Cứu Vớt Thần Tượng Hết Thời

Chương 57: Chương 57




“Có! Tất cả nghệ sĩ trong giới, bao gồm tuyến mười tám và chưa debut! Chỉ cần đại sư muốn, Tiểu Tâm Tâm tôi đều có!” Vu Tâm đáp rất vang dội.

Từ Sài nhìn Vu Tâm, yên lặng nuốt ý kiến về xưng hô đến bên miệng.

Hôm nay anh ta không làm Tiểu Sài Sài, ngày mai trong lòng tổ sư gia cũng chỉ có Tiểu Tâm Tâm, hai hại chọn nhẹ, Từ Sài quyết định làm Tiểu Sài Sài.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, anh ta sớm đã quyết định đứng bên trận doanh của Đường Na, gọi là Tiểu Sài Sài thì làm sao?!

“Chú có phốt gì?” Đường Na hỏi.

“Lúc trước gửi tin Ngu Trạch có con gái riêng chính là quản lý của Bạch Á Lâm - Triệu Kiện, chỗ tôi còn có ghi âm! Không cần tôi nói gì, chỉ cần ghi âm “tự dưng bị lộ”, cư dân mạng tự nhiên sẽ suy đoán chuyện này là Bạch Á Lâm phân phó, cậu ta muốn làm hoa sen trắng không tranh không giành, tôi nhổ vào, dám làm khó Đản Đản của đại sư, tôi sẽ khiến anh ta ngã vào vũng bùn không ra được!”

Đường Na gật đầu: “Trương Tử Nhàn thì sao?”

“Trương Tử Nhàn...” Vu Tâm hơi khó xử: “Trong vòng giải trí có một nam một nữ nổi tiếng trơn tuột như lươn, một người là Lê Hoằng, một người là Trì Linh Âm, dưới hai người này, giảo hoạt nhất chính là Trương Tử Nhàn, cô ta debut nhiều năm nhưng chưa ai chụp được scandal của cô ta. Cho nên khi đó 'Na cũng quá tuyệt vời' tung scandal chi tiết như vậy, phản ứng đầu tiên của tôi chính là không tin, bởi vì Trương Tử Nhàn quá giảo hoạt, cũng không biết 'Na cũng quá tuyệt vời' làm sao biết những việc ngầm chỉ có ba người mới biết...”

Từ Sài nghĩ thầm, anh biết 'Na cũng quá tuyệt vời' bị anh báo cáo xoá tài khoản đang ngồi trước mặt anh không?

Nghĩ đến bí mật này chỉ có Tiểu Sài Sài anh ta biết, anh ta không khỏi mỉm cười đắc ý.

Đường Na nghĩ ngợi, nói: “Mặc kệ Trương Tử Nhàn đã, Tiểu Tâm Tâm có thể giúp đỡ Na Na đối phó Bạch Á Lâm khiến người ta ghét không?”

“Đương nhiên! Đại sư cứu tôi từ trong nước sôi lửa bỏng, tôi khẳng định phải lên núi đao xuống biển lửa vì đại sư! Quyết không chối từ!” Vu Tâm vỗ ngực bôm bốp.

Từ Sài thấy mà líu lưỡi, lão cẩu chính là lão cẩu, không biết xấu hổi, cún con như anh ta còn kém xa.

Đường Na nói: “Tiểu Tâm Tâm tới thành phố điện ảnh, cháu muốn thấy ảnh chụp trộm cũng đẹp trai của Đản Đản xuất hiện trên mạng.”

“Tôi lập tức đi ngay! Đi chụp ngay!” Vu Tâm chạy ra cửa nhà.

Sau một lúc lâu, phía cửa truyền đến tiếng đóng cửa, Đường Na quay đầu nhìn về phía Từ Sài.

“Ha ha, tổ... đại... Ách, tôi nên gọi ngài như thế nào?” Từ Sài cười lấy lòng.

Mặc dù người khác bắt ma cô bắt muỗi, cực kỳ có năng khiếu, nhưng bốn bỏ lên năm, Đường Na chắc chắn là người giới huyền học rồi.

Mặc dù vì sao giới huyền học Trung Quốc lại có tuyển thủ năm tuổi người nước ngoài làm anh ta nghi ngờ, nhưng đây đều là vấn đề nhỏ nhặt... Việc cấp bách vẫn là phải đứng yên bên trận doanh của vị kỳ nhân dị sĩ này.

“Tém tém đi, nên gọi thế nào thì gọi như thế.” Đường Na cười híp mắt nói: “Chú cảm thấy cháu giữ chú lại làm cái gì?”

Từ Sài tỏ vẻ quyết tuyệt như tráng sĩ chặt tay: “Toàn bộ nghe phân phó!”

“Cháu để Vu Tâm đối phó Bạch Á Lâm, Trương Tử Nhàn giao cho chú đó.” Đường Na nói.

Từ Sài nhất thời có chút chần chờ: “Thế nhưng chỗ chú không có của Trương Tử Nhàn... Chú biết rồi, cháu muốn tự bịa ư?”

Từ không sinh có, Vu lão cẩu rất am hiểu cái này!

Anh ta là paparazzi đứng đắn, am hiểu “cắt xén thêm bớt” sự thật hơn.

“Qua một thời gian nữa cháu sẽ cung cấp tài liệu.” Đường Na nói: “Về sau chú thêm thắt.”

“Cháu...” Từ Sài thăm dò nói: “Cháu không tự viết hả?”

Đường Na nhìn thấu lời ngầm của anh ta, khinh thường nói: “Chú thấy cháu nhàn lắm à?”

“Không! Trông cháu giống người một ngày trăm công nghìn việc!” Từ Sài vội nói.

“Chuyện Vu Tâm ở Thái Lan chỉ có hai người chúng ta biết... Hiểu ý cháu không?”

“Hiểu rồi hiểu rồi!”

Từ Sài gật đầu như giã tỏi.

Đường Na đi về phía cửa: “Đưa cháu đoạn đường.”

“Không có vấn đề! Đưa về thủ đô cũng được! Cháu muốn đi đâu đây?” Từ Sài lập tức đuổi theo.

“Đi thị trường lao động.”

Từ Sài:???

Tổng bộ của Tự Do Thiên Quốc được xây dựng ở thủ đô, phân bộ trải rộng cả nước.

Sau khi Đường Na liên tục gặp ba yêu quái ở Hoành Điếm thì đoán được, Hoành Điếm khẳng định cũng có phân bộ của Tự Do Thiên Quốc.

Cô tìm Trác Vũ hỏi một chút, quả nhiên đã hỏi được nơi tiếp đãi của Tự Do Thiên Quốc xây dựng ở trấn Hoành Điếm.

Cô đẩy cửa đi vào quán ăn cũ kĩ ngay cả biển hiểu cũng sắp rơi, trông thấy ba khuôn mặt quen thuộc.

Chuột yêu nhỏ con đang tức giận lau bàn, môi bĩu dài có thể treo chai dầu, cua yêu và hoa yêu đang đứng sau quầy thu ngân trò chuyện liếc mắt đưa tình, ba yêu nghe thấy tiếng mở cửa, đồng loạt nhìn về phía cửa, trông thấy cô bé tóc vàng đeo ba lô ngỗng trắng đều kinh ngạc há hốc mồm.

“Hoa Hoa... Cậu bóp tôi một cái, hình như tôi bị ảo giác rồi.” Cua yêu ngơ ngác nói.

“Cua Cua... Hình như không... Không phải ảo giác...” Hoa yêu lắp bắp.

“Tội phạm cướp bóc kia! Cô tới nơi này làm gì?!” Chuột yêu ném khăn lau, sửng cồ nhảy dựng lên.

Một giây sau cậu ta bị một sức mạnh ném dán lên tường.

Thật sự là bị đánh không nhớ lâu.

Đường Na lắc đầu, lon ton đi đến trước bàn chuột yêu mới lau ngồi xuống.

“Tôi muốn một suất khoai tây chiên cỡ lớn, một cốc coca cỡ vừa.” Đường Na nói.

Cua yêu và hoa yêu hai mặt nhìn nhau, một lát sau, cua yêu kéo hoa yêu muốn lặng lẽ chuồn từ cửa sau, anh ta còn chưa ra khỏi quầy, đằng sau đã truyền đến tiếng “bạn biết ai rồi đấy“.

“Không có sự cho phép của tôi, ai dám rời quán một bước...” Ác ma tóc vàng quay đầu, cười híp mắt với anh ta và nói: “Tôi sẽ khiến anh ta...”

Cua yêu cấp tốc hất tay hoa yêu trở về cương vị, mở chảo dầu cầm khoai tây chiên---- Một loạt động tác cực kỳ lưu loát.

“Yêu quái xấu xa, cô tới nơi này làm gì?”

Đường Na vỗ tay phát ra tiếng, lần này chuột dính trang trí trên tường đóng chặt miệng, cậu ta dùng sức lắc đầu cũng không nói được một chữ.

“Có phải đầu óc con chuột này có vấn đề không?” Đường Na bày tỏ nghi vấn chân thành tha thiết với hoa yêu nơm nớp lo sợ đi tới.

Hoa yêu lườm chuột yêu dán lên tường, do dự nói ra ý nghĩ mình: “Có thể là Chuột Nhỏ, hơi đần...”

“Không phải hơi, mà là rất.” Đường Na uốn nắn.

Khó có thể tưởng tượng, con chuột ngu xuẩn này làm sao sống đến bây giờ mà chưa bị đánh chết?

“Lần, lần này cô tới làm cái gì? Đừng ức hiếp chúng tôi được không, chúng tôi, chúng tôi...”

Hoa yêu sợ hãi sắp khóc thành tiếng với cô bé chưa cao đến eo mình, Đường Na không kiên nhẫn ngắt lời: “Lần này tôi đến không phải gây rắc rối, cô đi gọi cua yêu tới, tôi có lời muốn nói với anh ta.”

Hoa yêu nức nở một tiếng, bán tín bán nghi đi gọi cua yêu.

Một lát sau, cua yêu dùng tốc độ chậm rãi đi tới: “Cô... Cô tìm tôi?”

“Ngồi.” Đường Na hất cằm về phía cái ghế đối diện.

Cua yêu bất đắc dĩ ngồi xuống, hơn một nửa mông của anh ta đều ở bên ngoài ghế, dường như chuẩn bị bật dậy chạy trốn bất cứ lúc nào.

Đường Na bảo anh ta ngồi xuống lại không nói lời nào, lấy điện thoại di động ra bắt đầu chơi phiên bản «Búp bê mộng ảo» cuối cùng, dưới tiếng BGM nhẹ nhàng, cua yêu ngồi ở phía đối diện vẫn giữ vẻ mặt sợ hãi.

Một lát sau, hoa yêu bưng khoai tây chiên và Coca Cola Đường Na gọi lên, trước khi để điện thoại xuống, Đường Na gửi tin nhắn cho văn phòng game: “Chuẩn bị Open Beta.”

Cua yêu một mực thấp thỏm nhìn hành động của cô.

Khi thấy cô bắt đầu nhàn nhã ăn khoai tây chiên, cua yêu rốt cuộc không nhịn được, hỏi vấn đề làm anh ta luôn không yên: “Cô tìm tôi... Rốt cuộc có chuyện gì?”

Tay Đường Na cầm một miếng khoai tây, chấm sốt cà chua, hững hờ hỏi: “Thiếu tiền tiêu không?”

Cua yêu trừng lớn mắt nhìn nữ yêu quái vô sỉ.

Đây không phải vấn đề rõ ràng sao? Là ai lừa gạt anh ta ba trăm nghìn, khiến anh ta không trả nổi tiền thuê phòng năm nay hả?!

“Cho anh một cơ hội kiếm tiền, có đi không?”

Cua yêu cực kỳ nghi ngờ, cẩn thận giữ yên lặng.

“Đi Boston một chuyến, thay tôi theo dõi một ngôi sao nữ, một lần giá một triệu.” Khoai tây chiên trước mặt Đường Na đã bị ăn non nửa, cô cầm lấy hộp xóc xóc, không nhìn cua yêu đã trừng mắt như chuông đồng.

“Cho anh năm phút cân nhắc, một triệu và vé xe tới Địa Ngục...” Đường Na chậm rãi nói: “Chọn cái nào?”

Trong lòng cua yêu giao chiến kịch liệt.

Đây chính là một triệu đấy! Thu nhập hơn ba năm của anh ta!

Cầm số tiền kia, anh ta không chỉ có thể trả tiền thuê phòng, còn có thể nở mày nở mặt cưới Hoa Hoa... Không phải chụp lén một nhân loại sao?

Có cái gì khó?!

“Tôi chọn một triệu!” Cua yêu nói.

“Sảng khoái.” Đường Na khẽ gật đầu, cầm điện thoại lên cho anh ta nhìn: “Tôi muốn biết cô ta ở Boston gặp ai, làm chuyện gì, không rõ chi tiết đều chụp cho tôi.”

“Cô muốn theo dõi...” Cua yêu híp mắt nhìn ngôi sao nữ trên điện thoại di động: “Trương Tử Nhàn?”

“Tối hôm nay anh xuất phát luôn đi, lúc nào chụp được thứ tôi muốn, cuộc giao dịch này có thể kết thúc.”

Đường Na ném hộp khoai tây chiên không lên bàn, nhảy xuống ghế.

“Đừng giở trò gian, nếu như anh dám chạy, tôi sẽ xử đẹp con cua nhà anh.”

Cua yêu liên tục gật đầu cam đoan mình sẽ an phận thủ thường.

Đường Na hỏi số tài khoản của anh ta, chuyển cho anh ta một triệu ngay tại chỗ.

Không bao lâu, cua yêu nhận được tin nhắn nhận tiền của ngân hàng, anh ta do dự nhìn Đường Na, cẩn thận hỏi: “Vì sao cô giàu như vậy?”

Xe thể thao lần trước cũng phải hơn chục triệu...

Đường Na khinh thường liếc nhìn anh ta: “Bởi vì tôi biết kiếm tiền.”

Cua yêu ngượng ngùng cười: “Cô có thể mang tôi theo không...”

“Xem biểu hiện của anh.” Đường Na điều chỉnh vị trí ngỗng trắng, xoay người đi ra ngoài, lái xe tạm thời của cô còn chờ ở bên ngoài.

Sau khi ra quán ăn, Từ Sài đang ở ven đường giậm chân đợi cô, lúc này trời mưa lâm thâm, Đường Na nhíu mày nhìn bầu trời xám xịt.

Thấy cô ra, Từ Sài liếc qua thanh niên xa lạ đứng ở cửa quán ăn, thức thời quên mất nghi vấn của mình, ngược lại hỏi: “Bây giờ đi đâu đây?”

“Đi thành phố điện ảnh.” Đường Na đi vào ô tô của Từ Sài.

Trong nội tâm cô không quá dễ chịu, đây là phản ứng của khế ước, hình như Ngu Trạch không ổn lắm.

Lúc Đường Na tới phim trường, cơn mưa lạnh buốt đã rơi xuống rào rào, Từ Sài che ô cho cô, chính cô dùng hai chân đi vào lều tránh mưa.

Nhân viên đoàn làm phim “Hiệp Đạo” đều ngay ngắn trật tự làm chuyện của mình.

Làm linh vậy nổi tiếng đoàn làm phim, Đường Na vừa xuất hiện đã được nhân viên công tác đoàn làm phim nhiệt liệt hoan nghênh.

“Chị xinh gái, cho em hỏi Đản Đản ở đâu ạ?” Đường Na ngăn một nhân viên công tác nhìn quen mắt hỏi.

“Ngu Trạch hả, anh ấy đang nghỉ ngơi trên xe của diễn viên.” Nhân viên công tác dừng bước lại, nhìn Từ Sài sau lưng Đường Na, nói: “Anh ta hẹn phỏng vấn độc quyền hả?”

Đường Na nhìn ra muốn nói lại thôi trên mặt cô ấy, hỏi: “Đản Đản sao vậy ạ?”

“Cũng không có việc lớn gì, anh ấy vừa quay xong cảnh cuối cùng, là phải treo dây cáp trên không trung, hình như Ngu Trạch hơi sợ độ cao, sau khi xuống sắc mặt vẫn không tốt lắm.”

“Cảm ơn chị gái, em lên xe nhìn xem!” Đường Na quay đầu nói với Từ Sài đang muốn lên cùng: “Chú Từ Sài, cám ơn chú lái xe đưa Na Na tới, tạm biệt!”

Từ Sài:???

Nhân viên công tác nghe nói chỉ là đưa người đến đoàn làm phim, lập tức nghiêm nghị với Từ Sài, vẻ mặt cứng rắn: “Xin lỗi anh Từ, anh không được cho phép phỏng vấn, không thể đi vào nơi này.”

Từ Sài bị nhân viên công tác xô đẩy đến cửa ra vào phim trường, không muốn một mình bại lui, thừa dịp Đường Na không có mặt, anh ta không có ý tốt nói: “Vu Tâm đâu? Chúng tôi đã hẹn đi cùng, cô trông thấy anh ta không?”

Nhân viên công tác lườm anh ta một cái: “Chẳng trách. Mười phút trước Vu Tâm vừa bị chúng tôi bắt được dưới gầm xe, đám paparazzi các anh không nên quá đáng, muốn phỏng vấn trước hết xin phép đoàn làm phim chúng tôi đàng hoàng, đừng nghĩ đục nước béo cò!”

“Ha ha! Xem cô nói kìa, tôi chỉ lái xe cho người đi nhờ, tôi cũng không phải tới chụp gì đâu. Đi đây!”

Từ Sài thỏa mãn quay người rời đi, bỏ lại nhân viên công tác đầu óc mơ hồ.

Đường Na đẩy cửa xe của diễn viên khép hờ, phí sức nhấc chân ngắn đặt lên bậc thềm cao cao.

Trên xe trống rỗng, cô lập tức trông thấy Ngu Trạch ngồi hàng cuối cùng bên cửa sổ, dường như anh tựa vào cửa kính ngủ thiếp đi, phần tóc dính mưa ẩm ướt đen hơn bình thường, màu da anh cũng tái hơn bình thường, trên cửa kính dính rất nhiều bọt nước, thỉnh thoảng có nước mưa chảy xuống.

So với thế giới ồn ào bên ngoài xe, trong xe yên tĩnh như trôi nổi trong vũ trụ chân không bát ngát.

Đường Na không tự chủ được thả nhẹ bước chân.

Lúc cô gần đi tới, Ngu Trạch không hề có điềm báo trước mở mắt ra.

Anh bỗng nhiên nâng đôi mắt không có vẻ lo lắng, thản nhiên lại lạnh nhạt.

Ngu Trạch ngồi thẳng người, lúc cô giẫm lên bậc thềm cuối cùng duỗi tay đỡ cơ thể của cô, để tránh cô không cẩn thận ngã xuống.

“Sao cô lại tới đây?”

“Tôi cảm giác anh không ổn.” Đường Na nhìn anh.

“Tôi rất ổn.” Anh bình tĩnh nhìn cô, đôi mắt đen nhánh vừa sâu vừa trầm.

Ở trên người anh, tất cả sắc thái đều phân biệt rõ ràng như vậy.

Đường Na ngồi xuống bên cạnh anh, giày thể thao của Ngu Trạch nhẹ nhàng chạm đất, giày da nhỏ của cô lại treo giữa không trung. Cô không vui cởi giày, khoanh chân ngồi tại chỗ.

“Anh vừa mới mơ thấy cái gì thế?”

Ngu Trạch ngẩn người: “...Làm sao cô biết?”

Đường Na vươn tay, lau nước mắt dính trên lông mi anh, nói: “...Anh khóc.”

Tiếng mưa rơi xối xả đánh vào cửa kính, trong xe thật lâu không có âm thanh.

Phim trường và nhân viên công tác đã dời vào toà nhà, xe bus diễn viễn đỗ trên đất trống giống như một hòn đảo hoang, trông rất cách biệt.

Ngu Trạch dời ánh mắt khỏi đầu ngón tay cô, nói: “...Có thể là nước trên tóc.”

Nói dối sứt sẹo, Đường Na khinh thường lau nước mắt của anh lên người anh, anh ngồi yên, mặc cô lau lên quần áo của anh mấy lần.

“Na Na...” Ngu Trạch mở miệng gọi cô, cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.

Anh dừng một chút, giống như ghì chặt hàm răng, Đường Na lại nhìn ra một tia hi vọng từ trong cặp mắt bình tĩnh không lay động ấy.

“Sau khi sức mạnh của cô khôi phục, có cách nào chữa khỏi thân thể khuyết tật không?”

Đường Na lập tức đoán được anh muốn nói cái gì.

“Khuyết tật bẩm sinh rất khó chữa, cho dù trong ma pháp quang minh am hiểu trị liệu cũng không có ma pháp chữa trị khuyết tật bẩm sinh.” Đường Na nói: “Bọn họ cho rằng khuyết tật bẩm sinh và năng khiếu trời sinh đều là lễ vật Thần ban cho.”

“Là rất khó hay là không thể?”

“...Không thể.”

Tia hi vọng trong mắt Ngu Trạch dần dần ảm đạm.

“Anh muốn chữa khỏi khuyết tật ở chân Ngu Bái?” Đường Na hỏi.

Ngu Trạch khẽ gật đầu.

“Vì sao?”

Ngu Trạch im lặng nhìn cô một lát, nói: “...Cô từng xem trí nhớ của tôi, biết vì sao mà.”

Đường Na không nói chuyện, tựa như anh nói, cô từng xem toàn bộ ký trước khi khi anh gặp cô, biết vì sao anh sợ độ cao, cũng biết vì sao anh muốn chữa khỏi chân cho Ngu Bái, còn biết khúc mắc sâu nhất giữa anh và Ngu Bái.

Cô biết, thế nhưng xưa nay cô không nói, cô giả bộ giống như không biết cái gì.

Bởi vì cô cũng biết, đây là vết thương sâu nhất trong lòng anh.

Ngu Trạch quay đầu, im lặng nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, sườn mặt như ảnh chụp tạp chí dưới sự chế tạo tỉ mỉ của nhiếp ảnh gia.

Cửa sổ xe đầy vệt mưa chiếu gương mặt lạnh lùng của anh, đường quai hàm của anh sắc nét và rõ ràng, giống một thanh kiếm sắc sau khi tuốt vỏ, hàng lông mi dài chạy dọc theo đôi mắt một mí của anh mệt mỏi cụp xuống, giống như lông mi mềm mại của trẻ con.

Anh mâu thuẫn, đặc biệt, anh trông như một khối băng, thực tế lại là nước mùa xuân ấm áp.

“Chân Ngu Bái do tôi gây ra.” Anh thấp giọng nói.

Mưa rơi ngoài cửa sổ càng ngày càng dày, bay loạn không có phương hướng, vô số hạt mưa giống như con ruồi không đầu lạc đường, đâm đầu vào cửa sổ xe.

Vết mưa mới che giấu vết mưa cũ, chồng chất lên nhau làm khuôn mặt trên cửa sổ trở nên mơ hồ.

“Chúng tôi là anh em sinh đôi, dưới tình huống bình thường, trao đổi máu giữa anh em sinh đôi là cân bằng, nhưng tôi và Ngu Bái dính liền nhau ở động tĩnh mạch, Ngu Bái thành nguồn cung cấp máu cho tôi.” Anh khàn giọng nói: “...Mười tháng trong bụng, tôi vẫn luôn rút máu trong cơ thể Ngu Bái để cung cấp nuôi dưỡng cơ thể mình.”

“Anh cũng đâu cố ý.”

Đường Na trông thấy nụ cười phản chiếu trên cửa kính của Ngu Trạch, đó là một nụ cười buồn bã.

Anh cụp mắt, nói nhỏ như muỗi kêu:

“...Tôi biết.”

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh lại.

Mãi đến khi hai người ăn xong bữa tiệc đóng máy “Hiệp Đạo”, cùng nhau về nhà, Đường Na cũng không biết rốt cuộc anh mơ thấy cái gì.

Cô nhìn thấy lần cuối anh khóc trong trí nhớ là trên linh đường mẹ anh qua đời.

Anh một mực không khóc, nhưng lúc nhặt quả ngọc lan Ngu Bái đánh rơi, một thân một mình trở về linh đường trống không vắng vẻ, nhìn quan tài bằng băng trống rỗng mà khóc.

Cô chỉ có thể nhìn thấy trí nhớ của anh, từ thị giác của anh quan sát trải nghiệm những chuyện đã từng xảy ra, cô còn nhớ xúc cảm nước mắt ướt nhẹp khuôn mặt, còn có bi thương dời núi lấp biển trong lòng.

Cả người anh run rẩy nhưng vẫn có thể nắm chặt hai tay, đứng vững vàng trên mặt đất.

Nước mắt không ngăn được chảy xuống, nhưng anh vẫn có thể cắn chặt bờ môi, duy trì vẻ mặt đã hình thành thì không thay đổi.

Cô còn nhớ mùi vị nước mắt pha lẫn máu là lạ.

Giây phút ấy cô hoảng hốt, bởi vì cô đã từng nếm được hương vị máu lẫn nước mắt hàng trăm hàng nghìn lần.

Bọn họ giống nhau đến vậy.

Lại hoàn toàn khác biệt đến thế.

Cô lựa chọn ôm bóng tối, mà anh vẫn như cũ tràn đầy ánh sáng, ánh sáng trên người anh hấp dẫn những linh hồn lạc đường trong bóng tối.

Sau khi về đến nhà, Đường Na gội đầu, Ngu Trạch ôm cô lên giường sấy tóc.

Tóc vàng bay múa trước mắt, cơn gió ấm áp thổi từ bốn phương tám hướng tới, Đường Na híp mắt, bỗng nhiên nói một câu: “Anh quá xui xẻo.”

Cô nói: “Gặp tôi, gặp bọn họ... Anh quá xui xẻo.”

Tiếng máy sấy che lại tiếng cô, cô không có ý định nhận câu trả lời.

Nhưng tiếng Ngu Trạch vẫn truyền từ đỉnh đầu đến:

“Gặp cô, là chuyện may mắn nhất đời tôi.”

Tin tức rò rỉ Ngu Trạch đóng máy, bữa tiệc “Hiệp Đạo” đóng máy lại lên hot search một lần, Lâm Phong Tư rèn sắt khi còn nóng, tung ra trailer thứ hai dài đến mười ba phút, lần nữa đẩy giá trị chờ mong của người xem đối với “Hiệp Đạo” lên một tầm cao mới.

Lần này trailer ngoại trừ Ngu Trạch có thời gian lên hình hơn hai mươi giây, còn có Đường Na cũng xuất hiện trong trailer.

Là một cái tên nổi tiếng một cách đặc biệt, thời gian lên hình của Đường Na trong trailer dài đến ba mươi sáu giây, gần bằng mấy diễn viên chính, là một trong mấy vai phụ có thời gian lên hình nhiều nhất.

Trailer vừa được tung ra, không ngoài suy đoán, lần nữa gây tiếng vang lớn với cư dân mạng:

“Xem hết trailer khóc nửa giờ, nếu kết cục cả đoàn chết tôi sẽ gửi dao cho đạo diễn.”

“Mỗi một tấm đều như ảnh chụp tạp chí, mỗi một tấm đều đẫm nước mắt, tôi không thể chờ đợi nữa rồi.”

“Sao mà Lê Hoằng đẹp trai như vậy a a a!!”

“Kinh ngạc, Đường Na là thần tiên gì, đây là lần đầu con bé tiếp xúc phim ảnh à?”

“Loli là vua! Na Na vạn tuế!”

“Cảnh Ngu Trạch uống rượu trong đống tuyết làm tôi hét lên từ hôm nay đến sang năm.”

“Nguyện vọng lớn nhất lúc tôi còn sống chính là biết xuất thân của Đường Na, vì sao Ngu Trạch tự dưng tỏa sáng và giáo viên làm diễn xuất của anh ấy tăng vọt là ai.”

“Nguyễn Nhu và Ngu Trạch cũng rất có cảm giác CP, nữ chính diễn như shit ấy, còn không diễn tốt bằng Đường Na năm tuổi, không bằng cho cô ta xuống xe thay Đường Na diễn nữ chính, tôi có thể xe đi xem lại bộ phim này một năm.”

“Trang phục, tạo hình quá đẹp, bộ phim gần như tất cả diễn viên đều dùng giọng thật đã không thấy nhiều, mặc dù mọi người đều khen diễn xuất của Ngu Trạch, nhưng tôi muốn khen bản lĩnh đọc thoại của Ngu Trạch, tốt hơn bộ trước rất rất nhiều luôn.”

“Trailer trước mọi người đều khen Ngu Trạch, trailer lần này thì toàn khen Na Na ha ha ha ha ha, nói thật, tôi cũng cảm thấy kỹ xảo của con bé ăn đứt phần lớn diễn viên nữ giới giải trí.”

Trên mạng nghị luận xôn xao, trong hiện thực cũng xảy ra thay đổi một cách vô tri vô giác.

Lúc Đường Na và Ngu Trạch xuất hiện ở sân bay thủ đô, suýt nữa tạo thành dòng người hỗn loạn ở sân bay.

Vất vả lắm, Ngu Trạch mới ôm Đường Na trốn vào trong một chiếc xe bảo mẫu màu trắng mới tinh.

Đóng cửa xe, Ngu Trạch thở phào một hơi, Đường Na lại dương dương đắc ý, ấn mở một nửa cửa sổ xe, vẫy tay chào hỏi đám người chen chúc ngoài cửa sổ.

Sau khi xe bảo mẫu rời đi, cô mới thỏa mãn đóng cửa sổ lại.

Cô đặt mông ngồi xuống ghế sofa mềm mại bằng da thật, hỏi Ngu Trạch bên cạnh: “Tâm trạng nổi tiếng trở lại thế nào?”

“...Không quen lắm.” Ngu Trạch nói.

“Mau quen nhanh đi.” Đường Na liếc một cái: “Cái này tính là gì, huyết tinh ma nữ vĩ đại sẽ làm anh vinh quang tột đỉnh, nổi tiếng nổ tung luôn, nổi như gà rán vừa ra khỏi chảo ấy.”

Ngu Trạch:...Cái này thì không cần.

Đường Na thỏa mãn nhìn xe bảo mẫu mới tinh.

Cuộc sống mới, xe cũng mới, lái xe ngồi ghế lái ngăn cách với toa xe cũng mới, nếu như không phải cân nhắc đến hành động bất tiện, vốn Đường Na còn muốn mời bốn năm trợ lý phục vụ cô.

Cân nhắc đến không thể dõng dạc nói “Huyết tinh ma nữ”, Đường Na bỏ đi ý nghĩ này.

Để bò sát nhỏ ngu xuẩn một mình nhận nhiệm vụ quang vinh này thôi.

Thuận tiện nhắc đến, những chi phí này đều do Ngu Trạch chi trả, anh vừa mới nhận được cát-sê của “Hiệp Đạo”, đúng lúc dùng để làm chuyện này.

Còn lại không đến một triệu, Đường Na hào phóng chia đều với anh.

Cô lấy điện thoại ra, tính toán rõ biến động số dư tài khoản ngân hàng của mình.

Đọc tiếp tại đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.