Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 41: Chương 41




Mà tên Ngu Trạch thì rất thưa thớt vang lên trong rất nhiều tiếng “Đường Na”, vừa đáng thương vừa suy yếu, không chú ý sẽ không nghe được.

Không đến một giờ, ảnh của bọn họ lập tức xuất hiện trên mạng qua các paparazi ở Hồng Kông.

Cũng bị chụp ở sân bay Hồng Kông như bọn họ còn có bố con Tạ Đông Vạn, bố con Chương Xuân và bố con Lâm Manh.

Sau khi tin tức được đưa ra, người người đều nghi ngờ chẳng lẽ “Tiểu tổ tông nhà tôi” quay tập đặc biệt ở Hồng Kông?

Cư dân mạng suy đoán đủ kiểu, đến mức Weibo chính thức của “Tiểu tổ tông nhà tôi” không thể không ra thông báo nói không phải tập đặc biệt mà là hành trình riêng của nghệ sĩ.

Bốn cặp bố con có thể hẹn nhau đi đây đi đó sau khi kết thúc chương trình chứng tỏ biểu hiện của bọn họ trong chương trình cũng không phải tình anh em cây khế, cư dân mạng càng xem “Tiểu tổ tông nhà tôi” càng thấy đáng yêu, bởi vậy trên mạng lại tạo nên một đợt sóng.

Hành trình lần này của Đường Na ở Hồng Kông thật sự là hành trình riêng, sau khi thật vất vả đắp đống bùn nhão Ngu Trạch thành tường, huyết tinh ma nữ vĩ đại cho rằng nên cho bản thân cần cù chăm chỉ làm việc một kỳ nghỉ nhỏ dài hạn.

Vừa vặn Tạ Đông Vạn gọi điện cho Ngu Trạch, nói ba nhà bọn họ có kế hoạch dẫn con tới khu vui chơi Disney Hồng Kông trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc, mời Ngu Trạch dẫn theo Đường Na cùng gia nhập.

Có lẽ cân nhắc tình hình kinh tế không mấy lạc quan của Ngu Trạch, Tạ Đông Vạn quan tâm nhấn mạnh: “Chi phí du lịch lần này, Chương Xuân nói anh ấy bao hết!”

Ngu Trạch đương nhiên không chấp nhận, ở một vài chỗ kỳ lạ anh vẫn mạnh mẽ kiên trì.

Nếu như là Đường Na thì đã sớm không nói hai lời đồng ý rồi.

Chỗ tốt đưa tới cửa, không chiếm là đồ ngốc.

Bò sát nhỏ chính là đồ ngốc.

Vào ban đêm, bốn nhà bọn họ bước vào khách sạn chính thức của khu vui chơi Disney, khách sạn thuần một màu trắng được xây dựng theo kiểu cung điện khiến Lâm Manh hưng phấn không thôi, lớn tiếng nói: “Con cảm thấy mình giống như công chúa!”

Công chúa thật sự ở một bên cười không nói.

Hai cậu bé thì không hài lòng lắm, bọn chúng thích khách sạn thám hiểm mới mở hơn, khách sạn phong cách thảo nguyên châu Phi rộng lớn mới thích hợp cho các cậu bé chạy nhảy, khám phá.

Tạ Vân ngược lại không cần thiết phải là khách sạn thám hiểm thảo nguyên rộng lớn, nhưng hiển nhiên, cậu không thích ở trong cung điện hoa lệ chơi giấc mơ công chúa với con gái.

Khi dùng bữa tối tự chọn tại khách sạn Enchanted Garden, Micky, Minnie, Goofy và Donald xuyên qua từng bàn ăn, nhao nhao chụp ảnh chung hoặc ôm những đứa trẻ hớn hở.

Micky mặc quần đỏ đi tới bàn Đường Na, gật gù vui vẻ hoan nghênh bọn họ tới khu vui chơi Disney xinh đẹp diệu kỳ, lại hỏi thăm tên của từng bạn nhỏ trên bàn.

Đường Na không hứng thú với mấy thứ xấu xí này, cô chuyên chú vào bánh gatô trước mặt, đến mức thành bạn nhỏ cuối cùng chưa báo tên.

Micky đi đến trước mặt cô, hay tay đeo bao tay trắng đặt dưới cằm, nói: “Bạn nhỏ ngoan ngoãn, yên lặng, đáng yêu này tên là gì vậy?”

Ma nữ đại nhân khuyết thiếu tính trẻ con ghét bỏ nhìn thoáng qua thứ xấu xí đang bày ra tư thế mong đợi.

Lâm Manh mở miệng trả lời thay cô: “Em ấy tên Đường Na! Chúng cháu đều gọi em ấy là Na Na!”

“Ồ!” Thứ xấu xí lần nữa che ngực cường điệu: “Tên của cháu rất giống người bạn của chú!”

Đường Na trông thấy thứ xấu xí liên tục vẫy tay với đằng sau, gọi một thứ xấu xí mặc áo thủy thủ nhưng không mặc quần số hai!

Thứ xấu xí số một nói: “Há! Donald, cậu xem, đây là Đường Na (Donna), duyên phận ghê không!”

Thứ xấu xí số hai trực tiếp bế Đường Na lên!

“Không...”

Đường Na nắm cái nĩa, trơ mắt nhìn bánh gatô cách mình càng ngày càng xa, cô còn chưa kịp từ chối, một khuôn mặt xấu xí phóng đại xuất hiện ở trước mặt cô.

Con vịt trần truồng có đam mê kỳ lạ giơ cô lên cao, say mê nói: “Nhìn xem bé con đáng yêu này! Khuôn mặt cháu thật giống chú, cháu cũng thuộc gia tộc vịt hả?”

Đường Na: “???”

“Cô ấy không giống chú.”

Là ai? Là ai đang gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?

Đường Na lập tức nhìn về phía phát ra tiếng, Tạ Vân ra dáng người lớn ngồi thẳng lưng trước bàn ăn, mặt không gợn sóng dùng dao nĩa cắt bò bít tết trong đĩa.

Cậu nói: “Em ấy và rùa Denis mới là một nhà.”

Đường Na tôi hận!

Đường Na lã chã chực khóc nói: “Na Na không phải đầu trọc!”

Tạ Đông Vạn đánh nhẹ Tạ Vân một cái, không đồng ý nói: “Làm sao lại bắt nạt em gái hả?”

Tạ Vân lườm ông bố già một cái.

Đường Na vươn tay về phía bò sát nhỏ của cô, khuôn mặt ấm ức gọi: “Ngu Trạch!”

Ngu Trạch đứng dậy, đón lấy Đường Na từ tay vịt Donald, cô lập tức ôm cổ anh.

Thứ xấu xí số hai còn nói tiếp: “A ha, là cô bé hay xấu hổ.”

Anh ta không biết, tiếng lòng cô bé hay xấu hổ đang ấp ủ suy nghĩ làm sao đập vỡ đầu vịt của anh ta mà không để ai biết.

Thật vất vả, hai thứ xấu xí cuối cùng đã đi, Đường Na thở phào một hơi, tiếp tục thưởng thức bánh gatô ngon lành của cô.

Chủ đề trên bàn biến đổi không ngờ, không biết lúc nào bỗng nhiên chuyển đến vấn đề học tập của Đường Na.

Đầu tiên là Lâm Bồi hỏi: “Na Na sắp lên tiểu học rồi, chuẩn bị học ở đâu chưa?”

Chương Linh Tấn lập tức nói: “Đến trường học của anh này! Anh bảo kê cho em, ai dám bắt nạt em anh sẽ đánh...”

Cậu nhóc mập mạp lập tức bị Chương Xuân cốc một cái thật vang vào đầu.

Đường Na không vui nói: “Cháu không đi học.”

Lâm Bồi nói: “Có đứa trẻ nào không đi học chứ? Na Na đến trường học mới có thể quen bạn mới cùng tuổi.”

Đường Na ương bướng kháng cự: “Cháu cũng không phải đứa trẻ bình thường, cháu là công chúa nhỏ!”

Lâm Bồi nhìn về phía Ngu Trạch: “Gia đình con bé sắp xếp thế nào? Cho con bé học ở đâu?”

Hiện tại mọi người đều biết quốc tịch của Đường Na không ở Trung Quốc, cho nên mới hỏi như vậy.

Tạ Đông Vạn hỏi: “Nước ngoài cũng khai giảng vào tháng chín nhỉ? Nếu Đường Na trở về đi học, Tạ Vân nhà chúng tôi muốn gặp lại em gái Na Na khó khăn rồi.”

Tạ Vân đang uống sữa bò suýt thì bị sặc chết, cậu không kịp lau sữa bò chảy ra mép, vừa vội vừa hốt hoảng phủ định: “Ai nói con muốn gặp em ấy?”

Khuôn mặt Tạ Đông Vạn đầy ghét bỏ “dám làm không dám chịu”, nhìn con trai thẹn quá hoá giận: “Chậc chậc chậc...”

Đường Na không đến trường học đâu!

Bảo cô tiêu thời gian vào chuyện không có ý nghĩa, cô sẽ không nhịn được châm một mồi lửa đốt trường học!

Cô quay người túm lấy quần áo Ngu Trạch, ngửa đầu dùng đôi mắt tức giận uy hiếp anh.

Bò sát nhỏ này chết rồi à? Mau tới hộ giá!

Ngu Trạch ho một tiếng, nói: “...Con bé tiếp nhận giáo dục gia đình, mỗi ngày đều sẽ có gia sư dạy con bé qua mạng.”

Đường Na lập tức quay đầu nhìn mấy người giật mình, lớn tiếng nói: “Đúng!”

Tạ Đông Vạn nhún vai: “Thật đúng là công chúa nhỏ mà.”

Sau khi mọi người ăn cơm tối xong, lại tham gia các phương tiện giải trí của khách sạn, mãi đến khuya, bọn nhỏ mới bịn rịn chia tay ở hành lang khách sạn.

Lâm Manh cố ý chạy tới, nắm tay Đường Na được Ngu Trạch ôm vào lòng lắc lắc, nói: “Em gái Na Na, ngày mai gặp!”

Đường Na ngọt ngào nói: “Tạm biệt chị Manh Manh!”

Sau khi trở lại phòng, Ngu Trạch lấy ra ga giường mà cô thường dùng ở trong vali hành lý đổi cho cô, mà cô thì không có việc gì quỳ trên chiếc ghế bành nhìn ra ngoài cửa sổ.

Toà thànhk trắng noãn sau đêm khuya vẫn bật đèn sáng trưng, vườn hoa dưới tầng và bóng đêm hòa làm một thể, mỗi khi có gió thổi qua, trong rừng giống như có bóng đen xuyên qua.

Ánh mắt Đường Na hững hờ lướt qua vườn hoa dưới tầng, bỗng nhiên dừng lại ở một góc.

Trong đêm tối lờ mờ ảo, sáu khuôn mặt hoặc hoặc thút thít hoặc nhe răng cười ở trong cánh rừng xa xa không chớp mắt nhìn cô.

Cô lại chớp mắt một cái, sáu khuôn mặt ẩn vào bóng tối, dường như vừa rồi xuất hiện ở nơi đó chỉ là ảo giác của cô.

Đó là vật gì?

Đường Na mở to hai mắt cẩn thận quét qua vườn hoa dưới tầng, nhưng không trông thấy sáu người vừa rồi.

Một tràng tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên, kích thích phía sau lưng Đường Na lạnh thấu xương.

Ngu Trạch đang trải ga cho cô nói: “Đi mở cửa.”

Đường Na đi xuống ghế bành, chậm rãi đi về phía cửa phòng, tất cả ma lực của cô đều hội tụ tại một điểm, vận sức chờ phát động.

Sau khi nắm lấy tay vặn, Đường Na dừng một chút, ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa thúc giục.

Cô bỗng nhiên kéo cửa ra!

Cậu nhóc mập mạp Chương Linh Tấn lén la lén lút đứng ở cửa.

“Na Na, đây là anh đã hứa với em... Tặng em này!”

Cậu nhóc mập mạp đỏ mặt nhét một một chiếc điện thoại iPhone màu hồng nhạt vào tay cô.

Đường Na ngẩn người, lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

“Em cảm ơn anh Chương!”

Cậu nhóc mập mạp nhận được lời cảm ơn của cô rồi còn đứng đó không đi, đỏ mặt, khụ một tiếng muốn nói cái gì đó.

Đường Na đợi một lát, rốt cuộc nghe được tiếng nói thấp như muỗi kêu của cậu: “Na Na... Anh... Anh có thể hôn trán em không?”

Đường Na nở nụ cười ngọt ngào với cậu, trong nháy mắt cậu nhóc mập mạp lộ ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Không thể.”

Cậu nhóc mập mạp lập tức nhưu quả bóng xì hơi, chán nản, thất vọng co bả vai.

Đường Na nói: “Nhưng anh có thể sờ tóc em.”

Hai mắt Chương Linh Tấn lập tức sáng lên.

Mặc dù không hôn được trán em gái thiên sứ, nhưng sờ tóc dường như cũng không tệ!

Mái tóc em gái thiên sứ vàng óng rất đẹp!

Chương Linh Tấn lập tức để tay nhỏ lên mái tóc vàng của em gái thiên sứ, cẩn thận vuốt ve.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mượt trong tay, cậu không nhịn được cảm thán: “Giống như tơ lụa của mẹ anh!”

Em gái thiên sứ mở to mắt, yên lặng nhìn cậu: “Không phải tất cả mọi người đều có thể sờ tóc Na Na đâu.”

Chương Linh Tấn lập tức cảm thấy mái tóc dài vàng óng trong tay càng quý giá hơn, cậu càng sờ càng yêu thích không buông tay.

Em gái thiên sứ nhìn chằm chằm cổ áo cậu nói: “Anh Chương, dây chuyền mặt ngọc của anh thật là đẹp.”

Đó là món quà bố tặng cậu vào ngày sinh nhật năm bản mệnh của cậu, nghe nói là bố dùng số tiền lớn mới xin được từ chỗ đại sư, có thể bảo đảm cậu bình an, cậu không để ý những món đồ linh tinh, chỉ có miếng ngọc giống hệt con hổ này, cậu rất thích.

Nhưng bây giờ em gái thiên sứ, còn cần hổ hiếc gì chứ?

Chương Linh Tấn không hề nghĩ ngợi, vô cùng hào phóng cởi miếng ngọc hình con hổ trên cổ xuống đeo lên chiếc cổ trắng nõn của cô: “Anh tặng em!”

Em gái thiên sứ cảm động nhìn cậu: “Anh Chương, anh đối xử với Na Na thật tốt.”

Chương Linh Tấn đỏ mặt, lắp bắp nói: “Vậy Na Na đồng ý sau khi lớn lên... Gả... Gả cho anh Chương không?”

Em gái thiên sứ không nói chuyện, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay ngôi sao trên cổ tay cậu.

Đó là trước khi ra ngoài mẹ đeo lên cho cậu, hình như là làm bằng bạch kim, mẫu mới nhất của thương hiệu nào đó...

Không quan trọng, trước mặt em gái thiên sứ, cậu còn cần ngôi sao ngôi sủng gì chứ?

Đầu óc Chương Linh Tấn chưa từng nhanh nhạy như vậy, cậu không hề do dự tháo vòng tay xuống, đeo lên cổ tay trắng mềm của cô.

Cậu mong đợi nhìn em gái thiên sứ.

Cô thỏa mãn thưởng thức vòng tay trên cổ tay, rốt cuộc ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào nói với cậu: “Được, chờ Đường Na lớn lên sẽ gả cho anh Chương.”

Thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng Chương Linh Tấn tập trung thành một câu: “A!”

Cậu cảm thấy mình sắp hạnh phúc ngất rồi.

Lúc Đường Na về đến phòng, Ngu Trạch vừa mới thay ga giường cho cô đi từ trong phòng ngủ chính ra, liếc mắt thấy dây chuyền ngọc tự dưng có trên cổ cô.

Anh nhíu mày: “Ai cho cô?”

Đường Na sờ miếng ngọc hình con hổ trên cổ, đắc ý nói: “Cống phẩm của bò sát.”

Ánh mắt Ngu Trạch tiếp tục rơi xuống vòng tay bạch kim trên cổ tay cô, lông mày của anh nhăn chặt hơn.

“Cô không thể nhận món quà đắt tiền của Chương Linh Tấn được.”

Đường Na cảnh giác nhìn anh, rụt cổ tay giấu sau lưng: “Dựa vào cái gì, tôi đâu ép buộc cậu ta!”

“Một, thằng bé không biết giá trị món quà; hai, quà không phải của nó, nó đang dùng đồ bố mẹ tặng nó để tặng cô.”

Ngu Trạch đi đến trước mặt cô không cẩn thận lui đến góc tường, không thể lui được nữa, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

“Tuổi Chương Linh Tấn không hiểu, bố mẹ của nó hiểu, nếu như bọn họ biết hành vi của cô sẽ coi thường cô.”

Đường Na không quan tâm nói: “Coi thường tôi thì thế nào? Tôi sẽ thiếu một miếng thịt ư?”

Ngu Trạch bế cô lên, không nói lời nào đi tới cửa: “...Tôi không muốn bọn họ coi thường cô.”

“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Đi trả đồ.”

“Tôi không trả!” Đường Na giằng co: “Tôi lừa gạt... Kiếm được bằng bản lĩnh, dựa vào đâu bắt tôi trả lại! Anh là đồ đần, tôi không muốn làm đồ đần giống như anh, anh thả tôi xuống!”

Ngu Trạch không ngừng bước, cô túm tóc anh, định dùng bạo lực để chống cự lại.

Ngu Trạch rốt cuộc dừng bước, anh chăm chú nghiêm mặt, ánh mắt nghiêm túc không giống bình thường làm sức lực trong tay Đường Na không tự chủ giảm đi.

Như cô mong muốn, cuối cùng anh thả cô xuống, nhưng cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

Ngu Trạch ngồi xuống trước mặt cô, nhìn vào mắt cô nói: “Nếu như cô thích những thứ này, có thể dùng tiền mình kiếm được để mua, nhưng không thể đi lừa gạt.”

Đường Na ấm ức nói: “Tôi không đi lừa gạt, cậu ta tự nguyện cho tôi!”

“Thằng bé chưa được sự đồng ý của bố mẹ đã tặng cô thứ quý giá như vậy, cô biết đây là cái gì không?” Ngu Trạch nói: “Đây là thằng bé trộm từ chỗ của bố mẹ đưa cho cô.”

Ngu Trạch nói: “Nó không biết đây là trộm, thế nhưng cô biết, cô biết còn để nó tặng cho cô, đây chính là lừa gạt.”

Đường Na không muốn nghe anh nói những lời làm người ta ghét, vì lừa dối qua cửa, cô định khóc lớn một trận.

Cô vừa mới mếu máo, Ngu Trạch lập tức nhíu mày, lạnh giọng nói: “Khóc cũng vô dụng.”

Anh nói vô dụng, vậy hơn một nửa chính là vô dụng.

Đường Na bĩu môi, kìm lại nước mắt đang dưng dưng ở hốc mắt.

Ngu Trạch bình tĩnh nói: “Tôi không biết lúc trước cô sống trong hoàn cảnh gì... Có lẽ giống như lời cô nói, cô là một huyết tinh ma nữ tà ác.”

Đường Na tức giận nói: “Tôi chính là huyết tinh ma nữ tà ác! Chán ghét cũng đã muộn rồi, chúng ta đã ký khế ước! Chọc tôi tức giận, tôi sẽ giết anh!”

Ngu Trạch nhìn cô, khẽ nói: “Dù cô là huyết tinh ma nữ tà ác, tôi cũng tin tưởng đó là bởi vì không có ai cho cô cơ hội lựa chọn trở thành nhân vật khác.”

Sách tinh một giây trước còn ngang ngược, bởi vì câu nói này mà sững sờ tại chỗ.

“Đây cũng không phải là thế giới cũ của cô, cô có cơ hội lựa chọn làm một người như thế nào.”

Ngu Trạch giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt tràn ra khoé mắt của cô, nói: “Quên pháp tắc ma nữ của cô đi, dùng trái tim của cô lựa chọn một lần nữa.”

Hai mươi phút sau, Chương Xuân đầu óc mơ hồ nhận lấy dây chuyền mặt ngọc và vòng tay của con anh ta từ tay Ngu Trạch.

Ngu Trạch trả đồ xong, trở lại phòng ngủ chính, kéo Đường Na vẫn trốn trong chăn không chịu lộ diện lên.

Mặt mũi Đường Na nóng hổi... Bởi vì xấu hổ, người khác xấu hổ vì làm việc xấu, cô lại xấu hổ vì làm việc tốt, huống hồ là lần đầu tiên làm việc tốt trong đời, cô càng cảm thấy xấu hổ mãnh liệt.

Cô tức giận muốn giành lại chăn của mình: “Anh đi ra!”

Ngu Trạch tháo một sợi dây màu đỏ trên cổ của anh đưa đến trước mặt cô, trên giây đỏ treo một viên đá màu đỏ xinh đẹp.

Đường Na sửng sốt, nghi ngờ nhìn anh.

“Đây là cái gì?”

“Quả cây ngọc lan.” Ngu Trạch nói: “Thích không?”

Ánh mắt Đường Na lơ lửng không cố định: “Ha ha... Miễn cưỡng vào mắt.”

Ngu Trạch đeo sợi dây đỏ lên cổ cô, cô sờ lên, đồ vật màu đỏ bóng loáng khô ráo, nhẹ như không có vật gì, lại không giống tảng đá.

Ngu Trạch: “Cho cô mượn đeo tạm.”

Đường Na không vui, cầm chặt “viên đá” màu đỏ: “Đây là của tôi!”

Ngu Trạch không nhìn cô, nói tiếp: “Về sau phải trả tôi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ!”

Đường Na túm lấy chăn bông và trốn một lần nữa.

Đường Na chơi ở khu vui chơi Disney tổng cộng bốn ngày.

Có lẽ là gặp nhiều thứ xấu xí, lúc rời đi, cô nhìn đám xấu xí đặc biệt đến cửa chính khách sạn tiễn đưa, trong lòng cô lại dâng lên một chút không nỡ.

Ngoại trừ Tạ Vân vẫn tỉnh táo, Chương Linh Tấn và Lâm Manh đều kích động vẫy tay tạm biệt đám xấu xí.

Trên máy bay về thủ đô, Tạ Đông Vạn bỗng nhiên nói: “Chờ Ngu Trạch tìm được bạn gái, chúng ta có thể mang cả nhà đi cùng nhau, người bốn nhà cùng nhau chơi đùa.”

Chương Xuân nâng ánh mắt từ trên laptop, cười gia nhập chủ đề: “Ngu Trạch muốn tìm người trong giới hay là người ngoài giới?”

Chương Linh Tấn ngồi bên cạnh anh ta, cậu nhóc mập mạp đã nằm ngáy khò khò.

Lâm Bồi cà lơ phất phơ bắt chéo chân, nói: “Tôi cá là người trong giới! Ngu Trạch thích nữ ca sĩ nào? Nếu không có số, anh Lâm lập tức hỏi cho cậu, không phải tôi bốc phét, tối thiểu số điện thoại của một nửa nữ ca sĩ trong giới đều trong điện thoại anh đây.”

Lâm Manh bên cạnh lập tức nói một câu: “Con phải mách mẹ.”

Lâm Bồi vội vàng nói: “Là cách nói khoa trương, cách nói khoa trương thôi.”

Tạ Đông Vạn nghe xong, không phục, nói: “Làm sao anh biết là nữ ca sĩ? Ngộ nhỡ là diễn viên thì sao, người nào không biết nữ diễn viên xinh đẹp nhất?”

Hai người rất nhanh cãi nhau vì chuyện rốt cuộc trong giới là nữ diễn viên xinh đẹp hay nữ ca sĩ có sức hút.

Bởi vì say máy bay, Ngu Trạch lời ít ý nhiều nói: “...Không nghĩ tới.”

Chương Xuân cười nói: “Hai mươi sáu tuổi, nên nghĩ rồi, lúc tôi lớn bằng cậu đã đính hôn với mẹ Linh Tấn rồi.”

Lâm Bồi không quan tâm nói: “Trong giới chúng tôi kết hôn muộn mới là trạng thái bình thường, gấp cái gì, để Ngu Trạch từ từ chọn.”

Chương Xuân không thể làm gì khác hơn cười.

Tạ Đông Vạn cố ý đi trêu Đường Na đang phờ phạc dựa vào người Ngu Trạch: “Na Na cảm thấy Đản Đản của cháu thích cô gái như thế nào?”

Đường Na lườm anh ta một cái, ôm chặt cánh tay Ngu Trạch: “Đản Đản thích kiểu như chị cháu.”

Tạ Đông Vạn hưng phấn, nói với Ngu Trạch: “Có biến! Mau thành thật khai báo, cậu với chị Na Na có quan hệ như thế nào?”

Chương Xuân ngăn Tạ Đông Vạn đang hưng phấn lại, cười khổ nói với anh ta: “Lần này người ta không thoải mái, bỏ qua cho cậu ấy đi.”

Tạ Đông Vạn nhìn sắc mặt Ngu Trạch xác thực không tốt, đành phải thôi.

Anh ta từ bỏ hành vi đập vỡ nồi đất hỏi đến cùng, nhưng vẫn không quên căn dặn: “Về sau cậu phải đi máy bay nhiều hơn để rèn luyện, thân là ngôi sao, đi máy bay là chuyện thường như chơi, sao cậu có thể say máy bay chứ?”

Tạ Vân ngồi ngủ bên cạnh Tạ Đông Vạn không nhịn được kéo mũ che mặt xuống, không kiên nhẫn chỉ trích bố mình: “Ồn ào quá, bố có thể yên tĩnh một lát không?”

Trong tiếng ồn ào nhưng hài hoà, máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô, ngoài sân bay chính là một đám paparazi nghe tiếng mà đến, để tiện làm việc, sau khi người bốn nhà tạm biệt nhau thì nhanh chóng thông qua các cửa ra khác nhau để rời sân bay.

Ngu Trạch ôm Đường Na ngồi vào một chiếc taxi, lái xe nhìn đám paparazi chen chúc chạy đến, lập tức khởi động ô tô chạy lên đường chính.

“Đi đâu?”

“Thôn Tiền Hải Tân.”

Kỳ nghỉ dài hạn kết thúc, bọn họ lại trở lại cuộc đua danh lợi hối hả.

Huyết tinh ma nữ vĩ đại nhất trong lịch sử đã chuẩn bị kỹ càng nghênh đón khiêu chiến mới!

Bởi vì sóng gió hạc giấy nguyền rủa, Lý Tĩnh không thể không mai danh ẩn tích, từ đó lui ra khỏi ngành giải trí, mà độ nổi tiếng của Ngu Trạch lại kéo lên thẳng tắp, trước khi “Tiểu tổ tông nhà tôi” phát sóng, Weibo của anh có bốn triệu fan, lúc chương trình phát sóng đến tập sáu, Weibo của Ngu Trạch tăng lên thành chín triệu fan, sau khi tập mới nhất có sự kiện nguyên rủa phát sóng, Từ Sài rèn sắt khi còn nóng, tung ra đoạn video quay lén cuộc sống một tuần của Ngu Trạch và Đường Na trước khi ghi hình chương trình, fan của anh trong một tuần trực tiếp tăng thêm sáu triệu fan hâm mộ, không đến hai tháng, Weibo của Ngu Trạch từ không đến một triệu rưỡi fan nhảy lên thành mười lăm triệu fan.

Khó trách mọi người luôn nói chương trình truyền hình thực tế là đường tắt hút fan nhanh nhất của ngôi sao, Ngu Trạch vẫn còn nhiều antifan, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc anh lấy lại hình tượng khách quan mà nói thì chính diện hơn trở lại trong mắt đại chúng. Muốn thành công, dựa vào là một phần năng khiếu, chín phần cố gắng.

Lời nói này không sai.

Đường Na cho rằng 89,99% cố gắng trong đó đều là của cô.

Vì để khả năng hút fan của Ngu Trạch lên lớn nhất, cô không mở Weibo riêng, trong phần lớn fan ở Weibo của Ngu Trạch đều là từ cô, chứng cứ chính là cô đăng ảnh của mình, bên dưới đám fan hâm mộ nhao nhao bình luận:

“Nhìn xem tôi đào được bảo tàng gì nè!”

“Na Na, mẹ mãi mãi yêu con!”

Lúc cô đăng ảnh chụp lén Ngu Trạch lên Weibo, bên dưới đám fan hâm mộ bình luận là:

“Đã duyệt, tiếp theo.”

“Na Bảo, đừng chụp bảo mẫu của con nữa, để mẹ xem khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của con nào.”

Đường Na thỉnh thoảng đăng ảnh tự sướng và những dòng Weibo đậm chất trẻ con lên Weibo của Ngu Trạch chính là để nói với những người thích cô rằng: “Muốn nhìn nhiều hơn hả? Vậy theo dõi Weibo của Ngu Trạch đi.”

Sự thật chứng minh, chính sách hai trong một này rất hữu hiệu.

Mượn làn gió đông đồng tình này, có không ít cơ hội công việc đều tìm tới Ngu Trạch, lại kêu nghèo thì hơi đạo đức giả. Tháng tám, Đường Na và Ngu Trạch lại dọn nhà lần nữa, chuyển từ khu dân cư trong thôn giá rẻ sang ở trong một chung cư tầm trung ở thành phố.

Từ khi “Tiểu tổ tông nhà tôi” nổi tiếng, có không ít chương trình tương tự tới mời, cuối cùng Đường Na chọn chương trình phổ cập kiến thức về kỹ nghệ dân gian “Ký ức đầu ngón tay” làm chương trình thường trú thứ hai của Ngu Trạch.

Chương trình này không tính quá nổi nhưng thắng ở chỗ rất nhiều khách quý có sức nặng, MC số một trong giới Tuyên Nhạc, ảnh đế Lê Hoằng đều là người có mối quan hệ rộng nổi tiếng trong giới, Đường Na hi vọng Ngu Trạch có thể làm quen với hai người này, mở ra cảnh cửa giới chương trình giải trí và điện ảnh.

Trừ nguyên nhân khách quan, nguyên nhân chủ quan mà Đường Na lựa chọn chương trình này là, trong đông đảo lời mời “Mời Ngu Trạch dẫn theo Đường Na tham gia ghi hình”, chỉ có lúc “Ký ức đầu ngón tay” mời bọn họ nói rất đúng: “Mời Đường Na dẫn theo Ngu Trạch tới tham gia ghi hình“.

“Ký ức đầu ngón tay” thức thời cuối cùng cũng vượt được đông đảo chương trình, trở thành chương trình đầu tiên Ngu Trạch tiếp nhận sau “Tiểu tổ tông nhà tôi“.

Buổi tối dọn nhà thứ hai, Đường Na và Ngu Trạch cùng nhau đến đài truyền hình thủ đô tham gia ghi hình tiết mục.

Trước khi mở màn chương trình, Đường Na và Ngu Trạch vừa xuất hiện ở trường quay lập tức được tổ tiết mục và nhóm khách quý nhiệt liệt hoan nghênh.

Đối với Đường Na mà nói, chuyện hạc giấy nguyền rủa đã xảy ra rất lâu rồi, đối với mấy người mới xem chương trình mà nói, Đường Na bị ấm ức vẫn là chuyện cách đây không lâu.

Một đám người không quen biết vây quanh hỏi han cô ân cần, cổ vũ cô, an ủi cô, lòng đầy căm phẫn lên án công khai ghê tởm Lý Tĩnh.

Đường Na nhìn lướt qua phòng phát sóng, chỉ nhìn thấy Tuyên Nhạc nói chuyện với người chế tác, nhưng không thấy Lê Hoằng.

Nghi ngờ của cô không tiếp tục quá lâu, Tuyên Nhạc và người chế tác cùng đi tới.

Người chế tác cười xin lỗi nói: “Xin lỗi, các vị phải chờ thêm một lát nữa. Lê Hoằng ở tầng trên tham gia lễ trao giải, tiệc tối xảy ra một chút tình huống nên kết thúc muộn hơn so với dự tính.”

Những khách quý khác đều tỏ vẻ có thể hiểu, Đường Na và Ngu Trạch cũng không vội mười mấy phút, cũng tỏ vẻ phối hợp với sắp xếp của tổ tiết mục.

Tuyên Nhạc chủ động chào hỏi hai người Đường Na, giống biểu hiện trên TV, anh ta là một người hiền hoà dễ gần.

Chủ đề của mọi người tự nhiên chuyển dời đến lễ trao giải tầng trên.

“Lần này Lê Hoằng sẽ giành được giải thương nam chính xuất sắc nhất không?”

“Khó nói, lần này ba nam diễn viên được đề cử khác đều rất có thực lực. Ngược lại giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất không hề hồi hộp, chắc chắn là Trì Linh Âm.”

“Lần này mấy người Vương Khôn phát huy không tệ, nhưng muốn nói kỹ năng diễn xuất đột phá lớn nhất, vậy vẫn phải xem Lê Hoằng.”

“Tôi cũng cảm thấy Lê Hoằng giành được giải thưởng, dù sao thực lực và độ nổi tiếng như thế, chọn những người khác sợ rằng sẽ bị người ngoài chất vấn.”

Lúc bọn họ nói chuyện, cửa trường quay ồn ào, nhân vật trung tâm chủ đề ung dung đi tới, Lê Hoằng quần áo tươm tất và người đại diện với trợ lý chen chúc nhanh chân đi về phía bọn họ.

Đường Na từng thấy Lê Hoằng trên TV không ít lần, nhìn thấy người thật lại là lần đầu. Tuổi Lê Hoằng xấp xỉ Ngu Trạch, bởi vì là con lai Trung Đức nên anh ta có một đôi mắt ưu nhã màu xám, dáng người cao gầy, như giữa hạc giữa bầy gà trong đám nhân viên đang làm việc, làm cho người ta muốn không chú ý cũng khó.

Lê Hoằng đi đến trước mặt mọi người, vẻ mặt hối lỗi nói: “Xin lỗi, là tôi chậm trễ thời gian của mọi người.”

Một ảnh đế đang hot xin lỗi mọi người vì chuyện đến trễ mấy phút, ai sẽ có ý kiến nữa?

Lúc tất cả mọi người nói không sao, Đường Na được Ngu Trạch ôm vào lòng cũng ngọt ngào lanh lảnh nói: “Không sao ạ.”

Mấy người đều bị hành động đáng yêu của Đường Na chọc cười.

Ánh mắt Lê Hoằng rơi trên mặt cô, nhìn vào đôi mắt hoạt bát của cô: “Chẳng lẽ Na Na chưa buồn ngủ hả?”

Đường Na nghiêm túc nói: “Na Na là ninja, ninja đều hoạt động về đêm.”

Những người khác buồn cười, Lê Hoằng cũng cười theo.

Sau khi trò chuyện nhàm chán rồi, chương trình rốt cuộc bắt đầu ghi hình, căn cứ sắp xếp của tổ tiết mục, Đường Na chỉ cần ra sân nửa đầu chương trình, nửa sau thì có thể tự do nghỉ ngơi dưới sân khấu.

Sau khi quay xong nửa đoạn trước, nhóm khách quý khác vẫn quay tiếp, Đường Na có thể tự do hoạt động gần đó.

Bởi vì đã gần mười một giờ, biên đạo còn cố ý đem tới một chiếc chăn mỏng, để cô buồn ngủ thì về phòng nghỉ ngủ một lát.

Đường Na không hề buồn ngủ, mặc dù cô cầm chăn trở về phòng nghỉ nhưng không đến một lát lại chạy ra, mượn lợi ích của cơ thể trẻ con tuỳ ý xuyên qua từng phòng nghỉ ở tầng này.

Trong tất cả những người xa lạ không mời mà tới, Đường Na là người duy nhất không chỉ không bị ngôi sao ở bên trong trách tội, còn luôn được nhiệt liệt hoan nghênh, bởi được hoan nghênh quá mức, lúc Đường Na đi dạo đến phòng nghỉ cuối cùng, mặt mũi MC nữ tràn đầy ngạc nhiên khi không tìm thấy một cái túi nào chưa nhét đồ, không thể không bỏ hộp mít cô ấy vừa mua vào trong mũ của cô.

Đường Na thắng lợi trở về, một lần nữa trở lại trường quay.

Cô vừa ăn đồ ăn đi “hoá duyên” về, vừa nhìn Ngu Trạch đang tự tay học điêu khắc quả óc chó trên sân khấu, bên cạnh còn có rất nhiều nhân viên công tác ân cần vây quay, muốn phục vụ huyết tinh ma nữ vĩ đại.

“Na Na, em khát không? Em muốn uống trà sữa của chị không?”

“Na Na, em sống ở Trung Quốc bao lâu rồi?”

“Na Na, chị có thể ôm em một cái không?”

“Na Na, em có thể chụp một tấm ảnh với chị không?”

Đám bò sát nhỏ ngu xuẩn thần phục dưới sức hút của huyết tinh ma nữ vĩ đại, cảm thấy cực kỳ vinh hạnh khi cống phẩm được chọn, có tư cách chụp ảnh chung.

Đường Na nhìn từng người chụp ảnh chung với cô lộ ra vẻ mặt hớn hở, nhao nhao đăng ảnh lên vòng bạn bè hoặc Weibo, cô nhớ tới cái gì đó, cũng lấy ra điện thoại mới của cô.

Cô đăng tấm ảnh chụp nhà mới ngày hôm qua lên Weibo, nói: “Anh ấy nói rốt cuộc không cần bán giày nuôi mình nữa rồi.”

Không đến năm phút, bên dưới Weibo mới có rất nhiều cư dân mạng bình luận.

“Na Na chạy mau, Đản Đản mặt đen sắp tới rồi.”

“Đỗ nghèo khỉ Ngu Trạch rốt cuộc kiếm được tiền rồi, ông đây tiêu tiền vì anh ta không uổng công mà, Na Na của tôi chuyển ra khỏi ổ chó rồi.”

Số fan ở Weibo của Ngu Trạch lại tăng thêm mười mấy người.

Đường Na hài lòng thả điện thoại xuống.

Cô vừa mới cầm nước ép trái cây tươi người sùng bái mới dâng lên định uống một hớp thì một tràng tiếng bước chân nặng nề kỳ lạ vang lên từ cửa sổ đối diện hành lang đang mở của trường quay.

Lúc Đường Na ngẩng đầu, tiếng bước chân đúng lúc ngừng lại.

Một đôi mắt đầy tơ máu, tràn ngập tà ác và lạnh lẽo, đáng sợ đập vào mắt cô.

Dường như nhiệt độ trong trường quay cũng giảm xuống, Đường Na cảm thấy cái lạnh của nước ép trái cây thấm lên da của cô.

Màn đêm buông xuống, ác linh bị ánh trăng đánh thức lang thang ở nhân gian.

Chỗ nào cũng có thể có bóng dáng của bọn chúng, bao gồm lúc này, giờ phút này, nơi đây.

Trong trường quay vẫn náo nhiệt, hai nhân viên dựa bên cửa sổ lén nói chuyện trên trời dưới đất làm như không thấy quái vật, giống như ngoài Đường Na, ai cũng không chú ý tới vị khách không mời mà đến tự dưng xuất hiện.

Đường Na không tự chủ ngừng thở, không chớp mắt nhìn ác linh mạnh mẽ sáu tay chân, không có hình người.

Ác linh càng mạnh, hình tượng càng vặn vẹo, bởi vì trong quá trình tiến hoá của bọn chúng đã thôn phệ vô kể các sinh linh, trong đó bao gồm đồng loại của bọn chúng, bọn chúng ăn càng nhiều, năng lực càng mạnh, ngoại hình cũng càng quái dị, từ bề ngoài của ác linh sáu tay sáu chân này, ác linh này tối thiểu cũng là một ác linh cấp công tước.

Nếu như nói ác linh Chu Trọng chỉ có thể khiến người ta bị nấm mốc nhỏ, như vậy ác linh cấp công tước có thể gây nguy hiểm đến tính mạng con người.

Vốn ác linh cũng không phổ biến, cấp bậc công tước càng thưa thớt, làm sao hết lần này tới lần khác bị cô bắt gặp vào thời điểm này?

Cô giả bộ như như không có việc gì dời ánh mắt, không ngừng mặc niệm “Đi mau, đi mau” trong lòng.

Dời đi đâu cũng được, chỉ cần không đến gây sự với cô thôi.

Ngu Trạch tiến một bước dài trên con đường nổ tiếng trở lại khiến cô khôi phục không ít thực lực, chỉ cần thêm nửa tháng nữa, cô có thể chuyển hóa hoàn toàn sức mạnh của nguyện vọng thành ma lực của mình, đến lúc đó đừng nói ác linh cấp công tước, cho dù là ác linh cấp quốc vương cô cũng nắm chắc một trận.

Nhưng mà bây giờ?

Cô chỉ muốn xoay người chạy.

Đường Na quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch, trên sân khấu, nhà điêu khắc vi mô đang tận tâm giải thích kinh nghiệm nghề nghiệp của mình, Lê Hoằng và những người khác đều chuyên chú lắng nghe, chỉ có Ngu Trạch nhíu chặt lông mày, yên lặng nhìn cô dưới sân khấu, tư thế không ổn định dường như một giây sau sẽ đứng dậy đi về phía cô.

Đường Na bình tĩnh lại, lắc đầu với anh.

Không thể để bò sát nhỏ xem thường, cô là huyết tinh ma nữ vĩ đại, bình tĩnh... Bình tĩnh nào... Đường Na không ngừng tự an ủi mình trong lòng, cả tầng rộng như vậy, trong trường quay nhiều người như vậy, không thể nào hết lần này tới lần khác chọn...

Lời nói của cô dừng lại.

Đường Na trơ mắt nhìn cơ thể khổng lồ của ác linh trên trần nhà giống như một lớp gel mềm, dễ dàng chui qua cửa sổ đi vào.

Khoảng cách giữa bọn họ không đến mười bước.

Đường Na thả nước ép trái cây trong tay xuống, ra vẻ bình tĩnh đứng dậy, dạo bước đến chỗ cách ác linh xa nhất.

Cô nhìn lại, ác linh cũng chầm chậm đi qua.

Một nhân viên công tác bị nó xuyên qua không hề thấy mà nói gì đó với đồng nghiệp, không biết trên cổ mình đã sinh ra một ấn ký ác linh màu đen nhạt.

Không đến một tháng, cô ấy sẽ gặp vận rủi khiến cô ấy bị tổn thương nặng, điều duy nhất cô ấy có thể may mắn chính là đây chỉ là ngộ thương, không đến mức mất mạng, nếu như ác linh cấp công tước muốn mạng của cô ấy, ấn ký ác linh màu đen sẫm đủ để khiến cô ấy qua đời ngoài ý muốn trong vòng mười ngày.

Đường Na không rảnh quan tâm người khác, cô chuyển động lần nữa, lần này đi chéo đến một chỗ khác.

Nhìn lại, ác linh vẫn theo sau!

Tình huống gì vậy? Vì sao chỉ đi theo cô?

“Trên tầng có Trì Linh Âm, ăn Trì Linh Âm ngon hơn, chớ ăn tôi... Chớ ăn tôi...”

Đường Na nhỏ giọng nhắc nhở.

Cô lại đổi một chỗ ác, ác linh vẫn đi theo.

Gặp ma! Đường Na tức giận mắng trong lòng.

Tiếng thở dốc trầm khàn của ác linh thô kệch càng ngày càng nặng, trên khuôn mặt xấu xí vặn vẹo của nó hiện lên vẻ không kiên nhẫn, dừng bước lại, đối mặt giằng co với Đường Na.

Một nhân viên công tác phát hiện cô đang đi tới đi lui trong truòng quay thì cười hỏi: “Na Na, em đi không ngừng làm gì vậy? Chờ nhàm chán hả?”

Đường Na vừa định mở miệng qua loa vài câu, ác linh đối diện thừa dịp xông tới chỗ cô!

Đường Na hét lên trong lòng, phản xạ có điều kiện xoay người chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.