Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Chương 68: Chương 68: Yến hội cuối năm




Editor: Linh

Văn thái y đến rất nhanh, Ôn Ly nhìn Văn thái y phong trần mệt mỏi chạy đến, khó hiểu hỏi: “Văn thái y, hôm nay sao lại đến sớm vậy?” Nàng vừa mới dậy thôi, ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn, Văn thái y thật sự là rất chuyên nghiệp.

Văn thái y nghe Ôn Ly hỏi như vậy, vẻ mặt còn khó hiểu hơn nàng: “Không phải là Hoàng hậu nương nương thân thể không khỏe sao?”

Ôn Ly chớp chớp mắt, hỏi: “Ta hôm nay còn chưa kịp không khỏe.”

Văn thái y: “…”

Ông đưa tay phải lên vuốt chòm râu dê của mình, nghĩ mãi không xong, nếu như không phải Hoàng hậu nương nương đã xảy ra chuyện, Hoàng hậu gọi ông đến cung Trường Nhạc gấp như vậy làm cái gì?

Hai người cứ như vậy ngồi mắt to trừng mắt nhỏ, Phương Lăng từ bên ngoài đi vào, khom người đối Ôn Ly nói: “Nương nương, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

“Ừ.” Ôn Ly nhìn thoáng qua Văn thái y ngồi đối diện, giữ vững tinh thần kính già yêu trẻ hỏi: “Văn thái y, ông có muốn ăn cùng không?”

Ria mép Văn thái y run lẩy bẩy, đối Hoàng hậu cười ha ha nói: “Không cần, cựu thần đã dùng qua.” Loại vinh dự được ngồi cùng bàn cơm với Hoàng hậu nương nương, chỉ có Hoàng thượng có thôi, ông cũng không muốn khiêu chiến với quyền uy của Hoàng thượng.

Ôn Ly cũng không khuyên nữa, liền mệnh Phương Tiêu dọn đồ ăn lên, trực tiếp ở trong điện dùng bữa sáng, Văn thái y toàn bộ quá trình đứng ngoài quan sát, thuận đường quan sát chất lượng bữa ăn sáng của Hoàng hậu nương nương.

Chờ Ôn Ly ăn sáng xong, Văn thái y giúp nàng xem mạch, Vệ Anh cũng đúng lúc hạ triều. Văn thái y thấy Hoàng thượng đang đi tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ. Vệ Anh kêu ông miễn lễ, nhìn thoáng qua Ôn Ly ngồi đối diện, đối Văn thái y nói: “Ngươi đi trước thư phòng chờ Trẫm.”

Văn thái y đàng hoàng đi thư phòng, Ôn Ly ngửa đầu nhìn Vệ Anh, không hiểu hỏi: “Vệ Anh, chàng bị bệnh à?”

Vệ Anh đi đến bên người nàng, nâng tay xoa xoa đầu nàng, “Không phải, Trẫm chỉ là có chút việc muốn thương lượng với Văn thái y thôi.”

Ôn Ly ồ một tiếng, ngước mắt nhìn bàn tay Vệ Anh đặt trên đầu mình, may mà hôm nay chỉ bảo Phương Tiêu chải một búi tóc đơn giản, bằng không Hoàng thượng ngay cả chỗ đặt tay cũng không có.

“Nàng trước ở trong này nghỉ ngơi, ta đi thư phòng chút lại đến.” Vệ Anh nói xong liền mang theo đuôi nhỏ Lý công công cùng đi ra ngoài.

Ôn Ly nhìn bóng lưng hắn, con ngươi trầm xuống. Vệ Anh cùng Văn thái y thương lượng hơn phân nửa đều có liên quan đến nàng, nhưng là gần nhất thân thể của nàng không có vấn đề gì, vì sao Vệ Anh sớm như vậy đã truyền Văn thái y đến đây.

Nghĩ đến đêm qua Vệ Anh tựa hồ có hơi khác thường, con ngươi Ôn Ly hơi đảo.

Trong thư phòng, Văn thái y đang lật đi lật lại nghiên cứu hương tro. Ông dùng ngón tay chấm hương tro rồi đưa lên mũi ngửi nhiều lần mới hướng Vệ Anh nói: “Hoàng thượng, hương tro này không có vấn đề, đúng là ngưng thần hương vi thần điều chế cho Hoàng hậu.”

Vệ Anh nghe vậy cau mày, đối Văn thái y nói: “Đã như vậy thì ngươi đi xuống trước đi.”

Con ngươi Văn thái y xoay chuyển, chỉ nói câu cựu thần cáo lui liền thối lui ra khỏi cung Trường Nhạc.

Vệ Anh không điều tra ra đầu mối gì, Ôn Ly cũng không có hỏi, chuyện này liền cứ như vậy không giải quyết được gì. Có điều sau lần đó, lúc Vệ Anh xử lý triều vụ trong thư phòng, để Lục La và Phương Lăng Phương Tiêu chia ra hầu hạ, cùng một loại ngưng thần hương, nhưng Vệ Anh cũng không xuất hiện xúc động không nên có.

Tuy rằng vấn đề không được ngay mặt giải quyết, nhưng trong lòng Vệ Anh tự có so đo. Thái độ của Vệ Anh đối Hồng Nhị lãnh đạm hơn so với những người khác rất nhiều, có chuyện gì cũng sẽ không kêu Hồng Nhị đi làm, đều là phân phó mấy người Lục La.

Động tác nhỏ này tự nhiên trốn không thoát ánh mắt của đám nhân tinh, tất cả mọi người đều nghĩ Hồng Nhị nhất định là có chỗ nào đắc tội Hoàng thượng, thái độ đối Hồng Nhị cũng từ kiệt lực nịnh bộ biến thành giữ một khoảng cách.

Hồng Nhị chính mình tự nhiên cũng phát hiện, nàng từng nói xa nói gần hỏi qua Ôn Ly, không biết Ôn Ly là giả vờ không rõ vẫn là thật không rõ, luôn không cho Hồng Nhị một câu trả lời rõ ràng. Dần dà Hồng Nhị cũng không nhắc lại vấn đề này nữa.

Đảo mắt đã đến cuối năm, trong cung hàng năm cuối năm đều sẽ tổ chức một yến hội cuối năm, năm nay tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Ôn Ly còn chưa từng tham gia yến hội loại lớn trong cung, thật vất vả bắt được một cơ hội, nhưng bởi vì nàng đã gần tới ngày sinh, bị Vệ Anh giam lỏng tại cung Trường Nhạc.

Đêm ba mươi hôm đó, trong cung mười phần náo nhiệt, văn thần võ tướng, mệnh phụ thần nữ, còn có số ít hậu cung mỹ nhân của Hoàng thượng, nhất tề tham dự hồi yến hội này.

Thái hậu đương nhiên cũng đến tràng.

Bỗng chốc tề tụ nhiều nhân vật quý giá như vậy, trong hoàng cung thủ vệ tự nhiên cũng sâm nghiêm hơn bình thường nhiều lần, các cung đều phái người đi lại đề phòng, chỉ riêng thị vệ cung Trường Nhạc một người cũng không điều động.

Đối đãi ngộ đặc biệt xưa nay của cung Trường Nhạc, đại gia đã không cảm thấy lạ.

Ôn Ly một mình ở trong cung Trường Nhạc, trong lòng chua xót. Nghĩ tất cả mọi người đều vui chơi giải trí xem diễn, nàng lại chỉ có thể một người cô đơn ở lại cung Trường Nhạc, đơn độc một mình, cô đơn.

Nói ra đều là nước mắt.

Nghe nàng oán trách xong Phương Tiêu khẽ cười một tiếng, đối Ôn Ly nói: “Nương nương chỗ nào là một người, không phải còn có tiểu hoàng tử trong bụng cùng ngài sao?”

Ôn Ly buồn bực nhìn thoáng qua bụng của mình, nàng cần quả cầu thịt này làm cái gì, lại không thể cùng nàng nói chuyện cùng nàng chơi, còn không tốt dùng bằng Tam Hoàng. Lại nói tiếp, đã lâu rồi không gặp Tam Hoàng, nghe Vệ Anh nói là tạm thời gửi nuôi ở chỗ Văn thái y, không biết Văn thái y có lấy nó ra làm mấy thí nghiệm kỳ quái gì không.

Ngẫm lại thật đúng là có chút bận tâm. Aiz, rất muốn đi ăn rồi xem diễn trò.

Biểu diễn trên yến hội cũng là rất phấn khích, trong cung mời được rất nhiều gánh hát nổi danh, trong dạ tiệc biểu diễn biết tròn biết méo, rất thu hút con mắt người xem.

Vệ Anh lại vẫn luôn không yên lòng, cho dù nhóm mỹ nhân hậu cung thật vất vả có thể nhìn thấy hắn một lần phí hết tâm tư ăn mặc đẹp hắn cũng không coi trọng. Vệ Anh cũng biết Ôn Ly một mình ở lại cung Trường Nhạc nhất định là nhàm chán, nhưng yến hội hôm nay không thể so với phong yến làm cho Tắc Á, sau hắn còn phải nói một ít lời chúc phúc, chuồn trước là không thể nào.

Nghĩ như vậy liền lại càng cảm thấy không có tâm tư gì xem biểu diễn.

Trước mặt gánh hát còn đang ra sức diễn, Vệ Anh lại tất cả đều không nhìn vào mắt, cho nên khi có người hô to một tiếng ‘hộ giá’, hắn còn chưa lấy lại được tinh thần.

Thích khách động tác rất nhanh, đảo mắt đã đến trước mặt Vệ Anh. Vệ Anh thân thể theo bản năng tránh thoát mấy ám khí nghênh diện bay đến, rốt cục khôi phục lại thần trí, mắt lạnh nhìn người trước mặt.

Người nọ còn mang theo mặt nạ gánh hát dùng để biểu diễn, vừa rồi trực tiếp từ trên sân khấu vọt tới.

Thích khách thấy một kích không trúng, lại từ trong tay áo rút ra một cây chủy thủ, nhắm ngay ngực Vệ Anh đâm tới.

“Keng” một tiếng, một cây trường kiếm màu bạc chắn trước mặt Vệ Anh, để ở trên dao găm trong tay thích khách, thích khách nhướng mày, bước chân thật nhanh lui về phía sau mấy bước, phi thân rời đi.

Bùi Hoành huơ kiếm trong tay, phân phó thiên linh vệ trước mặt nói: “Đuổi theo.”

Tiếng nói hắn vừa dứt, vút vút nhiều người bay ra ngoài, Bùi Hoành đối Tư Mã Viêm ở lại phân phó nói: “Để tất cả mọi người tăng mạnh đề phòng, thích khách có thể còn có đồng đảng.”

Lần này Bùi Hoành còn chưa nói hết đã phát hiện Hoàng đế phía sau đột nhiên đứng dậy khỏi long ỷ, thân hình thoắt cái đuổi theo phương hướng thích khách rời đi.

Bùi Hoành sửng sốt, lập tức có người hô to bảo vệ Hoàng thượng, đều đuổi theo hướng đó. Bùi Hoành nhướng mày, cũng đuổi theo.

Phương hướng thích khách chạy trốn là cung Trường Nhạc.

Lúc này Ôn Ly vẫn đang ngồi trong sân, tìm một chỗ cao có thể nhìn ra xa, chờ hồi biểu diễn cuối cùng.

Vào ngày đông lạnh, Hoàng hậu nương nương lại đặc biệt sợ lạnh, Phương Lăng và Phương Tiêu đặt nhiều lò than xung quanh nàng, còn dùng áo khoác quấn chặt nàng lại, lại vẫn không yên lòng để nàng ngốc trong sân.

Cái này nếu bị Hoàng thượng biết, nhất định lại muốn phạt các nàng.

Đến cung Trường Nhạc thời gian lâu như vậy, tuy rằng lĩnh thưởng cao hơn cung nữ các cung khác, nhưng bị phạt… Cũng là cung nữ cung nào cũng kém hơn nhiều.

Bày một ít ăn vặt trước mặt Ôn Ly, Phương Lăng và Phương Tiêu cẩn thận ở một bên hầu hạ. Hoàng hậu sắp lâm bồn, nếu trong lúc này xảy ra rắc rối gì, đó thật đúng là công dã tràng.

Nhưng là có câu ca dao, tốt thì không linh, hoảng thì lại linh, chuyện trên đời vẫn là người sợ cái gì nó liền tới cái đó.

Ôn Ly đang ngửa đầu chuyên chú nhìn bầu trời đen như mực, đột nhiên một bóng người từ trên không xẹt qua, giống như quỷ mị nhẹ hạ xuống sân.

Ánh trăng nhợt nhạt rơi xuống người người nọ, ngược lại có mấy phần hàn khí bức người. Ôn Ly cau mày nhìn người tới, người này nhìn trang điểm xác nhận là người biểu diễn trong gánh hát, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?

Trong cung Trường Nhạc đột nhiên xông đến một người bộ dạng khả nghi, điểm ấy đã đủ khiến Phương Lăng Phương Tiêu sợ, cố tình trên mặt người này còn đeo một chiếc mặt nạ kinh khủng, Phương Lăng bị dọa đương trường hét toáng lên.

Phương Lăng giọng mặc dù không to rõ lại có lực xuyên thấu như Hồng Nhị, nhưng ở trong màn đêm yên tĩnh này cũng phá lệ chói tai.

Thị vệ ở cửa rất nhanh bị kinh động, tên thích khách kia nghe thấy bên ngoài xôn xao, mũi chân điểm một cái liền bay về phía Ôn Ly.

Phương Tiêu theo bản năng đá chậu than bên chân về phía thích khách. Thích khách tuy rằng linh xảo tránh thoát chậu than, nhưng than lửa từ trong chậu than bay ra, vẫn có không ít bắn lên người hắn.

Phương Lăng sau khi kêu thảm một tiếng, tựa hồ cũng từ trong cơn sợ lấy lại được tinh thần, bắt chước làm theo đá chậu than bên chân về phía thích khách.

Vừa trì hoãn như vậy, thị vệ ngoài cửa tất cả đều tràn ào, thích khách quay đầu nhìn thoáng qua đám người đông nghịt, ánh mắt căng thẳng, lại muốn phi thân chạy trốn.

Chỉ tiếc lúc này đây hắn còn chưa kịp bay lên liền cảm giác phía sau có một nguồn sát khí ác liệt đánh tới, thanh âm lạnh như băng tựa tu la đòi mạng trong điện diêm vương, khiến người ta theo bản năng sợ hãi.

“Còn muốn chạy?”

Chỉ là ba chữ đơn giản lại khiến trái tim thích khách đánh thót một cái. Động tác dưới chân hơi ngừng, một bóng người đã chắn trước mặt hắn, không phải Hoàng thượng vừa rồi hắn ám sát thì là ai?

Chỉ là lúc này Hoàng đế đã sớm không còn yên lòng như vừa rồi khi hắn đánh lén, một đôi con ngươi sâu không thấy đáy, tràn ngập đều là lửa giận ngập trời cùng sát ý lạnh như băng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.