Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 53: Chương 53




Cô bé tóc vàng ngồi ở trên ghế sa lon, híp mắt nhìn anh ta, trong tay vuốt ve quả cầu màu vàng anh ta vừa mới cầm, ngồi bên cạnh là người bảo vệ sắc mặt khó coi của cô.

Nhìn từ hoàn cảnh xung quanh, có lẽ anh ta đang ở nhà Ngu Trạch.

Sau lưng truyền đến tiếng TV: “Bây giờ anh còn lời gì muốn nói?!”

Lê Hoằng cũng không quay đầu lại.

“Chào buổi tối, Na Na.” Lê Hoằng cười, lại chào hỏi đồng nghiệp của anh ta: “Chào buổi tối, Ngu Trạch.”

“...Thì ra thật sự là anh.” Sắc mặt Ngu Trạch lạnh lùng.

“Tỉnh táo chút, tôi có thể giải thích.” Lê Hoằng nói.

Anh ta vừa mới giơ hai tay lên, một tia điện màu u lam như cây roi đánh tới, Lê Hoằng không thể không buông hai tay xuống, nói: “Tôi không có ý làm hại hai người.”

Đường Na cười ha ha với người bảo vệ nói: “Anh Lê Hoằng thật biết nói đùa, giống như anh ta cố ý là có thể làm hại chúng ta vậy đó.”

Cô bé tóc vàng xoay đầu lại, nháy mắt trở mặt.

“Mặt thật là lớn.”

“Trong tay em thật sự có bảo vật có thể với cánh cửa thời không sao?” Lê Hoằng nhìn quả cầu màu vàng trong tay cô không chớp mắt.

“Không phải anh đã trải nghiệm rồi ư?” Đường Na nói bằng giọng châm chọc.

Lê Hoằng nhớ tới mình bị cuốn vào trận ánh sáng trắng, trong lòng hiểu ra.

“Đó là một cánh cửa thời không mini.”

Đường Na nói: “Đơn giản một chút. Tôi gọi nó là bảo châu dịch chuyển.”

“Sao hai người hoài nghi đến trên đầu tôi?” Lê Hoằng nhún vai, nói: “Tôi cho rằng mình đã thể hiện rất thân thiện rồi.”

“Tôi quen hoài nghi tất cả những người xuất hiện trong vòng bán kính một nghìn mét quanh tôi một lượt.” Đường Na cười lạnh giơ chiếc bút bi màu đen: “Máy nghe trộm, đây là đồ tôi chơi còn dư lại.”

“Tôi không có ác ý.” Lê Hoằng tuyên bố lần nữa: “Điểm này hai người nên rõ ràng nhất.”

“Ác linh xuất hiện ở đài truyền hình thủ đô có liên quan gì đến anh không?”

“Không.” Lê Hoằng cười nói: “Tôi nói, tôi không có ác ý với hai người.”

“Đúng, nhiều nhất chỉ là chuyện nhỏ như nhìn trộm, nghe trộm, trộm đồ của người khác thôi.” Đường Na lấy một lá bùa màu vàng ra, hỏi: “Anh là nhà huyền học?”

“Tôi không thích đánh đồng với đám giở mánh khoé kia, tôi tự xưng là học giả, tôi học tập tất cả tri thức đáng học tập cũng biến nó thành sức mạnh của mình.” Lê Hoằng nở nụ cười: “Bao gồm thuật luyện kim.”

Thuật luyện kim?

Có lẽ thế giới này có nghề nghiệp tương tự, nhưng chúng đều không gọi là thuật luyện kim, thuật luyện kim và thuật sĩ luyện kim đều là những thứ chỉ có ở thế giới của Đường Na.

Cái này giống như có một người đột nhiên đứng trước mặt Đường Na nói với cô, anh ta là ma pháp sư thứ hai trên thế giới này.

Hoang đường.

Đường Na giận tái mặt, một cây roi màu u lam đánh về phía Lê Hoằng.

Roi bị hào quang nhạt nổi lên trên người Lê Hoằng ngăn cản.

“...Anh nói đùa cái gì hả?” Đường Na nhìn chằm chằm anh ta không buông.

“Đừng hiểu lầm, tôi không nói đùa, nhưng cũng không phải như em nghĩ.” Lê Hoằng nói: “Tôi học được thuật luyện kim từ một cuốn sách rất cổ, tôi là người gốc ở đây, nhưng tôi tin tưởng chủ nhân cuốn sách là người đến từ cùng một thế giới với em.”

“Chứng cứ.” Đường Na nói.

“Tôi hi vọng chúng ta có thể có một cách thức nói chuyện tử tế hơn.” Lê Hoằng nhìn nhà lao màu u lam trước mặt.

Vừa dứt lời, toàn bộ phòng khách đều nhấp nhoáng ánh sáng màu u lam.

Đó là ma pháp trận lớn nhỏ khác nhau dùng mắt thường đếm cũng đếm không xuể.

“Anh không có tư cách bàn điều kiện với tôi.”

Lê Hoằng im lặng một lúc lâu, mở miệng nói: “Bên trong cuốn sách có một lời tiên đoán.”

Anh ta dừng lại một lát, nhưng không ai hỏi anh ta kế tiếp là gì.

Lê Hoằng ho một tiếng, tiếp tục nói: “Ma nữ tóc vàng bước ra từ biển đỏ, chế tài của thần xuyên qua cơ thể nàng, khiến nàng dính lời nguyền ngủ say, khi nàng mở mắt ra, thế giới sẽ nghênh đón hủy diệt.”

Phòng khách rơi vào yên tĩnh, ai cũng không nói gì.

Sau một lúc lâu, Đường Na nói: “Anh cảm thấy tôi là nhân vật chính của lời tiên đoán?”

“Ngay từ đầu thì không.” Lê Hoằng nói: “Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy em biến ác linh mạnh mẽ như vậy thành khói bụi.”

“Tôi muốn xem cuốn sách kia.”

“Có thể.” Lê Hoằng đồng ý rất sảng khoái: “Hiện giờ em có thể thu thứ này đi được chưa?”

“Anh cho rằng như thế là xong?” Đường Na cười lạnh một tiếng: “Bây giờ vở kịch quan trọng mới bắt đầu.”

“...Còn có cái gì?” Lê Hoằng sửng sốt.

“Tôi mua siêu xe còn chưa chạy được hai tháng, bị tên nghiện do anh khống chế đập nát bét, anh định đền bù tổn thất cho tôi như nào?” Đường Na cười lạnh.

Lê Hoằng cười, như thể cô nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắn tới.

“Tôi đổi một chiếc giống hệt cho em.”

“Anh đập nát xe của tôi, đền tôi một cái giống hệt? Nói dễ nghe lắm, trên đời không có hai lá cây giống hệt nhau, cũng sẽ không có hai chiếc xe y chang nhau, nỗi đau mất xe của tôi mãi mãi không lành được!” Đường Na đứng dậy từ ghế salon, tức giận nói: “Đừng tưởng rằng tiền bẩn chính là vạn năng!”

“Đền gấp đôi.” Lê Hoằng nói: “Hai chiếc cùng loại, hoặc là một chiếc trả tiền mặt ngang giá. Em cứ nói đi?”

“Ok.” Cô nhanh chóng ngồi xuống: “Một chiếc cùng loại, một chiếc quy ra tiền mặt chuyển vào tài khoản của tôi.”

Lê Hoằng gật đầu: “Có thể.”

Đường Na lấy điện thoại ra nhấn một cái, điện thoại trên người Lê Hoằng cũng vang lên theo.

Anh ta mở ra xem, phát hiện là một mã QR nhận tiền ở Wechat.

“...”

“Trước trả tiền mặt, xe, tôi muốn nhìn thấy trong một tuần.” Đường Na nói.

Ngu Trạch nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, làm bộ không trông thấy hiện trường bắt chẹt trước mắt.

Một lát sau, điện thoại Đường Na ting ting một tiếng, cô cúi đầu nhìn thông báo nhận tiền trên điện thoại, lồng giam màu u lam hóa thành đốm sao tiêu tán.

Đường Na cất điện thoại, “Lần này coi như tôi chịu thiệt, chờ tôi nhìn thấy xe của tôi, chuyện anh nghe lén coi như xóa bỏ.”

“Hôm nay quá muộn rồi, không thích hợp nói chuyện lâu.” Lê Hoằng lịch sự nói: “Xế chiều mai bảy giờ, gặp ở nhà hàng Nặc Lan.”

Lê Hoằng nhìn Đường Na, hỏi: “Bảo châu của em có thể đưa tôi về nhà không?”

“Chỉ có đoàn tàu đi về Địa Ngục thôi.” Đường Na chớp mắt mấy cái, khôi phục diễn xuất ngây thơ dễ thương: “Anh Lê Hoằng muốn đi chơi ạ?”

“...Tôi vẫn nên ra ngoài đón xe thôi.”

Lê Hoằng đi về phía cửa, sau lưng truyền đến tiếng của Đường Na: “Không phải yêu quái đều có phương thức di chuyển riêng sao?”

Lê Hoằng không quay đầu lại, cười nói: “Tôi chưa từng nói mình là yêu quái.”

Cánh cửa mở ra rồi khép lại.

Vẻ ngây thơ trên mặt Đường Na biến mất, cô cảm thấy câu nói này còn nghi vấn, vừa rồi đánh một roi về phía Lê Hoằng là vì buộc anh ta lộ ra sơ hở, không ngờ lại bị anh ta ngăn lại.

Giác quan thứ sáu của Đường Na nói cho cô, đây là một người đàn ông không thể khinh thường.

Cho nên lúc anh ta đi, cô không ngăn cản.

Nếu như Lê Hoằng không nói dối, quyển sách có khả năng rất lớn do Nibel lưu lại, nếu như anh ta được Nibel đích thân truyền thụ, chắc chắn là một kẻ địch khó chơi.

Trước mắt xem ra anh ta không có địch ý với cô, cô cũng không cần châm ngòi chiến vào lúc này...... Ảnh đế nhiều tài nguyên mà, lấy ra lợi dụng không phải tốt hơn đẩy ra sao?

Hiện tại ngay cả huyết tinh ma nữ khí thế ngời ngờ, vì để thần tượng bị vùi dập giữa chợ có thể nổi tiếng trở lại còn không tiếc bước vào ngành giải trí để kéo lên, chẳng lẽ anh ta là ảnh đế nhiều tài nguyên còn có thể may mắn thoát khỏi tai nạn ư?

Đường Na quay đầu nhìn về phía Ngu Trạch.

“Paparazi do Từ Sài phái đi đã ở cục cảnh sát, anh ta sẽ cố ý bẻ cong sự việc này sau đó phát tán trên mạng, chờ sáng sớm ngày mai, anh và scandal ma tuý sẽ lan truyền xôn xao......”

Lời nói này mặc kệ đặt ở đâu cũng không ổn, chỉ có trong căn hộ nho nhỏ này, người nói lẽ thẳng khí hùng, nghe người bình tĩnh như thường.

Từ trong ánh mắt của anh, cô chỉ nhìn thấy tín nhiệm.

Cô vô ý thức tránh ánh mắt ngay thẳng ấy, nói: “Lần trước cũng bởi vì bỏ lỡ thời cơ làm rõ tốt nhất, tin đồn tàng trữ ma tuý mới có thể không ngừng lại được, một lần nữa, anh có lòng tin đánh thắng trận chiến này không?”

Ngu Trạch nhìn cô không chớp mắt: “Ở cùng cô... Có.”

Hôm nay định sẵn là chủ nhật không bình thường.

Chín giờ sáng, “Hiệp Đạo” đã khai máy mấy tháng tung trailer đầu tiên dưới sự chờ mong của mọi người.

Chẳng ai ngờ rằng, đáng xem nhất trong trailer này không phải diễn xuất của Lê Hoằng - người giành giải ảnh đế hai lần, mà là Ngu Trạch tiếp xúc lại với phim ảnh sau nhiều năm.

Lê Hoằng diễn tốt nằm trong dự đoán của mọi người, Ngu Trạch diễn tốt lại ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Lúc anh bị bôi đen gay gắt nhất, những gif minh hoạ diễn xuất của anh lan truyền khắp nơi trên internet, cho dù cư dân mạng chưa từng xem phim anh diễn, nhưng hầu hết đã nhìn thấy những gif diễn xuất tẻ nhạt của anh.

Sau khi công bố trailer, Lâm Phong Tư vẫn luôn online Weibo F5 bình luận của cư dân mạng, như anh ta đoán, Ngu Trạch ngoài dự đoán nhất trong trailer hấp dẫn phần lớn sự chú ý của mọi người.

Cát-sê của diễn viên “Hiệp Đạo” đều không cao, cho nên Lâm Phong Tư có thể dồn hết dự toán vào bộ phim.

Chỉ một đoạn phim hơn hai phút cũng đủ để nhìn thấy bộ phim này đổ một số tiền lớn vào khâu chế tác.

Lâm Phong Tư kéo trailer về điểm bắt đầu, xem lại một lần nữa.

Trailer đầu tiên quyết định không khí bộ phim và ấn tượng đầu tiên của người xem, tác động rất nhiều đến kết quả sau khi bộ phim phát sóng, e-kip hậu kỳ đưa ra mười mấy phiên bản, hiện tại công bố là phiên bản sau khi anh ta trưng cầu ý kiến nhiều người, trái lo phải nghĩ cuối cùng mới quyết định, anh ta tin tưởng dù cắt một trăm bản, cũng không thể khiến anh ta hài lòng hơn phiên bản này.

Khúc nhạc dạo lạnh lẽo, tiêu điều vang lên, bức tranh thủy mặc chốn giang hồ dần hiện ra trước mắt.

Gió đêm nổi lên, mưa máu rơi xuống, trong loạn thế, anh hùng và người bình thường có lựa chọn khác nhau.

Trong chiến tranh loạn lạc, nhi nữ tình trường sẽ đi về đâu, giọt nước trên thân kiếm nhỏ xuống, là mưa hay là nước mắt mỹ nhân?

Anh hùng hào kiệt lần lượt xuất hiện, mở ra cuộc sống khác biệt trong thời đại này.

Thứ tự xuất hiện của Ngu Trạch không phải top đầu, thậm chí anh xếp ở gần cuối, nhưng anh vừa lên thì thuận lý thành chương hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Bởi vì anh là Bá Thưởng, anh mặc quần áo cũ, tóc dài ngang lưng bù xù xoã tung, ngả ngớn nói cười, một khắc trước anh nhếch môi cười xấu xa, một khắc sau anh đứng ra trước mặt bất công, lẻ loi một mình, khiêu khích mười vạn hùng binh Đồ Thành, khi máu tươi nhuộm đỏ gương mặt lạnh lùng của anh, khi vạn kiếm xuyên thân, anh lại nở nụ cười, kéo cơ thể tàn tạ càng đánh càng hăng.

Anh là hình ảnh mô tả thời đại, là bi kịch anh hùng, trong “thù nhà” và “hận nước”, anh đại biểu cho “người trong thời loạn thế”, “Hiệp” chân chính trong “Hiệp Đạo“.

Bất kể Lâm Phong Tư xem trailer mấy lần đều cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, anh ta tin tưởng tất cả người xem cũng sẽ giống như anh ta!

Vì nhân vật Bá Thưởng mà cười một tiếng, vì anh đột nhiên rơi lệ.

Là Ngu Trạch trao sinh mệnh cho Bá Thưởng.

Trước khi tận mắt nhìn thấy, anh ta cũng không dám tin tưởng Ngu Trạch trước khi vào đoàn và Ngu Trạch trong trailer là cùng một người.

Ngu Trạch không phải thiên tài, nhưng anh tuyệt đối là thiên tài cố gắng.

Lâm Phong Tư từng bước chứng kiến anh diễn Bá Thưởng sinh động như thế nào, rung động trong lòng càng thêm khó nói lên lời.

Sau một tiếng phát sóng, trailer đã thu được rất nhiều bình luận và mấy trăm nghìn lượt chia sẻ, trong những bình luận đứng top, tên của Ngu Trạch vượt qua Lê Hoằng, trở thành cụm từ xuất hiện nhiều nhất:

“Đây mới là phim cổ trang chứ! Trailer đặc sắc nằm ngoài dự đoán của tôi, bất luận là diễn xuất của diễn viên hay trailer đều không thể bắt bẻ! Khen ngợi riêng Ngu Trạch, biểu hiện của cậu ấy chỉ có một từ có thể hình dung tâm trạng của tôi: Tuyệt.”

“Tôi còn tưởng rằng đang xem phim nữa! Hi vọng phim cũng có thể duy trì trình độ này! Biểu hiện của Ngu Trạch quả thật không tệ, đội nồi nói một câu, hấp dẫn hơn Lê Hoằng, có thể là bi kịch đẹp.”

“Hình ảnh mặt Ngu Trạch nhuốm máu đánh trúng tôi rồi! Bây giờ tim tôi còn chưa đập chậm lại! Cuối cùng Bá Thưởng chết hả? Không muốn đâu!”

“Mặt ngoài bình tĩnh như nước, bên trong cuồn cuộn sóng ngầm, mỗi ánh mắt của diễn viên đều là kịch, biểu hiện lần này của Ngu Trạch làm người ta kinh ngạc.”

“Nhiệt huyết quá! Hình ảnh và âm nhạc đều tràn ngập khí thế giang hồ, ngồi đợi phát sóng! Có phải Ngu Trạch đi đăng ký lớp cải thiện diễn xuất không thế, có thể bảo anh ấy chia sẻ chút ít, để mấy diễn viên bình hoa còn lại cùng tiến bộ?”

Có người hiểu chuyện @ Lâm Phong Tư, hỏi: “Có phải kỹ thuật diễn của Ngu Trạch chỉ tồn tại trong trailer?”

Bình luận này chìm nghỉm trong hàng nghìn hàng vạn bình luận khác, ngay từ đầu không khiến dân mạng chú ý, mãi đến khi Lâm Phong Tư lựa chọn chia sẻ trả lời:

“Sau khi phim chính thức phát sóng, không còn ai chất vấn diễn xuất của Ngu Trạch nữa, giống như cậu ấy làm tôi kinh ngạc, cậu ấy cũng sẽ tất cả những người hoài nghi cậu ấy kinh ngạc.”

Người có thể thể khiến Lâm Phong Tư công nhận không nhiều, Lê Hoằng là một, Ngu Trạch là người thứ hai, Lâm Phong Tư vừa nói ra, toàn mạng lưới trực tiếp sôi trào, rốt cuộc diễn xuất của Ngu Trạch như thế nào trở thành điểm nóng thảo luận của toàn mạng.

Người giữ vững nguyên tắc lúc trước cho rằng diễn xuất của Ngu Trạch dở ẹc, nhưng nhiều người bị trailer cực kỳ ngoạn mục này thay đổi cái nhìn, bọn họ bắt đầu chờ mong, trong phim chính, rốt cuộc Ngu Trạch sẽ lấy ra kỹ thuật diễn như thế nào khiến bọn họ bất ngờ.

Dưới tình huống dư luận về Ngu Trạch đang rất tốt đẹp, hai giờ trưa hôm đó, trên mạng lần nữa tuôn ra scandal của Ngu Trạch!

Mạng lưới vừa mới yên lặng không bao lâu lại lần nữa sôi trào, hàng trăm hàng nghìn tài khoản marketing đều lên bài cùng một chuyện: Ngu Trạch lần nữa cuốn vào scandal hít thuốc phiện!

Làm thần tượng hết thời buổi sáng danh tiếng mới tăng cao, đã bước một chân vào cánh cửa nổi tiếng trở lại, trong lúc mấu chốt này Ngu Trạch lại có scandal, có người đau lòng tiếc hận, có người vỗ tay khen hay.

Lúc Triệu Kiện ngồi trên xe bảo mẫu nhìn thấy tin tức này, suýt nữa khuôn mặt cười tươi như hoa.

Anh ta và Bạch Á Lâm ngồi trên cùng một xe, đang chạy sô để ghi hình “Thứ bảy điên cuồng”, Triệu Kiện nhìn thấy tin tức này, lập tức đánh thức Bạch Á Lâm nằm nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế bên cạnh.

Bạch Á Lâm tháo bịt mắt, không vui nhìn về phía anh ta.

“Cậu đến xem tin tức này.” Triệu Kiện chia sẻ tin tức cho anh ta.

Bạch Á Lâm cầm lấy điện thoại rung lên, vẻ mặt từ hững hờ ban đầu chuyển thành nặng nề.

“Còn may lúc trước tôi chạy nhanh, bằng không hiện tại ngay cả cậu cũng bị liên lụy.” Triệu Kiện dương dương tự đắc nói.

Bạch Á Lâm hỏi: “Cảnh sát ra thông báo chưa?”

“Còn chưa, nhưng sắp rồi. Chó không đổi được đớp cứt, tôi đã sớm ngờ tới cậu ta sẽ có một ngày như vậy.” Triệu Kiện “hừ” một tiếng từ trong lỗ mũi.

Bạch Á Lâm không đáp lời Triệu Kiện, anh ta vội vàng dùng di động lên mạng, xem thái độ của cư dân mạng đối với chuyện này:

“Có lần đầu khẳng định sẽ có lần hai, đặc biệt là chuyện hít thuốc phiện. Tôi chưa từng tin Ngu Trạch có thể tẩy trắng.”

“Mau cứu đứa trẻ, sao Na Na có thể bị loại người này chăm sóc chứ?!”

“Khốn nạn, mau ra đây làm sáng tỏ!”

“Tôi không tin. Chuyện tàng trữ ma tuý ở Mỹ chưa được xác nhận, hiện tại lại thêm lần nữa, tôi hoài nghi có người ở sau lưng cố ý bôi đen anh ấy, bây giờ bị bắt vào cục cảnh sát cũng không phải Ngu Trạch, gã đập xe Ngu Trạch, chẳng lẽ nói gã quen Ngu Trạch ư?”

“Nếu như chuyện này là thật, vậy tôi cũng chẳng thể tin những chuyện trên TV nữa. Giờ mỗi ngày tôi đều xem “Tiểu tổ tông nhà tôi” trong lúc ăn cơm đấy!”

Bạch Á Lâm muốn tìm nguồn gốc tin tức, nhưng blogger lên bài đầu tiên đã xoá bài đăng, rốt cuộc tin gốc như thế nào, bây giờ đã không ai biết.

Trước mắt cách nói phổ biến nhất chính là Ngu Trạch và bạn cùng hít thuốc phiện, người bạn này lại đập xe anh ta.

Có tin tức ngầm nói, chiếc xe bị đập của Ngu Trạch là siêu xe Ferrari số lượng có hạn, loại thấp nhất cũng phải mười ba triệu, mấy lời như Ngu Trạch bán giày trước đó cũng là tạo hình tượng nghèo khó, trên thực tế giàu chảy mỡ.

Lời nói bán giày truyền ra từ chỗ Đường Na, thế là lại có một loại suy đoán, hai người này bàn bạc ổn thỏa diễn kịch chính là để nổi tiếng trở lại.

Nhưng suy đoán này không phổ biến, rất nhanh bị cư dân mạng bác bỏ:

“Đánh rắm vào mặt mẹ mày, nếu năm tuổi có diễn xuất bậc này, ông đây bị lừa cũng phục, quốc gia phải trao cho con bé giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất.”

Triệu Kiện ở một bên cười lạnh: “Chờ thông báo của cảnh sát vừa ra, Ngu Trạch không thể lật người được nữa.”

Bạch Á Lâm nhìn điện thoại, không nói năng gì.

Điện thoại bỗng nhiên rung lên, bên trên xuất hiện một tin tức mới nhất:

“@Ngu Trạch phát thông báo của luật sư, kiện 134 tài khoản marketing và cư dân mạng! Ngu Trạch bày tỏ chuyện hít ma tuý đang lưu truyền trên internet hoàn toàn không phải sự thật, xâm phạm nghiêm trọng đến quyền cá nhân của mình, yêu cầu các nền tảng lớn và người chia sẻ lời đồn lập tức ngừng xâm phạm quyền lợi và xin lỗi. Hơn nữa đã tiến hành thu thập và lưu giữ tất cả cả bằng chứng xâm phạm quyền lợi, sẽ lập tức truy cứu trách nhiệm pháp lý thông qua con đường pháp luật.”

“Không.” Bạch Á Lâm nhìn tin tức trên điện thoại, không chớp mắt nói: “Lần này, anh ta thật sự xoay người.”

“Các vị khán giả thân mến, bây giờ chúng tôi đang ở bên ngoài cơ quan giám định tư pháp Hàng Châu, hiện tại Ngu Trạch đã đi vào một giờ, bên trong xảy ra chuyện gì chúng tôi không được biết......”

Ống kính camera chậm rãi lướt qua cửa lớn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt, trong ống kính còn có rất nhiều phóng viên có cùng mục định, bọn họ giơ máy ảnh, không hẹn cùng ngó đầu nhìn vào trong tường cao.

Từ Sài đứng bên cạnh camera nhà mình, giải thích tình huống hiện giờ với mọi người đang xem trực tiếp trên điện thoại.

“Căn cứ tính báo đáng tin cậy, lần này Ngu Trạch chủ động yêu cầu kiểm tra tóc, bình thường để kiểm tra tình nghi hít ma tuý hay không đều là kiểm tra nước tiểu, lão Từ ở chỗ này phổ cập kiến thức cho mọi người một chút, kiểm tra nước tiểu đơn giản nhất, có thể tra ra trong một tuần đối tượng tình nghi có sử dụng ma tuý hay không, kiểm tra máu có thể tra ra một tháng, kiểm tra tóc có thể tra ra nửa năm.”

Bình luận không ngừng lướt vèo vèo trên màn hình:

“Ngu Trạch dám kiểm tra tóc, nói rõ anh ấy chưa từng chạm vào ma tuý.”

“Lần trước bị bắt ở Mỹ cậu ấy chỉ làm kiểm tra máu, bởi vì có tác dụng trong thời gian hạn định nên về sau luôn bị anti nắm lấy công kích, lần này cậu ấy đã học được bài học, trực tiếp kiểm tra loại thời gian dài nhất.”

“Căng vậy à? Kích thích ghê.”

“Anh, em vẫn luôn tin tưởng anh!!”

“Trong show Ngu Trạch từng nói hít ma tuý đều là kẻ hèn nhát trốn tránh hiện thực, lời nói này rất hay.”

Ống kính từ từ chuyển tới các phóng viên đang chờ đợi khổ cực, Từ Sài cảm thán: “Trong cái gió lạnh tháng mười một cuối thu, những paparazi này cóng đến run lẩy bẩy rồi, cũng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy chính chủ, thật sự là đáng thương.”

Mấy bình luận hiện lên: “Nói như anh không phải một trong số đó ấy???”

Từ Sài thở dài, cầm điện thoại, đi về phía đường phố đối diện: “Tôi vẫn nên đi uống ly cà phê nóng thôi.”

Bình luận: “Này anh trai, anh đang phát trực tiếp mà? Như vậy được không?”

Từ Sài gọi một ly cà phê nóng, lại mua mấy cái bánh gatô nhỏ trong quán cà phê nhỏ ở bên kia đường.

“Cảm ơn.” Anh ta nháy mắt với thợ pha cà phê đang hiếu kì.

Từ Sài nâng khay, trực tiếp đi đến chỗ sâu trong quán cà phê, màn hình đã tràn đầy những câu hỏi, Từ Sài không nhìn câu hỏi trong đó, nói với điện thoại đang phát trực tiếp: “Trước khi chờ đợi Ngu Trạch ra, chúng tôi đã hẹn được người ăn bánh uống trà tôi rồi.”

Những lời chất vấn nhục mạ ùn ùn kéo đến trên màn hình lập tức im bặt sau khi một cô bé tóc vàng xuất hiện trong khung hình, bẵng một lát sau, bình luận sôi nổi biến thành:

“Từ làm lớn!”

“Trâu bò!! Thật trâu bò!! Thế mà hẹn được Na Na có một không hai, lão đại giới paparazi quả nhiên vẫn là Từ Sài!”

“Ngu Trạch lại dẫn Na Na theo, hoàn cảnh này không thích hợp?”

“Trong show Ngu Trạch đã nói với Na Na, người hít ma túy đều là kẻ hèn nhát trốn tránh hiện thực, anh ấy sẽ không làm chuyện như vậy, tôi tin tưởng anh ấy.”

“Trong lòng không có quỷ mới sẽ dẫn trẻ con tới, hoàn cảnh này làm sao, rất thích hợp để giáo dục phòng chống ma tuý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.