Từ khi gặp Tố Dĩ, Sở Y Nhân liền phát hiện làm cái gì cũng không thuận lợi. Chẳng lẽ thân là nữ chủ, nàng rốt cuộc đã đụng phải nữ phụ khó trị nhất?
Sở Y Nhân nhìn gương mặt trong gương đồng trước mắt. Tuy rằng hình phản chiếu không quá rõ ràng, nhưng mỹ nhân ở bên trong nhược thủy thu ba, minh diễm thướt tha, dáng người lả lướt, có thể mê đắm phần đông nam nhân. Sở Y Nhân hơi cong lên khóe môi, nữ nhân như vậy ai lại không yêu.
“Hệ thống, ai là người xinh đẹp nhất trên thế giới này?”
[Người chơi có muốn đổi "Gương thần” hay không, điều kiện là giảm trừ mị lực xuống còn 50%.]
“Không đổi!” Sở Y Nhân lập tức hô to.
Cái hệ thống hố cha này, cứ thường xuyên ở thời điểm nàng lầm bầm lầu bầu tự kỷ hố nàng đổi mấy thứ loạn thất bát tao gì đó, hơn nữa mỗi lần đều dùng mị lực đến đổi. Ở thời điểm nàng vừa xuyên tới, đã bị hố vài lần, lúc đẹp lúc xấu, đến nỗi người khác còn cho rằng nàng xấu mới là gương mặt thật, còn đẹp là nhờ trang điểm!
Cho nên mới nói, không có chuyện gì đừng tìm hệ thống nói chuyện phiếm.
"Hệ thống, mức độ hoàn thành nhiệm vụ bao nhiêu rồi?"
[Độ hoàn thành nhiệm vụ: 90%]
Sau khi nhận thức Tố Dĩ tăng 5%, lần trước nhìn thấy Mạc Duật lại tăng thêm 5%.
Sở Y Nhân nghĩ đến lần trước nhìn thấy hai người kia, có vẻ bọn họ tựa hồ đã sớm nhận thức. Xem ra, nhiệm vụ cuối cùng nhất định có liên quan đến bọn họ.
"Mức độ hoàn thành chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu là bao nhiêu?"
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu 1: Làm cho Tố Dĩ thân bại danh liệt. Độ hoàn thành 0%]
[Chi nhánh nhiệm vụ ẩn giấu 2: Đạt được chân tình của Mạc Duật. Độ hoàn thành -100%]
"Nà ní? Cái số âm kia là sao thế này?"
[Số âm tượng trưng cho tình cảm của nhân vật mục tiêu đối với người chơi. Âm một trăm là thù hận, vượt qua âm một trăm chuyển thành tử địch, tiến vào trạng thái báo thù, không chết không ngừng.]
Sở Y Nhân nghe vậy liền kinh hãi. Hảo cảm độ của Mạc Duật sao lại tụt nhanh như vậy? Bởi vì trước đó hắn không phải nhân vật mục tiêu, Sở Y Nhân không thể nào biết được hảo cảm độ của hắn. Sau khi cùng hắn gặp lại, hệ thống mới bắt đầu phán định giá trị là -20%, thuộc loại chán ghét, thái độ cùng lắm chỉ là không nhìn. Về sau nàng vội vàng nghĩ kế hãm hại Tố Dĩ, cũng không lưu ý đến tiến triển nhiệm vụ. Bây giờ rảnh rỗi xem xét lại, đã là -100%. Đây là mức chỉ cần nhìn không vừa mắt liền muốn đánh chết a. Nếu còn hạ xuống nữa sẽ rất nguy hiểm, có khả năng hắn sẽ tìm sát thủ, hoặc thậm chí chủ động ám sát nàng.
Tuy rằng võ công của Mạc Duật bị phế bỏ, mắt mù, thân thể cũng không lành lặn, nhưng nàng vẫn cảm giác được sự nguy hiểm của hắn. Hơn nữa, trí lực của hắn không thấp, cho dù không có vũ lực, cũng không thể xem thường.
Sở Y Nhân cắn môi dưới, toàn thân đều khẩn trương, không ngừng hồi tưởng lại những chuyện phát sinh sau khi gặp lại hắn.
Du Tông nhất định là bị hắn giết chết. Thái độ của La Chi Hoán cùng Tân Từ thực khả nghi. Bọn họ không lập tức công khai tin Du Tông đã chết, lưu lại khách nhân, hơn nữa còn khẳng định muốn đem thứ gì đó từ chỗ Du Tông thu hồi!
"Hệ thống, hảo cảm độ của nam phụ là bao nhiêu?"
[La Chi Hoán: 100%; Tân Từ:100%; Du Tông - đã chết: 100%]
Hệ thống sẽ không lừa gạt nàng, nếu vẫn là max điểm, như vậy bọn họ không có khả năng phản bội nàng......Chẳng lẽ bọn họ rốt cuộc buông ra khúc mắc trước kia, đồng ý cùng đối phương chia sẻ nàng? Bất quá, cho dù bọn họ nguyện ý, nàng cũng không muốn cả đời cột vào trên người bọn họ, cả đời đều cùng người đấu đá, mệt mỏi!
Sở Y Nhân xoa nhẹ mi tâm, đang muốn thả lỏng một chút, nghĩa phụ của nàng đột nhiên cho người đến thỉnh nàng.
Phùng Hằng rất yêu thương thê tử của mình. Phùng Bội Như là nữ nhi mà thê tử hắn cho dù khó sinh cũng gắng sức sinh ra. Sau khi thê tử qua đời, hắn liền đem toàn bộ cảm tình dời đến trên người nữ nhi. Nữ nhi đã chết, hắn lại đem cảm tình chuyển dời đến Sở Y Nhân - người đã đem thi thể Phùng Bội Như trả về Phùng gia.
Mỗi lần nàng đến Phùng Phủ, hạ nhân đều xem nàng như tiểu thư chân chính mà cung phụng, làm cho tiểu thị dân như Sở Y Nhân lần đầu tiên cảm giác được chỗ tốt của quyền quý. Phùng tướng là nhân vật trên vạn người dưới một người, Đệ Nhất Lâu của nàng khai trương có danh tiếng như vậy cũng là bởi sau lưng có người chống lưng, đủ để cho nàng tại quốc gia này đi ngang cũng không có ai dám chống đối, cho nên nàng vạn bất đắc dĩ sẽ không cùng Phùng Hằng trở mặt.
******
“Nghĩa phụ, gần đây ngài quả thực bề bộn nhiều việc, Y Nhân mỗi lần đến đều không gặp được người. Quốc sự mặc dù trọng yếu, nhưng đối với Y Nhân mà nói, thân thể của nghĩa phụ quan trọng hơn. Xin người ở thời điểm vì Thánh Thượng cúc cung tận tụy, chớ để thân nhân lo lắng, chú tâm bảo trọng sức khỏe mới tốt. Đúng rồi, nghĩa phụ gọi Y Nhân tới là vì nhớ Y Nhân sao?” Sở Y Nhân lộ ra nụ cười hồn nhiên. Tư thái tiểu nữ nhi này cho tới nay đều thành công làm cho Phùng Hằng bỏ xuống phòng bị đối với nàng.
Quả nhiên, nghe được lời nói thân thiết của Sở Y Nhân, Phùng Hằng mới đầu còn nghiêm mặt đã nhu hòa rất nhiều. Hắn ngoắc tay, kêu Sở Y Nhân ngồi vào bên cạnh, hỏi:
“Y Nhân, nghe nói ngươi có một vị bằng hữu giang hồ tên gọi Du Tông?”
Sở Y Nhân lộ vẻ kinh ngạc:
“Nghĩa phụ, người biết Du Bảo Chủ sao? Mấy hôm trước Y Nhân được mời đi tham gia Quần Anh Hội mở rộng tầm mắt một phen, nhưng không ngờ Du Bảo Chủ lại gặp nạn.”
Trong mắt Sở Y Nhân thấm đẫm nước mắt, vẻ mặt lo lắng:
“Nghĩa phụ, ta cũng không biết Du Bảo Chủ tư thông kẻ địch phản quốc. Ta...ta chỉ gặp qua hắn hai ba lần, sẽ không đưa đến tai họa cho nghĩa phụ chứ?”
“Y Nhân yên tâm, việc này không liên lụy tới vi phụ, chỉ là đối với khuê danh của ngươi không quá......Y Nhân, năm nay ngươi cũng đã mười sáu mười bảy đi?”
Phùng Hằng đột nhiên chuyển đề tài, Sở Y Nhân nhìn không ra hỉ giận của hắn, liền thuận theo đáp:
“Đúng vậy, nữ nhi năm nay đã qua sinh thần, tròn mười bảy tuổi.”
Phùng Hằng cười cười:
“Ngươi thích dạng nam tử gì? Nghĩa phụ nhận thức rất nhiều thanh niên tài tuấn, nhất định có thể làm Y Nhân vừa lòng. Không bằng như vậy đi, qua vài ngày ở phủ tổ chức một buổi ngắm hoa yến, ngươi mời vài vị tiểu thư khuê các mà ngươi quen biết đến ngồi một chút.”
Sở Y Nhân cúi đầu làm bộ thẹn thùng, nhưng trong lòng bắt đầu tính toán. Xem ra Phùng Hằng muốn tổ chức một cái hội xem mắt. Không biết hắn là thật tâm muốn đem nàng gả đi hay chỉ muốn thử nàng? Không hổ là Thừa tướng, đích xác là một lão hồ ly. Tiếc là tuổi hơi lớn, nếu không tiến công chiếm đóng hắn rồi, làm cái gì cũng tiện hơn nhiều.
Bất quá, không sao, hắn còn có nhi tử.
******
Thời điểm Tố Dĩ thu được thiệp mời tham dự ngắm hoa yến, hơi có chút kinh ngạc.
Sở Y Nhân thực sự dư thừa tinh lực, chuyện ở Quần Anh Hội còn chưa giải quyết ổn thỏa, giờ đã muốn mời chào người của triều đình sao. Chẳng lẽ nàng không sợ trộm gà không được còn bị cắn ngược lại một cái?
Tố Dĩ đem thiệp mời quăng đến trên bàn, liền nhìn thấy Mạc Duật đi ra. Sau khi từ Quần Anh Hội trở về, nàng lại thu được thư cảnh báo của sư huynh: "Hồng Loan Tinh động, thận phòng Thiên Lang Tinh."
Nàng đã hoàn toàn không hiểu ý tứ của sư huynh, nào là giai nhân, nào là hắc hòm, giờ lại đến xem thiên văn. Nhưng cho dù nàng học nghệ không tinh, cũng biết đôi chút về Hồng Loan Tinh cùng Thiên Lang Tinh. (*tên hai ngôi sao*)
Tố Dĩ liếc mắt nhìn Mạc Duật, nói:
“Ngày mai ta có hẹn phải ra ngoài, ngươi ở nhà trông cửa hàng.” Dứt lời, cũng không để ý đến phản ứng của hắn, trở về phòng ngủ.
Mạc Duật uống một ngụm nước, sờ soạng tấm thiệp mời in hoa thiếp vàng kia. Biểu tình sao? Vẫn như cũ cái gì cũng không có.
******
Hôm sau, Tố Dĩ khó được dịp dậy sớm, chính là vì tránh đi Mạc Duật. Gần đây tinh thần của nàng cứ luôn khẩn trương, nhất định là vì dạo này ít ra ngoài, cứ thường xuyên nhìn gương mặt không có biểu tình kia của Mạc Duật, riết tính cách cũng trở nên vặn vẹo.
Tuy rằng nàng đối với ngắm hoa yến không có hứng thú, nhưng để tiêu phí thời gian cũng tốt.
Tố Dĩ xuất hiện lập tức khiến mọi người chú ý, không phải bởi vì nàng quá đẹp, mà vì quá bình thường. Một thân váy xanh mộc mạc ở giữa một đống hoa y càng có vẻ chân quê chất phác. Mới đầu mọi người còn tưởng nàng là nha hoàn của ai, nhưng nhìn thấy Sở Y Nhân nhiệt tình chiêu đãi, liền đem Tố Dĩ định nghĩa là một tiểu thư nghèo kiết hủ lậu, trong mắt không khỏi dâng lên vài phần khinh thường.
Không ai cùng Tố Dĩ thân cận, nàng càng vui vẻ thoải mái ăn điểm tâm ngắm hoa, so với việc cùng các tiểu thư thảo luận son phấn nhà ai thơm nhất, xiêm y nhà ai đẹp nhất thanh nhàn hơn nhiều.
Tố Dĩ bất tri bất giác đi đến một cái đình bên cạnh hồ, nhìn thấy bên trong có một nam tử trẻ tuổi đang quay lưng mà đứng. Hắn nhìn một hồ sen tàn, đầy trữ tình ngâm nga:
“Trúc ổ vô trần thủy hạm thanh,
Tương tư điều đệ cách trùng thành.
Thu âm bất tản sương phi vãn,
Lưu đắc khô hà thính vũ thanh*.”
(*Luỹ trúc không vương bụi, mái hiên xanh bên bờ nước,
Nhớ nhau giữa chốn thành trì xa xôi cách trở.
Dư âm mùa thu còn chưa hết, sương đã tan hết,
Chỉ còn lại một hồ sen tàn nghe tiếng mưa rơi.*)
Đứng hiu quạnh thật lâu trong gió, nam tử không nghe thấy tiếng hồi âm, lại lớn tiếng ngâm nga một lần.
Vẫn không có một chút thanh âm.
Kỳ quái, rõ ràng hắn nghe được tiếng bước chân.
Quay người lại liền thấy, cô nương kia thế mà lại đang chuyên chú ăn điểm tâm.
“Cô nương, mỗi khi nhìn đến hồ sen tàn này, tại hạ đều thập phần âu sầu.” Nam tử u buồn nhìn về phía Tố Dĩ.
Tố Dĩ ngó hắn một cái, lại cầm lên một khối điểm tâm.
“......”
Nam tử giật giật khóe miệng:
“Không biết cô nương có cảm thấy như vậy hay không?”
Tố Dĩ uống một ngụm trà, làm thông thuận yết hầu khô khốc của mình.
“......Xem ra sầu bi của cô nương đều đến mức không hóa thành lời. Đều là người yêu sen, gặp nhau lúc này chính là duyên phận. Tại hạ họ Phùng, tên một chữ Tu, xin hỏi phương danh của cô nương?”
Tố Dĩ ăn no, lau miệng đứng dậy rời khỏi. Phùng Tu nóng nảy, nữ nhân này sao lại khinh người như vậy? Muốn đi là đi. Đây là dục cự còn nghênh hay vẫn là dục cự còn nghênh*?
(*muốn mà còn làm bộ*)
Hắn đưa tay định giữ chặt Tố Dĩ, nhưng Tố Dĩ vốn không phải người bình thường, đừng nói đến trước mắt còn là một thư sinh văn nhược.
Phùng Tu chẳng những không đụng tới một mảnh góc áo của Tố Dĩ, ngược lại còn làm mình ngã vào trong hồ sen mà hắn yêu tha thiết kia. Phùng Tu tuy rằng cao gầy, nhưng tốc độ chìm cũng không chậm hơn so với người mập mạp. Ùm một tiếng, hắn giãy giụa, chìm nổi hai ba lần, cơ thể liền nhanh chóng trầm xuống hồ.
Tố Dĩ chép chép miệng. Điểm tâm của Phùng Phủ hơi ngọt, vẫn là tay nghề của nữ đầu bếp ở Nhất Phẩm Trai làm vừa miệng nhất, lúc trở về nhất định phải mua một hộp.
“A~ Cứu mạng!! Thiếu gia ngã vào trong hồ rồi!!”
Đợi cho đám nha hoàn - gã sai vặt vốn đang rình coi rốt cuộc phản ứng, thiếu gia nhà bọn họ đã uống một bụng nước. Thấy những người đó chạy tới, Tố Dĩ liền không có trách nhiệm rời đi.
Trước khi đi, Tố Dĩ nhắn hạ nhân nói cho tể tướng gia bọn họ biết, Sở Y Nhân có một kinh hỉ đặc biệt dành cho hắn, thỉnh hắn nhất định phải tìm đến nàng. Sở Y Nhân cả ngày nay đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm nàng. Hảo ý của nàng để lại cho nghĩa phụ của nàng hưởng thụ đi.
Kế hoạch của Sở Y Nhân thiên y vô phùng*, nhưng cố tình lại đụng phải người không có tình thú, không chơi, không đùa như Tố Dĩ. Nàng vừa biết tin Phùng Tu rơi xuống nước liền vội vàng chạy tới.
(*cẩn thận, không có chỗ hở*)
Nhìn thấy tình huống của Phùng Tu, Sở Y Nhân thập phần buồn bực. Tố Dĩ vì sao luôn không ấn theo lẽ thường an bài, giang hồ nữ hiệp không phải đều ưa thích tài tử sao? Ngâm vài câu thơ, lại nói vài câu thâm tình, rất nhanh liền yêu mến. Hôm nay địa lợi nhân hòa như vậy, Phùng Tu cũng không thể đem người nắm lấy, thật sự là yếu muốn chết!
Sở Y Nhân tuy rằng bất mãn, nhưng lập tức cải biến kế hoạch. Nàng cho người đưa Phùng Tu đi ngâm nước ấm, tắm một cái, điểm thêm một chút thúc giục tình hương, làm cho hắn càng tắm càng cao hứng, sau đó lại gọi người tìm đến Tố Dĩ. Chỉ cần nàng không cẩn thận xông vào phòng của Phùng Tu...nam nữ độc thân, hết sức nóng bỏng!
Sở Y Nhân sảng khoái tiến hành kế hoạch, nhiệt tình tiếp đón Tố Dĩ - vốn đang quẹo ra cửa lại mạc danh kỳ diệu bị dẫn về, đang muốn hướng nàng đi tới phòng của Phùng Tu, lại có hạ nhân đến báo Phùng Hằng cho gọi.
Nàng chỉ có thể đem mọi sự giao lại cho nha hoàn, tuy rằng không quá yên tâm, nhưng cũng đành vội vã cùng hạ nhân kia rời đi. Tuy nhiên, mới đi được một đoạn đường, hạ nhân kia thế mà lại lạc đâu mất. Cả cái Phùng Phủ to lớn, nàng còn chưa quen thuộc, không có ai dẫn đường nhất định sẽ lạc đường.
Sở Y Nhân không còn cách nào ngoài việc đi kiếm ai đó hỏi đường, đi đến cuối hành lang liền phát hiện chỉ có một gian phòng, thoạt nhìn như là phòng kho. Thấy bên trong loáng thoáng có bóng người, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng tiến lên đẩy cửa bước vào.
“Xin hỏi......”
Mùi hương xông vào mũi làm cho đầu óc nàng dâng lên một trận choáng váng. Nàng híp nửa con mắt, phát hiện bóng dáng trước mặt có chút quen mắt, vận dụng toàn bộ tế bào não rốt cuộc mới phát hiện có điểm không ổn, đang muốn xoay người bỏ chạy, toàn thân đã không còn khí lực.
Một nam tử hướng về phía nàng đánh tới. Y phục của nàng bị thô bạo xé rách, sau đó thân thể bị gắt gao ôm lấy. Nàng muốn giãy dụa, nhưng rất nhanh liền lâm vào bóng tối.
------ tiểu kịch trường ------
Phùng Tu: "Cô nương, vì sao ngươi vẫn không nhìn ta. Ngươi làm tổn thương tâm của ta, cự tuyệt tình cảm của ta. Ngươi thật tàn nhẫn!"
Tố Dĩ: "Hệ thống, phiên dịch dùm."
Hệ thống: [Ngươi đang bị trách cứ là không lễ phép, không trả lời người khác.]
Tố Dĩ: "Hắn đã nói với ta cái gì? Ngâm thơ? Nghe không hiểu, ta thất học, không nhận được chữ."
Phùng Tu: "Cô nương có muốn biết chữ hay không, ta có thể dạy ngươi."
Tố Dĩ: "Quá yếu."
Phùng Tu: "???"
Tố Dĩ một cước đem Phùng Tu đá vào hồ nước.
Tố Dĩ: "Chờ ngươi có thể đánh thắng ta hẵn đến dạy ta."
Hệ thống (rơi lệ tràn ngập): [Tố Dĩ, ngươi học thói xấu của Mạc Duật!]
Tác giả: Bắt đầu từ chương sau, Sở tiểu thư liền bước lên con đường tìm đường chết, thỉnh quý vị nghiêm túc vây xem. [=′_"=]