“Cmn thật tà môn! Ngu Trạch làm sao xoay người?” Triệu Kiện nói.
Anh ta ngồi trước bàn gấp trong xe bảo mẫu, sứt đầu mẻ trán kiểm tra tất cả hợp đồng Bạch Á Lâm.. đã ký và đang bàn bạc.
Bạch Á Lâm không nói một lời, bình tĩnh đọc bình luận trên mạng:
“Ngu Trạch sẽ quay về giới ca hát không? Muốn nghe anh ấy hát.”
“Tôi đã nói Ngu Trạch không thể nào hít ma tuý mà!”
“Fan cuồng bị mắng hai năm, rốt cuộc có ngày nở mày nở mặt, tin cưởng anh không sai!”
“Levis có thể tìm Ngu Trạch làm người đại diện không? Tha thứ tôi nói thẳng, Bạch Á Lâm không thích hợp phong cách nhãn hiệu.”
Ngu Trạch đăng thông báo và văn kiện của luật sư trên Weibo của mình đã có lượt chia sẻ hơn một triệu, trong đó không thiếu nghệ sĩ nổi tiếng chia sẻ:
Diễn viên phái thực lực Tạ Đông Vạn: “Ngu Trạch là người làm việc nghiêm túc nhất mà tôi từng gặp.”
Đạo diễn phim truyền hình nổi tiếng Lâm Phong Tư: “Diễn viên giỏi, tiếp tục cố lên.”
Chủ xí nghiệp thành công Chương Xuân: “Nguyện cung cấp đoàn đội luật sư.”
Người mở đường cho Rock n' Roll Lâm Bồi: “Ủng hộ em.”
Tiểu hoa mới Nguyễn Nhu: “Tin tưởng nhân phẩm của tiền bối.”
Trên mu bàn tay cầm điện thoại của Bạch Á Lâm nổi gân xanh.
Làm hậu bối từng chung công ty, không nói gì thì không tránh khỏi quá khó coi.
Bạch Á Lâm yên lặng cười lạnh, chia sẻ Weibo của Ngu Trạch, kèm lời: “Vương giả trở về.”
...Hoan nghênh trở về.
Anh ta sẽ để cho Ngu Trạch biết, ai mới là vương giả của dòng nhạc thịnh hành bây giờ.
“Hình tượng của cậu na ná Ngu Trạch, cậu ta nổi tiếng trở lại, đứng mũi chịu sào bị ảnh hưởng chính là cậu!” Triệu Kiện cầm một bản hợp đồng, nhíu chặt mày, mặt mũi tràn đầy lo nghĩ: “Đại ngôn Beats rất nguy hiểm, ba tháng sau sẽ hết hạn hợp đồng, nghe nói nội bộ đã có tiếng mời Ngu Trạch đại ngôn, cơ hội này tôi đã cố gắng một năm, nói cái gì cũng không thể để nó rơi vào tay Ngu Trạch, tối nay tôi sẽ đặt vé máy bay đến chỗ thương hiệu một chuyến, cậu đợi tin tức của tôi, đừng để rối loạn lúc này.”
Thấy Bạch Á Lâm không nói chuyện, Triệu Kiện tiếp tục căn dặn: “Độ nổi tiếng của Ngu Trạch còn chưa ổn định, ai cũng không nói chắc được có phải phồn vinh giả dối hay không, độ nổi tiếng cậu tích cóp hai năm này lại là thật, cậu nhất định phải giữ vững ưu thế, “Thứ bảy điên cuồng” phát sóng thứ bảy hàng tuần chính là cơ hội tốt, chương trình này khiến cậu có độ quốc dân rất lớn, tôi đã ký gia hạn hợp đồng cho cậu, chờ album mới phát hành, cậu có thể nhân đây tuyên truyền bài hát trên chương trình, danh tiếng của cậu trong chương trình không tệ, người chế tác đã nói trong giai đoạn tuyên truyền cho album có thể cho cậu thêm cơ hội tuyên truyền, cậu cứ làm tốt chuyện của mình, tôi cũng sẽ cố gắng tranh thủ những lịch trình tốt hơn cho cậu.”
“Chỗ Ngu Trạch... Anh không làm gì sao?” Bạch Á Lâm nhìn về phía anh ta.
“Tôi đang liên lạc với Vu Tâm...” Triệu Kiện nhìn một cái điện thoại khác đặt trên hợp đồng, bực bội nói: “Dạo này không biết Vu Tâm đang làm cái gì, liên lạc mãi mà không được!”
Xe bảo mẫu dừng trước cửa đài truyền hình, Bạch Á Lâm mở cửa xuống xe, sau khi bỏ lại câu “đều xử lý tốt” thì đóng cửa rời đi.
Cái gì đều xử lý tốt?
Muốn ngầm đâm Ngu Trạch một nhát lại che giấu không chịu nói rõ, đẩy hết chuyện bẩn thỉu lên người anh ta, còn mình làm bông sen trắng.
Thật giỏi.
Triệu Kiện khinh thường giật giật khoé miệng với cánh cửa xe đã đóng.
Anh ta gọi mãi mà không có người nhận, đành gọi cho người đại diện của Trương Tử Nhàn là Vương Trinh.
“Nhìn thấy tin tức không?” Triệu Kiện đi thẳng vào vấn đề nói: “Các người định làm như thế nào?”
“...Anh nói không đầu không đuôi, cái gì làm sao bây giờ?”
Triệu Kiện không kiên nhẫn nói: “Đừng vờ vịt với tôi, đừng cho rằng tôi không biết lúc trước bôi xấu Ngu Trạch có một phần công lao của các người, cậu ta nổi tiếng trở lại, cô cho rằng cậu ta sẽ không tính sổ với các người ư? Hiện tại tất cả mọi người là châu chấu trên cùng một chiếc thuyền, các người định làm như thế nào?”
“Vừa đi vừa nhìn thôi, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn... Anh nói xem, tôi còn có thể giết cậu ta chắc?” Vương Trinh cười lạnh.
“Cô đang ỷ vào nghệ sĩ trong tay mình là nữ nên không sợ hãi.” Triệu Kiện cười lạnh: “Ngu Trạch có thể nổi tiếng trở lại, nếu phía sau không có thế lực thần bí thúc đẩy, sau này tên Triệu Kiện tôi viết ngược lại!”
Anh ta nói chắc chắn: “Mặc dù Ngu Trạch có quan hệ cạnh tranh với Bạch Á Lâm, nhưng Bạch Á Lâm không hãm hại cậu ta, cùng lắm thì bị cướp đi đại ngôn mà thôi, chính cô đặt tay lên ngực tự hỏi xem nghệ sĩ nhà cô đã làm cái gì, Ngu Trạch trèo lên đùi sẽ bỏ qua Trương Tử Nhàn sao? Cô không muốn nói thật với tôi thì thôi, chúng ta tự chiến đấu riêng, xem cuối cùng ai chết thảm hơn.”
Triệu Kiện làm bộ muốn tắt điện thoại, anh ta nín hơi một lát, quả nhiên nghe thấy âm thanh chần chờ của Vương Trinh ở đầu kia: “Anh đừng vội! Tôi nói muốn tự chiến đấu lúc nào! Vậy anh nói... Anh tính thế nào?”
Triệu Kiện hung dữ nói: “Chúng ta liên kết sức mạnh hai nhà, thừa dịp độ nổi tiếng của Ngu Trạch còn chưa vững chắc, đánh bại cậu ta hoàn toàn!”
Buổi tối đầu tiên Ngu Trạch trở mình, rất nhiều người đều suy đoán anh sẽ ra ngoài ăn mừng ở một nơi nào đó.
Quả thực Ngu Trạch ở bên ngoài, nhưng lại không phải là vì chúc mừng.
Trong một căn phòng lịch sự tại một nơi hẻo lánh của nhà hàng Nặc Lan, Lê Hoằng và Đường Na, Ngu Trạch ngồi đối diện nhau, trên bàn là hai tách cà phê và một ly sữa bò.
Đường Na lần đầu mất hứng thú với bánh ngọt gần trong gang tấc, không chớp mắt chuyên chú vào bản ghi chép cổ xưa trước mắt.
Cô nhìn gần một giờ, không ai dám thúc giục cô, Lê Hoằng lúng túng uống cà phê, ngẩng đầu sẽ đón ánh mắt lạnh như băng của Ngu Trạch.
...Thù dai thật.
Để làm dịu không khí ngột ngạt, Lê Hoằng chủ động nói: “Sau khi làm sáng tỏ scandal, cậu định quay về giới âm nhạc hay tiếp tục phát triển bên mảng phim ảnh?”
“Không liên quan gì đến anh.” Anh không chút lưu tình nói.
Lê Hoằng cười: “Cậu chưa nguôi giận? Cũng bởi vì tôi lừa cậu?”
“Cũng bởi vì lừa tôi?” Ngu Trạch nhẹ giọng lặp lại lời anh ta.
Lê Hoằng hỏi: “Trên đời ai không nói dối? Chẳng lẽ cậu chưa từng lừa dối người khác ư?”
Bờ môi Ngu Trạch mấp máy, sau đó mím chặt, vẻ mặt lạnh lùng hơn.
Một lát sau, anh lại mở miệng, vẫn là câu nói kia: “Không liên quan gì đến anh.”
Lê Hoằng vừa định nói chuyện, Đường Na bụp một tiếng khép lại bản ghi chép, Lê Hoằng nghe âm thanh vang dội đó mà đau lòng run lên.
Đường Na không nhìn vẻ thịt đau trên mặt anh ta, đẩy bản thảo lại, Lê Hoàng vội vàng thu về như báu vật.
“Em xem bản ghi chép, có ý nghĩ gì?” Lê Hoằng đánh giá vẻ mặt Đường Na.
“Đây chính là toàn bộ bản ghi chép?” Đường Na nhìn chằm chằm Lê Hoằng.
Anh ta không tránh không né, thản nhiên nói: “Đương nhiên.”
Tạm thời xem như thế đi.
Đường Na kéo Tiramisu vị matcha ở trung tâm bàn đến, bắt đầu ăn.
Lê Hoằng hỏi lại vấn đề kia.
“Suy nghĩ của tôi chính là...” Đường Na cắm dĩa vào trong bánh ngọt: “Lại thêm Napoleon vị ô mai.”
Lê Hoằng nhìn cô một cái, gọi phục vụ đến gọi thêm Napoleon vị ô mai, sau khi phục vụ rời đi, anh ta lại nhìn về phía Đường Na, nói: “Chúng ta nghiêm túc tâm sự.”
“Tác giả bản ghi chép xác thực đến từ cùng một thế giới với tôi.” Đường Na vùi đầu ăn bánh gatô, dáng vẻ không để ý.
Mặc dù bản ghi chép dùng kiểu chữ của thế giới này, nhưng Đường Na liếc mắt một cái nhận ra đó là bút tích của Nibel.
Quả nhiên ông ta và mình cùng đi đến thế giới này, bản ghi chép đã cung cấp mảnh ghép cuối cùng.
Trên bản ghi chép ngoài ghi chép một ít công thức thuật luyện kim, còn ghi chép qua loa về cuộc sống của Nibel sau khi tới đây.
Thì ra hôm đó sau đại chiến, Nibel bị cô cuốn vào dòng lũ thời không, trời xui đất khiến cũng đi tới thế giới này, Nibel bị trọng thương khi vượt qua thời không kéo cơ thể bệnh tật thử rất nhiều cách cũng không thể cứu được mình dần bước về cái chết, trang nhật ký cuối cùng ông ta viết có lẽ để lại trước khi chết: . ngôn tình hài
“Ánh sáng của Thần chiếu sáng Địa Ngục, tín ngưỡng bất diệt, linh hồn không tan, thần tích để ta sống lại.”
Một câu cực ngắn gọn, bản ghi chép đến đây là kết thúc.
Về sau Nibel chết, hóa thân thành ác linh làm ác nhân, cuối cùng bị người nhà họ Trì phong ấn.
Hết thảy đều có thể liên hệ.
Lê Hoằng thăm dò: “Ma nữ trong tiên đoán...”
“Không phải tôi.” Đường Na nói: “Nếu như tiên đoán là tôi, như vậy nửa năm trước thế giới đã bị hủy diệt rồi.”
Lê Hoằng lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, một lát sau, anh ta mở miệng nói: “Em muốn trở lại thế giới cũ không?”
Đường Na im lặng không lên tiếng nhìn anh ta.
“Xem ra chúng ta có cùng mục tiêu.” Lê Hoằng nói: “Tôi đã nói, tôi không có ác ý với các người. Tôi tiếp cận em...” Anh ta không chớp mắt nhìn Đường Na: “Là bởi vì tôi cho rằng em có cách giúp tôi rời thế giới này.”
Đường Na nhíu mày: “Anh muốn rời thế giới này?”
“Tôi đã sớm chán ghết thế giới tiến vào thời đại mạt pháp này, sau khi tôi có được bản thảo thần bí, không ngày nào tôi không muốn tới thế giới thần kỳ xinh đẹp kia du học.” Lê Hoằng nhìn Đường Na: “Mục đích của chúng ta giống nhau, vì sao không kết làm đồng minh?”
“...Tôi chưa từng và cũng không cần đồng minh.” Đường Na bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt tròn của cô vẫn ngây thơ xán lạn như trước đây: “Giống như anh nói đấy, ai không nói dối? Tôi không tin bất luận kẻ nào, càng không cần đồng minh yếu hơn tôi.”
“Phía sau lưng không có ai, mãi mãi sẽ không bị đâm lén.” Lê Hoằng nhún vai: “Tôi hiểu, nhưng vẫn hi vọng em có thể cân nhắc lời nhờ vả của tôi.”
Một nhân viên phục vụ nữ bưng Napoleon vị ô mai vào, Đường Na lập tức đẩy Tiramisu vị matcha còn thừa cho Ngu Trạch, còn mình kéo đĩa Napoleon vị ô mai qua.
“Tôi sẽ cân nhắc.” Đường Na nói: “Anh biểu hiện ra giá trị của mình trước đi.”
“Em muốn cánh cửa thời không, nhưng tài chính không đủ.” Lê Hoằng nói: “Tôi có thể cung cấp tài chính.”
Đường Na đâm dĩa tận đáy đĩa, híp mắt nhìn về phía Lê Hoằng: “...Anh nói tôi nghèo?”
“Không phải... Tôi nói là, “ Lê Hoằng nhìn Napoleon bị chém ngang lưng một cách tàn nhẫn, dừng lại một lát, nói: “Tiền mặt quay vòng mất linh.”
“Ừm hừ.” Đường Na xắn một miếng Napoleon nhét vào miệng, nâng nửa gò má, ậm ừ nói: “Được, chỉ cần anh mua được cánh cửa thời không, tôi sẽ cố mà trở thành đồng minh của anh.”
Sau khi hai người đàm phán hợp tác mang tính sơ bộ xong, coi như hài hòa kết thúc bữa trà chiều bất ngờ này.
Tại cửa chính nhà hàng, Lê Hoằng tạm biệt rồi một mình rời đi, Đường Na vừa định để Ngu Trạch ôm mình thì điện thoại trong ba lô khủng long rung lên.
Tay ngắn của cô không với tới khoá kéo ba lô, mấy lần không mò tới, Ngu Trạch không nhìn được xoay người mở ba lô của cô, móc điện thoại trong ba lô khủng long đưa cho cô.
Anh liếc thấy hai chữ “Từ Sài” hiển thị trên màn hình.
Cô từng nói mình là người đại diện của anh, khi đó anh chỉ cho rằng cô nói đùa, không nghĩ tới hôm nay trở thành sự thật, ngay cả người đứng đầu giới paparazi không biết chân tướng cũng bắt đầu lướt qua người trong cuộc là anh mà liên lạc với cô.
“Na Na.”
Trước khi cô nhấn nút nghe, anh bỗng nhiên gọi tên thân mật của cô, anh chưa từng gọi cái tên này bao giờ, đây là lần đầu tiên.
Cô ngây người ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Cô bé tóc vàng với khuôn mặt tròn, mặt mũi ngây thơ, cặp mắt long lanh như chú cún con làm người ta mềm lòng, trước mặt Đường Na, lần đầu tiên Ngu Trạch biết, đáng yêu còn mạnh hơn xinh đẹp.
Đáng yêu sẽ làm người ta dùng dịu dàng để đối xử, làm người ta không tự giác đặt cô vào trong phạm vi bảo vệ của mình.
Lúc trước anh chưa từng gọi từ ngữ thân mật này, chính anh cũng ngẩn người.
“...Làm gì?” Vẻ mặt cô đầy nghi ngờ lầm bầm.
Ngu Trạch sờ đầu cô, nói xong lời chưa nói hết: “... Cám ơn cô.”
Những việc cô làm từ trước đến nay.
Một lát sau, Đường Na như mèo bị dẫm đuôi, bỗng nhiên giãy nảy, tức hổn hển trừng mắt Ngu Trạch: “Không cho phép sờ đầu tôi, bò sát nhỏ ngông cuồng nhà anh!”
Đường Na quay người đưa lưng về phía anh, nhanh chóng nhận cuộc gọi của Từ Sài: “Làm gì?!”
Dường như Từ Sài giật nảy mình vì giọng nói tức giận của Đường Na, trong điện thoại di động rơi vào im lặng.
“Nói chuyện đi?” Đường Na thúc giục.
“Khụ... Cháu lên mạng chưa?” Từ Sài chần chờ nói.
“Sao vậy?” Đường Na hỏi.
“Tin xấu của Ngu Trạch được đăng tải với quy mô lớn, đều là mấy tài khoản marketing không đủ tư cách và thuỷ quân chia sẻ, mặc dù bây giờ còn chưa có đại V đuổi theo, nhưng mặc kệ, thời gian lâu dài chỉ sợ...”
*Thuỷ quân là những người nhắm vào một thông tin, nội dung đặc thù nào đó rồi đưa ra ý kiến, được viết bằng ngôn ngữ mạng. Những kẻ này thường hoạt động trên các trang web mua bán, diễn đàn, mạng xã hội, tất cả mọi ngóc ngách trên Internet đều có thể có thuỷ quân. Bọn họ nguỵ trang thành cư dân mạng bình thường hoặc người tiêu dùng, đưa ra những nhận xét, ý kiến gây ảnh hưởng tới đối tượng mà họ nhắm tới - Baidu)
Đại V là những người dùng Weibo đã xác minh thân phận và có lượng người hâm mộ lớn.
“Biết là ai làm không?”
“Tôi thăm dò được, là người bên Bạch Á Lâm và Trương Tử Nhàn thuê thuỷ quân, hình như bọn họ bắt tay... Trương Tử Nhàn này nghỉ ngơi ở Boston còn không yên phận.”
“Chú có phốt của hai người họ không?”
Từ Sài nói mấy cái, Đường Na đều không hài lòng lắm, những cái này đều là mấy phốt vặt vãnh, làm sao đủ để cô ăn miếng trả miếng?
“Được rồi, chú đi tìm Vu Tâm, bảo chú ấy đến gặp cháu.” Đường Na nói.
“Cái gì?” Trong điện thoại di động tiếng Từ Sài lập tức cao lên: “Tìm ai?”
“Vu Tâm.” Lúc hai người khác đi ngang qua, vẻ mặt bực bội của Đường Na lập tức trở nên ngọt ngào: “Chú cần Na Na thông lỗ tai giúp chú không?”
Hai khách nữ đi ngang qua nhìn thấy Ngu Trạch, lộ ra vẻ mặt bất ngờ, do dự một lát rồi đi tới, hỏi thăm có thể chụp chung một tấm không.
Đường Na nhân lúc bọn họ chụp ảnh đi sang một bên, tiếp túc gọi điện thoại với Từ Sài.
Từ Sài đầy bụng nghi ngờ nói: “Vu Tâm sẽ đồng ý tới gặp cháu ư?”
“Chú nhìn thấy chú ấy sẽ biết phải làm sao.”
Đường Na lời ít ý nhiều nói xong, cúp điện thoại, Ngu Trạch sau lưng cũng chụp ảnh với hai người khách nữ xong.
Hai người khách thấy Đường Na nói chuyện điện thoại xong, lập tức hỏi có thể chụp ảnh chung với cô không, Đường Na sảng khoái đồng ý lời mời của họ.
Hai cô gái được thoả mãn yêu cầu vui vẻ vẫy tay nói tạm biệt bọn họ rồi rời đi.
Đường Na hạ cánh tay đang vẫy, vươn tay với cỗ kiệu sức người của cô.
Ngu Trạch ôm lấy cô: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Bạch Á Lâm và Trương Tử Nhàn rảnh rỗi sinh nông nổi.” Đường Na nói: “Chúng ta tìm chút chuyện cho bọn họ làm.”
Chỉ thị của tiểu tổ tông không khác gì thánh chỉ.
Lúc này Từ Sài chạy đến sân bay, ngồi chuyến bay gần nhất trở về thủ đô.
Thông qua hỏi thăm nhiều người bạn, anh ta rốt cuộc biết tình trạng hiện giờ của Vu Tâm, lúc nhận được tin anh ta rất kinh ngạc, Vu Tâm và vợ lại ở riêng, chuyển nhà khắp nơi, mấy ngày nay đang rụt cổ trong một căn hộ kiểu khách sạn ở thủ đô, đóng cửa không ra.
Lão cẩu này đổi tính định tu Phật à? Từ Sài nghĩ mãi không ra.
Anh ta dựa theo địa chỉ bạn cho, đi tới trước cửa nhà Vu Tâm ở, đầy bụng nghi ngờ nhấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên thật lâu, lâu đến mức anh ta tưởng trong phòng không có ai thì cửa phòng đóng chặt không hề có điềm báo trước kéo ra.
Vu Tâm mắt đầy tơ máu đối mặt với anh ta, một mùi hỗn tạp rất kỳ lạ từ trong nhà truyền ra, trong đó mùi nhang muỗi kiểu cũ gay mũi rõ ràng nhất.
Từ Sài trợn mắt há hốc mồm nhìn Vu Tâm, nhất thời không cách nào liên hệ kẻ địch đánh mãi không chết và người như già đi mười tuổi trước mắt.
...Anh ta sắp không nhịn nổi cảm thấy hơi áy náy.
Không phải chỉ là bị tung phốt thận hư thôi sao, đến mức đó không?
...Khả năng hơi đến mức đó.
Từ Sài vội vàng xua chút áy náy trong lòng.
Không không không, nhất định không phải anh ta quá tàn nhẫn, phải trách tố chất tâm lý của Vu lão cẩu không đủ kiên cường, làm nghề paparazi, tại sao lại bị scandal thận hư đả kích như thế này!
“Vu...” Từ Sài vừa định nói hai câu xã giao để vào nhà, Vu Tâm lập tức hốt hoảng bịt kín miệng anh ta: “Suỵt!”
Vu Tâm kéo anh ta vào căn nhà tối thui, đóng sầm cửa lại, giống như ngoài cửa có quái vật đáng sợ.
“Anh làm cái...” Từ Sài hơi bất an, lúc Vu Tâm tới gần, anh ta vô ý thức che kín mông.
“Nhỏ giọng một chút, đừng để gã nghe thấy!” Vu Tâm hạ giọng, hung dữ nói.
Từ Sài nhìn kẻ địch vui buồn thất thường, ánh mắt phức tạp nói: “...Anh bị điên rồi à? Anh có nhận ra tôi không?”
Lúc nói lời này, anh ta vẫn không quên bảo vệ cái mông của mình.
“Cậu mới điên ấy! Tên khốn kiếp nhà cậu có hóa thành tro ông đây cũng nhận ra cậu! Lúc ông đây vào nghề cậu còn ở trên giường trong ký túc xá “tuốt súng” ấy!” Vu Tâm nói.
Ok, Vu lão cẩu không điên, Từ Sài yên lòng, thoáng qua lại cảm thấy nghi hoặc không thôi: “Anh không điên làm sao biến mình thành bộ dạng này?” Anh ta nhìn căn phòng tối thui: “Anh không bật đèn chờ gặp quỷ à.”
Từ Sài vừa mới đi về phía công tắc điện thì bị Vu Tâm ngăn lại, anh ta nói tiếp: “Đừng bật! Cẩn thận dụ gã tới!”
Từ Sài sửng sốt: “Rốt cuộc anh nói ai vậy? Anh chọc phải rắc rối gì?”
...Nhìn điệu bộ này, không phải là xã hội đen đấy chứ?
Từ Sài muốn chạy, nhưng vừa nghĩ tới nụ cười “ngọt ngào” của Đường Na, Từ Sài nháy mắt vững bước.
...So với Đường Na, anh ta muốn đối mặt với xã hội đen hơn.
“Suỵt!” Vu Tâm bỗng nhiên túm chặt cánh tay anh ta, Từ Sài bị đau, “suýt” một tiếng, hất tay anh ta ra: “Làm gì thế! Có gì thì nói!”
“Cậu nghe...” Vu Tâm không thèm để ý bị Từ Sài hất tay ra, anh ta dựng thẳng lỗ tai, tập trung tinh thần nhìn bóng tối, một lát sau, khuôn mặt nặng nề nói: “Gã tới.”
Từ Sài cũng hơi thiếu tự tin vì tư thế khó hiểu này, anh ta sờ cánh tay nổi da gà, quét mắt nhìn bốn phía căn phòng nhập nhèm: “Ai tới? Chỗ nào?”
Vu Tâm cẩn thận tới gần một cái ghế sofa đơn cách đó không xa, ngồi xổm xuống, không chớp mắt nhìn chằm chằm tay vịn ghế.
Từ Sài trông thấy tay phải của anh ta chậm rãi mò ra phía sau, từ thắt lưng lấy ra một cái vợt muỗi như vợt bóng bàn, sau đó... Mở chốt vợt muỗi, bỗng nhiên dùng sức lớn đập về phía tay vịn sofa!
Từ Sài bị động tác của anh ta dọa, khiếp sợ nhìn Vu Tâm.
“Anh đừng... Đừng như vậy...” Anh ta cà lăm một chút, nói: “Không phải chỉ là tin tức thận hư thôi sao, cùng lắm thì tôi làm sáng tỏ giúp anh...”
“Cậu biết cái gì! Người ngốc nghếch như cậu còn chưa về nhà trồng cải trắng, thật sự là sỉ nhục vừa giới paparazi!” Vu Tâm đứng dậy, thất vọng lắc đầu với anh ta.
“...Rốt, rốt cuộc anh sao vậy?”
Đọc tiếp tại đây.