Thời điểm Tố Dĩ tỉnh dậy, phát hiện con thỏ bộ dạng mệt mỏi, giống như ngủ không đủ giấc. Mị Lạc Hoa uể oải không có sức sống, cũng không như thường lệ xông tới tranh sủng. Tối hôm qua vừa nàng ngủ liền tự động tiến nhập trạng thái tu hành, đối với mọi chuyện ở ngoại giới đều không hề cảm ứng. Không biết chúng nó đã làm cái gì?
Nàng rửa mặt chải đầu xong liền đi dùng cơm sáng, giữa đường gặp được Sở Dịch Nhân sắc mặt hồng nhuận, tinh thần có vẻ không tệ.
Tối hôm qua lăn lộn một đêm, đến sáng vẫn chưa ngừng nghỉ, nhưng Sở Dịch Nhân không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng phấn chấn. Tu vi mãnh liệt tăng trưởng, nàng đắc ý cười nhìn Tố Dĩ. Cho dù phải phá hủy kế hoạch ban đầu cũng không sao, nàng ngược lại càng được lợi rất nhiều.
“Tiểu Thanh, lát nữa tỷ thí, chúng ta nhất định phải luận bàn bình đẳng. Trăm ngàn lần đừng vì chúng ta là đồng hương mà thủ hạ lưu tình. Ta thực chờ mong được nhìn thấy sự tiến bộ của ngươi.”
Sở Dịch Nhân lưu lại lời này liền sảng khoái rời đi, Tố Dĩ cũng không đáp trả, tiếp tục bước về phía phòng ăn, làm cho những người lén lút hóng chuyện gần đó thập phần thất vọng.
Tố Dĩ dùng xong bữa sáng, nghe nói có người ở phía sau núi phát hiện hài cốt của Lô sư muội. Toàn thân nàng bị xé rách thành khối, tử trạng thập phần khiến người ta sợ hãi. Chung quanh còn có rất nhiều thi thể của thượng đẳng mãnh thú, tất cả đều bị độc chết. Không biết Lô sư muội đắc tội với ai, cho nên mới bị hạ dược, trong lúc độc phát lại bị quăng tới cho dã thú cắn xé.
Tố Dĩ nghĩ đến Sở Dịch Nhân ở tại cách vách Lô sư muội, gần đây tu vi của nàng tăng trưởng với tốc độ không tầm thường, thân cốt mềm mại, mặt mày hàm xuân, trên người còn vương vấn hương khí như có như không, xem ra lại luyện công pháp thần bí gì đó.
Tố Dĩ nhíu lại hai hàng lông mày. Từ lúc bắt đầu tu luyện, nàng đều hấp thu linh khí thiên nhiên, loại trọc khí mị hoặc mang theo âm tà này của Sở Dịch Nhân làm cho nàng thập phần không thoải mái. Tố Dĩ loáng thoáng cảm thấy lần này Sở Dịch Nhân là đang nhắm vào mình. Tu hành của nàng đã đến bình cảnh, sau trận thi đấu lần này liền rời đi thôi. Tố Dĩ cảm giác sự kêu gọi đến từ linh hồn nàng càng ngày càng rõ ràng.
Sở Dịch Nhân một đường phô trương, thu hoạch sự ủng hộ của vô số người ái mộ. Nhìn Tố Dĩ đứng ở trên đài không người hỏi thăm, vẻ đắc ý trên mặt Sở Dịch Nhân càng sâu.
Lần trước ở Thiên Trọng Sơn nàng quá chìm đắm trong tu luyện, đã quên sưu hồn Hoa Thanh. Bất quá không vội, mấy ngày nay vị đại trưởng lão Thiên Dịch đại sư kia đối với nàng đều nói gì nghe nấy, toàn bộ Huyền Thiên Phái sớm hay muộn gì cũng nằm trong lòng bàn tay nàng. Loại người qua đường như Hoa Thanh không đáng được nàng để vào mắt. Sở Dịch Nhân tính mượn cơ hội này, dứt khoát giết chết Hoa Thanh!
Trông thấy đóa hoa kỳ quái kia lại loạng choạng xuất hiện, Sở Dịch Nhân cười nhạo một tiếng, từ trong lòng ngực xuất ra một cây quạt màu vàng kim tinh xảo. Cây quạt kia vừa tiếp xúc với không khí, liền nhanh chóng biến lớn, cho đến khi thân quạt cao bằng nửa thân người mới dừng lại. Mọi người đều nghị luận không biết đây là bảo vật gì.
Sở Dịch Nhân nhẹ nhàng vỗ vào cây quạt, nhất thời một cỗ không khí nóng rực nghênh diện mà đến, ngay cả dưỡng khí hít vào đều nóng đến mức làm cho người ta khó chịu. Mọi người bên ngoài sàn đấu phải không ngừng khai triển thủy - băng công pháp để giảm bớt khô nóng.
Nhiệt khí trên đài dần dần ngưng tụ thành một khối hỏa cầu thật lớn, ở giữa không trung xẹt qua một đạo hào quang chói mắt, nhanh chóng hướng về phía Mị Lạc Hoa bay tới. Cảnh tượng quen thuộc này làm cho người xem mở to hai mắt mà nhìn. Đóa hoa kia sẽ lại nuốt gọn hỏa cầu đi?
Mị Lạc Hoa một ngụm đớp lấy hỏa cầu. Nhưng còn chưa kịp nhấm nuốt, nó phảng phất như bị phỏng đến. Mấy cái rễ cây giống như bàn chân đều nhảy dựng lên. Thân hoa khó chịu vặn vẹo từ trái qua phải. Miệng hoa hé ra hợp lại, phun ra từng đợt khói trắng.
Dưới đài đột nhiên có người cả kinh hô:
“Tam Muội Chân Hỏa! Đó là Tam Muội Chân Hỏa!”
Mọi người ồ lên, ánh mắt nhìn về phía cây quạt trên tay Sở Dịch Nhân càng thêm nóng rực. Bọn họ chưa từng thấy qua Tam Muội Chân Hỏa. Cây quạt này rốt cuộc là bí bảo gì!?
Mị Lạc Hoa chung quy vẫn là thực vật, nhiều lắm so với linh vật bình thường càng cứng cỏi hơn chút, nhưng nếu muốn ngăn chặn Tam Muội Chân Hỏa còn kém xa. Trong nháy mắt, một cánh hoa của nó đã có điểm cháy đen, đầu hoa quặt quẹo, rốt cuộc chịu không nổi đem hỏa cầu phun ra. Hơi thở nóng rực trong nháy mắt lại ăn mòn đến đây. Mọi người lại lần nữa cảm thụ được không khí nóng bức người.
Tố Dĩ vươn tay bắt lấy hỏa cầu nghênh diện mà đến, dưới con mắt nghẹn họng nhìn trân trối của tất cả mọi người, chậm rãi đem nó hấp thu, sau đó mặt không đổi sắc, thản nhiên nói với đóa hoa còn đang nhăn nhó kia:
“Tiểu Mị, trở về.”
Mị Lạc Hoa giống như đứa nhỏ bị ủy khuất. Đầu hoa không ngừng cọ cọ chân Tố Dĩ, trên người phát ra lục quang nhàn nhạt, liền biến mất không thấy.
Toàn khán đài lặng ngắt như tờ.
Thì ra đóa hoa kỳ quái kia sở dĩ có thể cắn nuốt hết thảy nguyên tố, không phải bởi vì thể chất kỳ quái của nó, mà là do chủ nhân khống chế nó vốn sở hữu năng lực cắn nuốt. Hơn nữa, nàng thế mà lại có thể luyện hóa Tam Muội Chân Hỏa! Tu vi của nàng rốt cuộc đã đến cảnh giới đáng sợ nào......
Không đúng, vài người cẩn thận quan sát còn phát hiện, trên bàn tay Tố Dĩ luyện hóa Chân Hỏa có phát ra lục quang nhàn nhạt, đó là năng lực đặc thù của nàng!
Sở Dịch Nhân cắn môi dưới, hung hăng nhìn Tố Dĩ.
Hết thảy chuyện này khẳng định chỉ là trùng hợp, Hoa Thanh khẳng định chỉ có thể miễn cưỡng tiếp được một hỏa cầu của nàng, trong cơ thể đã sắp trống rỗng linh khí, không thể lại thừa nhận công kích thứ hai!
Nghĩ vậy, Sở Dịch Nhân vung tay lên, ngưng tụ ra một hỏa cầu lớn hơn nữa hướng về phía Tố Dĩ đánh tới.
Hỏa cầu kia to như cự thạch, khí thế hung mãnh. Ngay cả những người xem ở tầng xa nhất cũng có thể cảm giác được nhiệt khí mênh mông nồng đậm kia. Ánh lửa chiếu sáng toàn bộ thiên không. Thời điểm hỏa cầu sắp đến gần Tố Dĩ, lập tức ngay tại chỗ phân thành hai nửa, trực tiếp muốn đem Tố Dĩ nuốt chửng!
Tất cả mọi người đều ngừng lại hô hấp, không khỏi suy đoán, thứ bọn họ nhìn đến sau đó không phải là thi thể cháy đen đi...À không, có lẽ liền trực tiếp hóa thành tro tàn cũng nên.
Nhưng làm cho mọi người khiếp sợ chính là, Tố Dĩ chỉ đơn giản khép lại hai mắt, trên người phát ra một quầng sáng nhàn nhạt, giống như dang dựng lên một tầng kết giới. Hỏa cầu kia bị ngăn cách ở bên ngoài, không thể tới gần. Chuyện phát sinh tiếp theo lại càng khó tin hơn, bởi vì hỏa cầu không ngừng va chạm vào quầng sáng, mỗi lần va vào một cái, liền lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được trở nên yếu ớt một phần, đảo mắt liền biến trở về kích thước của một hỏa cầu bình thường. Sở Dịch Nhân quýnh lên, liên tiếp xuất ra vài hỏa cầu. Nhưng Tố Dĩ được vây kín không kẽ hở, cho dù hỏa cầu đã rậm rạp vây quanh nàng, đảo mắt liền tiêu tán không thấy.
Mọi người vẫn như cũ bế khí, thời điểm chịu hết nổi muốn hít sâu một hơi, mới phát hiện không khí trong không trung đã bị pha loãng rất nhiều! Sao lại thế này? Bọn họ không thể hô hấp?
Sở Dịch Nhân nghẹn đỏ mặt, cũng phát hiện không ổn. Dưỡng khí mà nhân loại hấp thu vốn từ thực vật cung cấp. Hơn nữa, đã không có dưỡng khí, còn có thể thiêu đốt sao? Sở Dịch Nhân cơ hồ hít thở không thông. Thân thể của nàng hơi lảo đảo một chút, cây quạt liền vô lực rớt xuống mặt đất, nháy mắt lại biến trở về kích thước nhỏ như lòng bàn tay. Sau khi một hỏa cầu cuối cùng tiêu tán, quầng sáng trên người Tố Dĩ cũng ảm đạm xuống.
Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Tố Dĩ. Mộc nguyên tố! Bọn họ lần đầu tiên phát hiện Mộc nguyên tố thì ra có thể dùng như thế!
Nàng thua sao? Nàng thế mà lại thua? Trong mắt Sở Dịch Nhân thiêu đốt hừng hực liệt hỏa, hướng hệ thống đổi một thanh linh kiếm, phẫn nộ đâm về phía Tố Dĩ. Nhưng nàng còn chưa kịp tới gần, trên không trung đột nhiên xuất hiện mây đen dày đặc, sấm chớp ầm ầm, ngay cả không khí cũng mang theo hơi thở u ám không rõ.
Mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu. Vài phiến lông vũ màu đen nhẹ nhàng từ trên trời rơi xuống. Một con Hắc Long khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Nó mở rộng hai cánh, phảng phất như bóng ma tử vong bao phủ ở trong lòng mọi người. Ngồi trên lưng Hắc Long là một nam tử hắc y, tóc dài rối tung hỗn độn trong gió, tiêu sái không kềm chế được, làm cho người ta thấy không rõ khuôn mặt. Nhưng hơi thở thô bạo phát ra từ trên người hắn khiến mọi người ở đây đều căng thẳng lên.
Hắn...hắn là......
Một đạo tia chớp dài xuất hiện, tựa như nối liền thiên địa. Từng đạo ánh sáng màu đỏ tươi theo sau tia chớp từ trong hư không mà đến. Tà khí mênh mông giống như giang hà hợp dòng dần dần ngưng trọng, đè ép xuống, đem thiên không tối đen như hồ sâu xé rách thành một đường cong, chiếu sáng khuôn mặt nam tử.
Hắn là......Ma Tôn Mạc Duật!
Tất cả mọi người đều mở to hai mắt, giống như bị cố định ở tại chỗ. Theo tầm mắt Mạc Duật đảo qua, thân thể bọn họ liền theo bản năng sợ hãi run lên nhè nhẹ. Bọn họ nhìn Hắc Long bỗng nhiên cúi người lao xuống, nắm lên Sở Dịch Nhân đang cực kỳ khiếp sợ đứng trên đài. Tia chớp lại xé rách thiên không, Hắc Long mang theo hai người nháy mắt tiêu thất.
Mọi người phảng phất như vừa thoát chết, trong thâm tâm vẫn còn sợ hãi, há mồm thở dốc. Tố Dĩ ngẩng đầu nhíu mi, có chút đăm chiêu.
Con thỏ không biết từ nơi nào nhảy ra, cố gắng hướng về phía Mạc Duật rời khỏi chạy theo. Nhưng nó cũng không biết bay, sao có thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
Con thỏ lại nhảy trở về, đáng thương nâng lên cặp mắt sũng nước:
“Bắt nhầm người?” Tố Dĩ thản nhiên hỏi.
Ô ô......Đại nhân quả thực ngu xuẩn! Người ta cũng không biết nên biện giải cho ngươi như thế nào?! Con thỏ rũ xuống lỗ tai, hai chân trước ôm đầu, không còn mặt mũi nhìn Tố Dĩ.
******
Ở bên này, sau khi Mạc Duật thấy rõ bộ dạng của Sở Dịch Nhân, mày càng nhăn càng chặt. Hắn không chút nào che giấu sát khí trên người, ánh mắt lạnh lẽo hỏi:
“Tố Dĩ đâu?”
“Tố Dĩ?”
Vừa chứng kiến bộ dạng tuấn dật phi phàm của Mạc Duật, Sở Dịch Nhân nháy mắt liền đánh mất tâm, vẫn luôn nghĩ nên làm thế nào đem hắn câu dẫn đến tay, nhưng lúc này lại nghe được một cái tên xa lạ, thử mở miệng đáp:
“Ta không biết.”
Sắc mặt Mạc Duật trầm xuống, vươn tay định đem Sở Dịch Nhân bỏ lại. Nàng lập tức nói:
“Nàng là người của Huyền Thiên Phái sao? Ta ở Huyền Thiên Phái cũng có chút thực quyền, có thể giúp ngươi tìm nàng!”
Mạc Duật nhìn Sở Dịch Nhân một cái thật sâu. Uy áp sắp ngưng tụ thành thực chất kia quả thực làm cho Sở Dịch Nhân hít thở không thông. Nàng làm bộ trấn định nhìn hắn, Mạc Duật rốt cuộc quay đầu, tựa hồ ngầm đồng ý với đề nghị của nàng.
Sở Dịch Nhân nhẹ nhàng câu lên khóe môi. Thật vất vả mới nhìn thấy Mạc Duật, nàng sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn. Về phần hắn muốn tìm người...Hừ! Chờ đến lúc hắn nếm thử mị lực của nàng, tự nhiên sẽ quên chuyện này.
~~~Tiểu kịch trường~~~
Thỏ: (°ω°)!!! "Người ta diện mạo phong lưu phóng khoáng, khí chất hiên ngang lẫm liệt, tính cách hoạt bát đáng yêu như vậy mà sao đại nhân không nhìn thấy? Đi bắt nữ nhân xấu muốn chết kia? Ánh mắt đại nhân bị gì rồi~! (#°д°)......Khoan đã, bắt giống cái, chẳng lẽ đại nhân đã đến kỳ động dục? Chậc, xem ra thẩm mỹ của đại nhân cũng không tốt~!!!"
Hệ thống: [Thân chủ Mạc Duật yêu cầu hủy diệt sủng vật con thỏ, một lần nữa nhận nuôi sủng vật mới.]
Thỏ: (°◇°) "Trời ạ! Chẳng lẽ bởi vì người ta là giống đực, đại nhân liền muốn đổi một con thỏ cái sao? Oa oa! Chúng nó nào được đáng yêu bằng ta, biết làm nũng, biết ấm giường. Mị Mị, mau tới nói giúp ta!"
Mị Lạc Hoa: "Bị bỏng khó chịu, con thỏ quá xuẩn, không muốn nói chuyện." (ー-ー"")
Thỏ: "Oa oa! Đại nhân cầu buông tha, người ta...người ta có thể giả trang thành giống cái nha...Chủ nhân, chủ nhân, xem người ta đáng yêu không?" (●′ω"●)
Mị Lạc Hoa: "Ánh mắt bị cưỡng hiếp, cảm giác càng không tốt..."
(﹁ _,﹁)
Tố Dĩ: "Đem lỗ tai buộc thành nơ bướm không khó chịu sao?"
Con thỏ: "......Oa oa! Thắt xong tháo không ra!" (﹋o﹋)