỏi thiên lao.”

“Vi thần cũng khẩn cầu Hoàng thượng xử lý nhẹ.” Trên đại điện, vài vị đại thần từ trong hàng đứng ra, cùng nhau cầu tình thay Giang tiệp dư.

Ánh mắt Vệ Anh đảo qua từng người một trong số bọn họ, cuối cùng rơi lại trên người Giang Nho: “Giang ái khanh có biết Giang tiệp dư là phạm vào tội gì không?”

Giang Nghi hơi dừng một chút, sau đó nói: “Thần không biết.”

“Ha.” Vệ Anh khẽ cười một tiếng, “Không biết mà Giang ái khanh còn thay nàng ta cầu tình? Cũng bởi vì nàng ta là nữ nhi của ngươi là có thể tổn hại vương pháp sao?”

Giang Nho cúi người thấp hơn, nhưng trong giọng nói lại không thấy nửa phần lui nhường, “Vi thần cũng không có ý đó, chỉ là vừa nghe Hoàng thượng nói đây chỉ là việc hậu cung, nghĩ đến cũng không phải rất nghiêm trọng.”

“Nàng ta dám kê đơn Trẫm, ngươi nói có nghiêm trọng không?”

Thấy Giang Nho không trả lời, Vệ Anh tiếp tục nói: “Lần này nàng ta dám hạ mị dược, lần sau nàng ta liền dám hạ độc dược, Giang ái khanh xem tội đó có đủ chết mười lần hay không?”

Sắc mặt Giang Nho thay đổi, ông ta hít sâu một hơi, đối Vệ Anh nói: “Hoàng thượng, trái tim tiểu nữ vẫn luôn nghĩ đến Hoàng thượng, tuyệt đối sẽ không có một chút ý muốn hại Hoàng thượng nào. Lần này đúng là tiểu nữ không đúng, nhưng là tội không đáng chết mà. Hơn nữa thần nghe nói, từ khi tiểu nữ gả vào trong cung đến nay, Hoàng thượng một lần cũng chưa từng sủng hạnh nàng, ngay cả hôm đại hôn cũng vậy. Hoàng thượng chuyên sủng Hoàng hậu như thế, tiểu nữ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, dùng mị dược với Hoàng thượng, về tình về lí là có thể tha thứ.”

Con ngươi Vệ Anh trầm xuống, “Nghe ý của Giang ái khanh, việc này vẫn là Trẫm không đúng?”

“Vi thần không dám.” Giang Nho cúi người, “Thần chỉ là cảm thấy Hoàng thượng nên chia đều mưa móc, như vậy mới có lợi cho kéo dài huyết mạch hoàng thất.”

Lần này Vệ Anh im lặng thật lâu mới lạnh giọng hỏi: “Nếu như Trẫm không muốn thả Giang tiệp dư, Giang ái khanh định làm gì?”

Giang Nho mấp máy môi, đáp: “Nếu Hoàng thượng cố ý giam giữ tiểu nữ, như vậy chẳng những làm lạnh trái tim tiểu nữ, còn thêm lạnh trái tim vi thần, vi thần chỉ có thể từ quan hồi hương.”

“Trẫm chuẩn tấu.”

Giang Nho sửng sốt.

“Còn ai muốn từ quan thì thừa dịp này nói ra luôn đi, Trẫm chuẩn tấu hết.”

Vài vị đại thần vừa mới thay Giang tiệp dư cầu tình nhất thời có loại cảm giác lửa cháy tới mông.

“Vương đại nhân?” Vệ Anh kêu vị đại thần đầu tiên đứng ra thay Giang tiệp dư cầu tình.

Vương đại nhân thân thể chấn động, quỳ xuống đối Vệ Anh nói: “Vi, vi thần cho rằng việc này đúng là Giang tiệp dư không đúng, nếu không trừng phạt nghiêm, sau này hậu cung người người noi theo, đây chẳng phải là làm rối loạn hay không?”

“Vi thần cũng cho là như vậy.” Vài vị đại thần sau lưng Vương đại nhân vội vàng noi theo, ào ào quỳ xuống.”

Sắc mặt Giang Nho càng trở nên khó coi.

Vệ Anh nhìn Giang Nho, nói: “Sao Giang đại nhân vẫn còn đứng ở đây vậy?”

Trong lòng Giang Nho nghẹn một bụng khí, tiến không được lùi cũng không xong, chính là không nghĩ tới vị Hoàng đế này lại tuyệt không kiêng kị thế lực của Giang gia, trực tiếp chuẩn tấu lời xin từ quan của ông ta.

Nghiêm thừa tướng liếc nhìn Giang Nho đang tiến thoái lưỡng nan một cái, vuốt vuốt chòn râu hoa dâm của mình, đi ra nói: “Hoàng thượng, Giang thượng thư vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách miệng không đắn đo, xin Hoàng thượng không nên cho là thật.”

Thừa tướng thay ông ta xây một bậc thang, Giang Nho nhanh chóng theo bậc thang đi xuống, “Hoàng thượng, cự thần nhất thời hồ đồ, xin Hoàng thượng khai ân.”

Vệ Anh cười lạnh một tiếng, hiện tại quả thật vẫn chưa tới thời cơ lấy Giang gia khai đao, hắn vừa rồi nói như vậy cũng chỉ là muốn Giang Nho, “Vậy việc của Giang tiệp dư, Giang ái khanh cảm thấy xử trí thế nào là tốt nhất?”

Giang Nho quỳ xuống, đối Vệ Anh nói: “Vi thần chỉ cầu Hoàng thượng có thể giữ cho tiểu nữ một cái mạng.

Đối với yêu cầu này của Giang Nho, Vệ Anh không nói được, cũng không nói không được, chỉ hỏi các vị đại thần khác còn việc gì muốn tấu không, xong liền tuyên bố bãi triều.

Đợi sau khi Hoàng thượng đi rồi, Giang Nho mới từ trên đất đứng dậy, phía sau lưng đã ướt thành mảng. Nghiêm Thừa tướng đi đến bên cạnh Giang Nho, không nặng không nhẹ nói: “Giang thượng thư, chớ quên mình đang làm việc cho ai. Đương kim thánh thượng cũng không phải quả hồng mềm, muốn nhéo, nhưng là phải chuẩn bị tốt rơi đầu đấy.”

Giang Nho liếc ông một cái, không nói gì liền rời khỏi đại điện.

Khi Vệ Anh trở lại cung Trường Nhạc, Ôn Ly còn chưa tỉnh lại. Vệ Anh nhìn thoáng qua Ôn Ly đang ngủ say trên giường, nghĩ chờ nàng tỉnh lại rồi cùng nhau ăn sáng, liền kêu Lý công công dời tấu chương đến trong thư phòng của cung Trường Nhạc.

Vệ Anh đang phê tấu chương thì Lý công công cung kính bước đến, đối Vệ Anh nói: “Hoàng thượng, Thái hậu lại phái người đến truyền ngài đi cung Trường Thọ.”

Vệ Anh cau mày, mới đuổi đi một Giang Nho, lại đến một Thái hậu, sao người của Giang gia lại âm hồn không tan vậy chứ?

“Nói cho hắn biết, không gặp.” Vệ Anh không kiên nhẫn nói với Lý công công.

Lý công công vừa định đi ra ngoài truyền chỉ, giọng của Thái hậu liền truyền vào, “Hoàng thượng ngài phách lối thật đấy, ai gia mời ngươi một đêm cũng mời không được ngươi, ai gia đành phải đích thân đến.”

Lý công công vội vàng quỳ xuống thỉnh an Thái hậu, Vệ Anh nhìn Thái hậu hùng hùng hổ hổ từ bên ngoài bước vào, biết rõ còn cố hỏi: “Không biết mẫu hậu chiêu nhi thần gấp như thế là vì chuyện gì?”

Thái hậu cũng không cùng hắn quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Hoàng thượng, Giang tiệp dư là phạm vào tội gì mà ngươi phải nhốt nàng vào thiên lao?”

Vệ Anh khó hiểu hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ mẫu hậu không biết sao?”

Thái hậu nói: “Ai gia không biết.”

Vệ Anh hừ lạnh một tiếng, “Mẫu hậu, mê hương Giang tiệp dư dùng để kê đơn Trẫm, chính là lấy từ cung Trường Thọ của ngài, ngài sao có thể không biết?”

Thái hậu giật mình, nói: “Hoàng thượng sợ là hiểu lầm rồi, ai gia quả thật đã cho Giang tiệp dư hương liệu, nhưng đó chẳng qua là an thần hương bình thường, chứ không phải mê dược trong miệng Hoàng thượng.”

“Là cái gì trong lòng các ngươi đều biết rõ.”

Thái hậu mấp máy môi, hỏi: “Hoàng thượng chắc chắn đó là mê hương như thế, có chứng cứ gì không?”

Vệ Anh buồn cười nhìn Thái hậu, như là nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, “Thái hậu còn muốn chứng cứ gì? Trẫm chính là chứng cứ tốt nhất.”

Thái hậu cười lạnh một tiếng, đối Vệ Anh nói: “Hoàng thượng, trước mặt sắc đẹp khó tránh khỏi không kìm nén được, ngài không thể đổ tất cả sự vọng động của mình lên trên mê hương.”

Vệ Anh nói: “Chỉ bằng sắc đẹp của Giang tiệp dư còn chưa đủ để làm Trẫm vọng động.”

Thái hậu: “…”

Môi Thái hậu mím lại thành một đường thẳng, “Vậy ý của Hoàng thượng là chuẩn bị xử tử Giang tiệp dư à?”

Vệ Anh liếc nhìn Thái hậu, nhàn nhạt nói: “Trẫm vẫn chưa nghĩ ra, vào lúc trước khi Trẫm nghĩ ra, nàng ta cứ ở trong thiên lao chơi đi.”

Thái hậu: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.