Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 134: Chương 134: Búp bê vải rách pháo hôi con vợ cả 14




Sự nghiệp của Tễ Nguyệt dưới sự “trợ giúp” của Lâm Uyên đã phát triển rực rỡ. Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt chạy khắp nơi, trang trí cửa hàng, tìm nhân tài, tìm nguyên liệu vân vân. Thời điểm Tễ Nguyệt khổ não, Lâm Uyên ở một bên làm bộ lơ đãng đề cập đến điểm mấu chốt nhắc nhở Tễ Nguyệt. Mỗi lần Tễ Nguyệt linh quang chợt lóe, bộ dáng thần thái phi dương hết sức đẹp mắt.

Ví dụ như Tễ Nguyệt muốn làm xà phòng, nhưng cũng chỉ biết đại khái, nguyên liệu cùng cách làm đều không rõ ràng lắm, Lâm Uyên liền an bài sư phụ kỹ nghệ vừa vặn bị Tễ Nguyệt gặp phải, dựa theo Tễ Nguyệt yêu cầu nghiên cứu ra xà phòng.

Hiện giờ ở Dương Thành vừa nhắc tới, ai mà không biết danh tiếng của tiểu chủ quân Lâm gia Tễ Nguyệt. Không giống như trước khi thành thân không hiện sơn không lộ thủy, hiện giờ Tễ Nguyệt chính là nhân vật chạm tay là bỏng. Kiến thức độc đáo, ánh mắt rất độc, năng lực phi phàm, Lâm gia ở trên tay y phải nói là ngày nhập đấu kim cũng không tính là khoa trương. Lúc trước những người kinh ngạc Lâm Uyên như thế nào lại coi trọng Tễ Nguyệt, mà không phải đi cầu hôn Tễ Ngôn cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ.

Trước kia Tễ Nguyệt không thích xuất hiện trong các bữa tiệc của thế gia thượng lưu, cũng không thích kết giao với người khác, khiến mọi người chỉ biết Tễ Ngôn của Tễ gia, không nghe danh hào con vợ cả. Càng không biết từ khi nào đã có lời đồn con vợ cả Tễ Nguyệt xấu xí không nói nên lời, tầm thường ngu ngốc.

Nhưng hiện tại, Tễ Nguyệt đều là đại biểu Lâm phủ cùng Lâm Uyên cùng tham dự, thông tuệ xinh đẹp, khí chất phi thường, nhất cử nhất động đều thành phong hoa, mang theo vô số tùy ý tiêu sái, mọi người mới thán phục lời đồn không đáng tin cậy, vẫn là Lâm Uyên có ánh mắt.

Sau khi Tễ Nguyệt thành thân liền cùng Lâm Uyên vẫn luôn ở trong nùng tình mật ý, hơn nữa bận rộn với “sự nghiệp” của y, chuyện của người bên ngoài cũng không chú ý. Cho nên cũng mới biết Tễ Ngôn còn chưa thành thân. Dựa theo thời gian suy đoán, Tễ Ngôn hiện giờ đều đã mang thai bảy tám tháng, trước kia còn có thể dựa vào quần áo che đi một chút điểm không đúng nhanh chóng thành thân, hiện giờ chỉ có thể trốn ở trong phòng sinh hạ hài tử.

Lâm Uyên cùng Tễ Nguyệt dạo phố xong đi về nhà, Tễ Nguyệt đang cười tủm tỉm cùng Lâm Uyên nói chuyện, trước mặt liền đụng phải Tề Thạc.

Tề Thạc vừa nhìn thấy Lâm Uyên theo bản năng liền muốn trốn, sau đó nhẫn nại, ánh mắt nhìn Tễ Nguyệt có cực lực che dấu chán ghét. Hắn vốn định cưới Tễ Ngôn, nhưng bởi vì Tễ Ngôn có thân phận con vợ lẻ nên người trong nhà như thế nào cũng không đồng ý cho Tễ Ngôn làm chủ quân, nhiều nhất là phu thị.

Hắn tuy rằng hướng Tễ Ngôn cam đoan chỉ yêu gã, về sau chủ quân của hắn chỉ là vật bài trí, hắn sẽ không đụng vào, nhưng Ngôn nhi chính là quá mức kiêu ngạo, tình nguyện không gả cho hắn cũng tuyệt đối không làm thị. Tề Thạc biết Ngôn nhi là bởi vì cha mình là phu thị, gã vì thân phận thứ tử, biết được chua xót trong đó cùng ăn nhờ ở đậu bất đắc dĩ, mới không chịu làm thị. Hắn vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, trong nhà hắn không buông lỏng, Ngôn nhi cũng không thỏa hiệp, cho nên hắn liền kẹp ở giữa. Mắt thấy người trong lòng mang hài tử của hắn lại không thể quang minh chính đại tuyên bố cho mọi người, đừng nói qua sống qua có bao nhiêu nghẹn khuất. Cho nên vừa nhìn thấy Tễ Nguyệt thù cũ hận mới đồng loạt dâng lên.

Tễ Nguyệt từ nhỏ đã thích cướp đoạt đồ của Ngôn nhi, khi nhục Ngôn nhi, hiện giờ lại chiếm thân phận con vợ cả. Nếu không phải Tễ Nguyệt chiếm thân phận con vợ cả của Ngôn nhi, Ngôn nhi sao có thể bởi vì thân phận thứ tử không thể phong quang gả cho hắn làm chủ quân đây?

Nhịn nỗi sợ với Lâm Uyên, Tề Thạc trong lòng không muốn thừa nhận hắn là lần trước bị Lâm Uyên đánh sợ, khinh thường nở nụ cười, “Ngươi thật đúng là thích cướp đồ của Ngôn nhi, dùng đến trên người phu quân của mình ngươi cũng không ngại sao?”

Tề Thạc từng hiểu lầm Tễ Ngôn đưa túi thơm cho Lâm Uyên nên trong lòng ghen tuông, cùng Tễ Ngôn tranh chấp qua, Tễ Ngôn giải thích Tễ Nguyệt thích túi thơm gã thêu, liền cướp đi. Thấy phong cách thêu của gã đẹp mắt, liền chính mình dùng. Cho nên trên người Lâm Uyên cũng không phải gã thêu. Tề Thạc mới coi như hết giận, còn càng đau lòng Tễ Ngôn.

Tễ Nguyệt trợn trắng mắt, sao lại gặp phải người thiểu năng trí tuệ này. “Gã có cái gì đáng để ta cướp? Gã có gì mà ta không có?”

Tề Thạc tức giận, “Ngôn nhi tâm linh khéo léo, thêu công tinh xảo phi phàm, ngươi ghen tị y liền nhiều lần phá hư đồ thêu của y, còn cướp đồ án của y.”

Hả? Tễ Nguyệt theo tầm mắt Tề Thạc nhìn về phía Lâm Uyên, vui vẻ, “Thì ra ngươi nói là cái này, thấy rõ ràng, đây là ta Tễ Nguyệt 'trăng non', cùng Ngôn nhi của ngươi có quan hệ gì”

“Ngươi nói dối!” Tề Thạc theo bản năng phản bác, vẻ mặt khiếp sợ.

Lâm Uyên cũng hiểu được, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn lướt qua Tề Thạc, “Y cần phải nói dối? Còn nữa, ta nhớ ta đã nói rồi, lại lấy loại ánh mắt cùng ngữ khí này nói chuyện với Tễ Nguyệt, cẩn thận cái răng tiếp theo của ngươi.” Lâm Uyên mới vừa động một chút, Tề Thạc liền cả người run lên, xoay người căng chân bỏ chạy.

Tễ Nguyệt nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, nhân vật chính công cũng quá hèn đi, còn chưa đánh đã chạy rất nhanh.

Nhìn Lâm Uyên cau mày nhìn bóng lưng chạy trốn của Tề Thạc, Tễ Nguyệt ôm cánh tay Lâm Uyên, ủy khuất nói: “Ta cùng hắn một chút quan hệ cũng không có, ta cũng không biết vì sao hắn luôn nói với ta những lời không giải thích được.” Một trong những bí quyết ngự phu của Tễ Nguyệt chính là phải giả bộ nhu nhược đáng thương, Lâm Uyên vạn nhất bởi vì Tề Thạc mà hiểu lầm y tức giận với y, vậy y mất nhiều hơn được, y một bộ đáng thương, lão công của y liền đau lòng vô cùng, chỉ biết càng đau lòng trấn an y, mới sẽ không giận y.

Lâm Uyên thần sắc quả nhiên càng thêm không vui, trước kia, còn chưa từng có tu giả nào có thể từ trong tay hắn chạy trốn, hiện giờ ở cái thế giới không có tu vi này, người hắn muốn đánh lại chạy mất, để cho nắm đấm của hắn thất bại, quả thực là vô cùng nhục nhã! Còn dám để cho Tễ Nguyệt của hắn ủy khuất, hắn cũng không nỡ nói nặng lời! “Trời lạnh rồi.”

Tễ Nguyệt bên miệng khẽ nhếch nhìn Lâm Uyên, oa, bá tổng này không phải nhà y chứ?

Mấy ngày sau đó, Tề gia quả nhiên bị chèn ép ở các phương diện, đầu tiên là các cửa hàng Tề phủ kinh doanh ảm đạm, gia chủ Tề gia ở quan trường cũng khắp nơi không thuận lợi, còn có mấy vụ khi nam bá nữ trước kia bị Tề phủ đè xuống, vụ kiện làm gian khoa cử bị người ta cáo buộc lên quan phủ, thanh danh bị hao tổn nghiêm trọng, sản nghiệp cũng cực độ co rút.

Bất quá Tễ Nguyệt vẫn gặp phải Tề Thạc sắc mặt tiều tụy lại rối rắm giãy dụa, xem ra vẫn là cố ý tránh Lâm Uyên không ở bên cạnh y mới xuất hiện ở trước mặt y.

Tề Thạc trong tay cầm một túi hương phai màu, thoạt nhìn rất cũ, dường như có chút khó có thể mở miệng, trong mắt lại mang theo một tia hy vọng phức tạp, “Túi hương này là của ngươi sao?” Tề Thạc tra về túi thơm, tìm đủ loại phương tiện để tiếp xúc với tiểu thị của Tễ phủ hỏi chuyện của Tễ Nguyệt cùng Tễ Ngôn, nhưng hắn vẫn muốn chính miệng hỏi Tễ Nguyệt một chút, cũng không biết mình rốt cuộc là muốn nghe được đáp án khẳng định hay là phủ định.

“Là của ta thì sao?” Tễ Nguyệt phiền đến chết Tề Thạc ngấy ngấy xiêu vẹo, một túi hương liền trọng yếu như vậy?

“Ngươi có nhớ ngươi đã từng cứu một nam hài không? Ta vẫn tìm ngươi, là Tễ Ngôn lừa gạt, ta cho rằng gã là ngươi. Là ta sai, người ta thích là ngươi mới đúng.”

Tề Thạc còn đang nói gì đó, Tễ Nguyệt nhàn nhạt cười cười, “Ngươi là bởi vì túi thơm mới thích người sao? Cho rằng túi thơm là của Tễ Ngôn liền thích Tễ Ngôn, hiện tại biết túi thơm là của ta, không phải lại thích ta chứ?” Nhìn bộ dáng Tề Thạc không nói gì phản bác, Tễ Nguyệt là thật vui rồi, trong cửa hàng của y cũng có loại mặt dây chuyền nhỏ bán túi thơm này, tiện tay cầm lấy mấy cái ném vào trong ngực Tề Thạc, “Tình yêu đích thực của ngươi không phải Tễ Ngôn càng không phải ta, là túi thơm mới đúng. Cho ngươi tình yêu đích thực, không cần cảm ơn.”

Nhìn Tề Thạc bộ dạng bị đả kích, thất hồn lạc phách rời đi, Tễ Nguyệt tấm tắc bảo lạ.

Tễ Nguyệt trở về coi như là chuyện hiếm lạ nói cho Lâm Uyên, “Ngươi nói người này có buồn cười hay không? Chính hắn thích ai, trong lòng không có cảm giác sao? Còn phải tìm bằng chứng. Làm thế nào cảm xúc có thể được đánh giá bởi những điều bên ngoài. Thật đúng là buồn cười.”

Lâm Uyên cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thập phần đồng ý với lời của Tễ Nguyệt, tình yêu đích thực của Tề Thạc là túi thơm mới đúng. Nhớ không được người lúc đó, chỉ nhớ kỹ túi thơm, mới tận hết sức tìm kiếm tung tích của túi hương năm đó, ai có được túi hương liền thích người đó.

Sau khi Tề gia thất thế, Tễ Ngôn cũng có thể làm chủ quân của Tề Thạc. Bất quá nghe nói hai người sống qua cũng không tốt lắm. Tễ Ngôn sau khi gả qua liền nhận nuôi một đứa bé, lúc đầu Tề Thạc yêu như con ruột. Bất quá có tin đồn nói có lẽ là Tễ Ngôn cùng dã nam nam sinh ra dã chủng. Tề Thạc lúc đầu đương nhiên không tin, hắn biết rõ đó là hài tử của hắn và Tễ Ngôn. Bất quá nghe người thề son sắt nói nhiều, dần dà, cũng bắt đầu hoài nghi. Lúc trước bên cạnh Tễ Ngôn có rất nhiều người theo đuổi, nếu Tễ Ngôn có thể cùng hắn trước hôn nhân vụng trộm, tự nhiên cũng có thể cùng người khác vụng trộm...

“Ta nói cho ngươi biết một bí mật, cho dù sau khi ngươi biết không muốn ta, nhưng ta không muốn có chuyện giấu diếm ngươi.” Tễ Nguyệt lắp bắp ngồi ở trước mặt hắn, sắc mặt trịnh trọng lại do dự, giãy dụa nửa ngày mới thở ra một hơi, thần sắc kiên định hẳn lên.

Lâm Uyên tâm run lên, bí mật gì sẽ khiến hắn không muốn Tễ Nguyệt? Lâm Uyên căng thẳng ngồi đối diện Tễ Nguyệt, bình tĩnh nhìn y.

Từ sau khi thành thân, Lâm Uyên chưa từng ngồi xa y như vậy, lén lút ôm y để y ngồi trên đùi. Tễ Nguyệt trong lòng có chút ủy khuất, nhưng cũng không dám giống như thường ngày chủ động nhào vào trong ngực Lâm Uyên ngồi trên đùi hắn.

Tễ Nguyệt khẩn trương siết chặt ngón tay, “Kỳ thật ta không phải Tễ Nguyệt nguyên bản, ta là từ một thế giới khác đến. Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, ta rơi xuống nước tỉnh lại liền biến thành Tễ Nguyệt này. Ta không phải quái vật, đừng sợ ta.” Tễ Nguyệt nói xong liền bĩu môi đỏ mắt, vừa nghĩ đến sau khi lão công y coi y là yêu quái, nói không chừng còn muốn bắt lên thiêu chết y liền chỉ muốn khóc. Cổ nhân khẳng định không tiếp nhận được loại chuyện kỳ lạ này, nhưng y không muốn lừa gạt Lâm Uyên nữa. Chuyện của Tề Thạc đã dạy cho y một bài học, tình cảm có được nhờ sự lừa gạt là ti tiện, y mới không phải là loại người như Tễ Ngôn.

Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhìn bộ dáng Tễ Nguyệt, trái tim hắn đều muốn nâng lên, thì ra là bí mật này. Lâm Uyên đưa tay ôm người lại, Tễ Nguyệt nghiêm túc thành thật ngồi ở đối diện hắn ngược lại không quen, cho dù mỗi lần chân bị đè đến tê dại, cũng so với không ở trong ngực hắn mạnh hơn. Gánh nặng ngọt ngào cũng ngọt ngào.

“Giống như loại tiên tử từ trên trời xuống phàm trần? Ngươi sẽ quay lại sao?”

Ánh mắt Tễ Nguyệt sáng lên, Lâm Uyên nói như vậy là không sợ y, hơn nữa còn lo lắng y sẽ rời đi sao? “Ta biết ngươi yêu ta. Đừng lo, ta sẽ không đi đâu, ngươi đi đâu ta sẽ đi với ngươi.” Tễ Nguyệt có chút thẹn thùng, vùi đầu vào trong cổ Lâm Uyên, nhỏ giọng nói: “Cũng không tính là tiên tử hạ phàm.”

Lâm Uyên thấy Tễ Nguyệt tâm tình tốt rồi mới yên lòng, dỗ dành Tễ Nguyệt, “Thế giới của ngươi là dạng gì? Có giống như ở đây không?”

Tễ Nguyệt liền quơ tay múa chân giải thích một số thứ trong thế giới hiện đại.

Lâm Uyên nghe đại điểu có thể chở người phi hành, tốc độ nhanh chóng không cần ngựa kéo xe cùng thiên lý nhãn thuận phong nhĩ các loại đồ vật làm cho người ta thán phục, phối hợp làm ra vẻ mặt tò mò sợ hãi thán phục, cuối cùng hôn lên môi Tễ Nguyệt, “Thế giới kia của ngươi thần kỳ như vậy, ngươi quả nhiên là tiên tử hạ phàm. Ta may mắn dữ dội mới có bạn lữ là ngươi.”

Hai má Tễ Nguyệt đỏ hồng, bị dỗ dành đến tâm hoa nộ phóng đều có chút phiêu nhiên, sau khi thẳng thắn bí mật tâm bất an cũng an ổn lại, “Mới không phải, thiên thượng nhân gian, nơi có ngươi mới là bầu trời.”

Lâm Uyên ôm chặt Tễ Nguyệt, đem cằm đặt lên đầu Tễ Nguyệt, làm cho Tễ Nguyệt không thấy rõ biểu tình lúc này của hắn. Lâm Uyên sờ lưng Tễ Nguyệt, dần dần thức tỉnh sao? Tễ Nguyệt hiện tại đã ý thức được thân phận của y không phải người trong cuộc, sắp trở về.

Lúc trước hắn làm như vậy cũng không có mười phần nắm chắc, không tin tưởng lực lượng hoàn toàn mất đi, không có ký ức hắn có thể cứu Tễ Nguyệt hay không, hiện giờ hy vọng gần ngay trước mắt, bình tĩnh như hắn, cũng khó tránh khỏi sẽ mừng rỡ như điên.

**

Lâm Uyên nhìn hiệp nghị từ hôn của vị hoàng tử hoàng thất trên quang não, hướng phó quan của hắn ngưng mi hỏi: “Ngươi xác định vị hoàng tử Tễ Nguyệt kia là Omega?”

“Tin tức trên quang não sẽ không sai, những tin tức này không cách nào sửa đổi che dấu, cho dù là thượng tướng ngài cùng hoàng thất cũng không cách nào sửa đổi.”

Lâm Uyên nhìn hiệp nghị từ hôn trầm tư một chút, ký ức đêm đó mơ hồ lại tan vỡ, nhưng hắn nhớ rõ trên người người nọ không có pheromone, không có khả năng là Omega.

Lâm Uyên vung bút lên, hai chữ “Lâm Uyên” rồng bay phượng múa ký vào hiệp nghị từ hôn, gửi cho vị Omega điện hạ thân phận tôn quý kia, vị hôn phu cũ của hắn Tễ Nguyệt.

Tác giả có lời muốn nói:

Tễ Nguyệt: Cái gì, vừa ngủ dậy liền biến thành tra thụ?

Lâm Uyên: Cái gì, vừa ngủ dậy liền bị từ hôn?

Thiên thần nhỏ: Cái gì, vừa ngủ dậy đã có sự đổi mới?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.