Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 91: Chương 91: Người tình điêu ngoa của tổng tài 10




“Chúng ta đang đối diễn, bồi dưỡng cảm giác.”

Lý đạo ho hai tiếng, “Nên làm, trước tiên đi tạo hình chụp ảnh trang điểm, sau đó hai người lại đối diễn. Lâm Uyên chưa từng diễn qua, cậu phải nghiêm túc dạy dỗ mới được, tôi giao người cho cậu phụ trách.”

Tễ Nguyệt bận rộn gật đầu.

Lý Đạo phất phất tay, để cho người phía sau nên làm gì thì làm, đừng đứng đó.

Trong lòng Lý Đạo, Tễ Nguyệt luôn luôn to gan làm bậy, vô pháp vô thiên, hiển nhiên chính là Tễ Nguyệt ỷ vào thân phận tiền bối mượn đối diễn đùa giỡn người ta, đi ở phía sau lôi kéo Tễ Nguyệt nhỏ giọng dặn dò: “Cậu cũng đừng làm người ta tức giận bỏ đi, bằng không tiền đầu tư do cậu bổ sung.” Lý đạo tuy rằng toàn tâm toàn ý quay phim, trong lòng cũng cảm giác được một chút khác thường, “Hai người có phải quen biết hay không? Cùng một công ty mà.”

“Không có, chính là quan hệ giữa cấp trên và nhân viên bình thường thôi.”

Lý Đạo hồ nghi nhìn Tễ Nguyệt vài lần, Tễ Nguyệt vẻ mặt vô tội nhìn lại.

Tễ Nguyệt mặc áo len dệt kim màu be, khí chất ôn nhuận, dung nhan tuấn tú, khóe miệng khẽ nhếch, tẩm đầy ý cười hạnh phúc ngọt ngào, rất có bộ dáng công tử ôn nhuận. Mà Lâm Uyên không thay đổi nhiều, một thân âu phục thẳng tắp đắt tiền, mặt mày quạnh quẽ, lại có một bộ khí thế sát phạt quyết đoán của thượng vị giả đập vào mặt, vừa nhìn đã biết là tinh anh xã hội. Hai người đứng ở ven đường, chăm chú nhìn nhau, ánh mắt dường như vượt qua khoảng cách muôn sông nghìn núi, phản chiếu trong mắt nhau. Bối cảnh phía sau hư hóa, có một loại mông lung mê ly chi mỹ.

Lý đạo nhìn thập phần hài lòng, nhìn ảnh suy nghĩ một chút, “Đem xóa Tiêu Mặc trên ảnh chụp đi để lại cái bóng thôi.”

Tô Ngọc là một nghệ sĩ có chút danh tiếng, quen biết Tiêu Mặc ở triển lãm tranh của cậu. Bởi vì Tiêu Mặc mua tranh, hai người tán gẫu vài câu, vừa thấy như thường, trao đổi phương thức liên lạc với nhau, chậm rãi quen biết liền nước chảy thành sông ở cùng một chỗ.

Bởi vì Tễ Nguyệt rất ít khi đóng phim tình cảm, đạo diễn Lý còn có chút sầu lo. Hơn nữa nhà đầu tư hoàn toàn không có kinh nghiệm diễn xuất, trong lòng hắn đã có sự chuẩn bị quay phim không thuận lợi. Cho dù là nam nữ diễn viên chính, có đôi khi diễn tình cảm cũng không phải rất thuận lợi, càng đừng nói đến hai thẳng nam tình ý miên man nhìn chăm chú vào đối phương.

Trong một gian thư phòng rộng lớn sáng ngời, trang trí cực kỳ tình thú, Tiêu Mặc mặc áo sơ mi trắng ngồi ở trước bàn làm việc đang cầm bút viết cái gì đó, ngón tay đặt trên bàn thon dài, khớp xương rõ ràng, vừa nhìn đã biết là thiếu gia sống an nhàn sung sướng, mặt nghiêng nghiêm túc của nam nhân thập phần tuấn mỹ, làm cho người ta nhịn không được bị mê hoặc.

Một khu vực trống khác trong thư phòng, đặt giá đỡ vẽ tranh, Tô Ngọc đang vẽ phác thảo, dù vẽ, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Tiêu Mặc thu không lại. Trong mắt Tô Ngọc tràn đầy tình ý ôn nhu triền miên, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú vào Tiêu Mặc, Tiêu Mặc trong ống kính dường như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ngọc, hai người vừa nhìn thấy đối phương, liền nhịn không được cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười.

“A,“ Lý đạo diễn hưng phấn mặt đều đỏ lên, “Cậu được đó Tễ Nguyệt, trước kia cậu không diễn tình cảm thật sự là phí phạm của trời, trong mắt tràn đầy đều là diễn. Liền đem đoạn này đăng lên, fan bạn gái tuyệt đối hưng phấn muốn lên trời rồi.”

Một nhân viên khác trêu ghẹo: “Không chỉ vậy, nếu bộ phim này được phát sóng, chắc chắn sẽ có một làn sóng fan bạn trai.”

Tễ Nguyệt có chút chột dạ nhìn thoáng qua Lâm Uyên, “Đừng nói bậy, cái gì mà fan bạn trai.”

Hai người ngồi một bên nghỉ ngơi, các nhân viên khác vội vàng bố trí cảnh tượng tiếp theo.

Lâm Uyên nhìn kịch bản, lắc lắc kịch bản trong tay, “Có muốn diễn trước không? Tôi chưa từng diễn kịch, liên lụy đến em thì không tốt.”

Tễ Nguyệt liếc mắt một cái cảnh quay tiếp theo, mặt bạo hồng, chính là cảnh Tiêu Mặc ấn Tô Ngọc lên tường hôn môi.

Lâm Uyên vẻ mặt đứng đắn, giống như đang thảo luận vấn đề học thuật nghiêm túc gì đó, “Loại kịch này có yêu cầu gì không? Có được đưa lưỡi vào không? Giống như tôi bình thường tùy tiện hôn là được hay là,“

Nhìn Tễ Nguyệt đỏ mặt không nói lời nào, trong mắt Lâm Uyên hiện lên một tia ý cười, “Bằng không chúng ta trước luyện tập mấy lần, em dạy tôi cách hôn môi.”

“Anh, anh,“ Tễ Nguyệt chột dạ như kẻ trộm vội vàng nhìn chung quanh, phát hiện mọi người đều đang bận rộn không ai chú ý tới bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Lâm Uyên cũng không thích vạch trần quan hệ của bọn họ, theo danh tiếng của y dần dần tăng cao, cũng có paparazzi đuổi theo phía sau y, không chỉ một lần chụp được biệt thự của y và Lâm Uyên, còn có một ít ảnh chụp hai người rất thân thiết, nhưng một tấm cũng không có toát ra, trên mạng cũng không có tin tức đen tối về phương diện này của y, nghĩ cũng biết, cũng chỉ có Lâm Uyên mới có loại thực lực cùng lý do không cho những tin tức kia xuất hiện.

Tễ Nguyệt trong lòng rõ ràng, trong giới khẳng định có người đoán được quan hệ giữa y và Lâm Uyên, biết chỗ dựa sau lưng y là Lâm Uyên, nhưng không ai đắc tội Lâm Uyên, làm ra loại chuyện cố hết sức không lấy được lòng này.

Y không sợ scandal được bao dưỡng gièm pha, nhưng sợ Lâm Uyên chê y không thức thời, cho nên mặc dù điên cuồng muốn cùng Lâm Uyên ở trước mặt mọi người thể hiện ân ái, nói cho mọi người biết bọn họ ở cùng một chỗ, nhưng y vẫn chỉ dám buổi tối phát một cái tin trên acc phụ không danh không họ 'muốn ôm ôm'.

“Diễn viên vào vị trí.” Đạo diễn Lý giảng kịch cho hai người, bản thân hắn rất muốn quay cảnh hôn thật, nhưng nghĩ đến địa vị của hai người trước mặt, cũng không phải diễn viên bình thường dưới tay hắn, không có cách nào cứng nhắc yêu cầu, chỉ có thể từ bỏ, không cần thế thân đã đủ chuyên nghiệp rồi, mượn vị trí liền mượn vị trí đi, hậu kỳ hao tổn sức chỉnh sửa miễn cưỡng có thể dùng được.

Tiêu Mặc đem Tô Ngọc áp chế trên tường, tay trái đệm ở sau gáy Tô Ngọc, trong mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu, cường thế hôn lên môi Tô Ngọc. Tô Ngọc ban đầu cả kinh, chậm rãi trầm mê đón ý nói hùa, hai tay theo bản năng từ chối cũng vòng quanh cổ Tiêu Mặc.

Ánh mắt Tiêu Mặc thâm sâu, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Ngọc, không cho phép người ta có chút né tránh cùng kháng cự. Tô Ngọc thở hổn hển, ánh mắt mờ mịt, sau khi được buông ra theo bản năng ngửa đầu hôn lên môi Tiêu Mặc.

Thoáng chốc, tối tăm thâm trầm không rõ trong mắt Tiêu Mặc tán đi, trong mắt phát ra vui sướng, ánh mắt nhu hòa lại tràn ngập yêu thương chăm chú nhìn Tô Ngọc, “Anh thích em.” Lỗ tai Tô Ngọc đều đỏ thấu, tầm mắt hai người dính vào nhau, thế gian phồn hoa, chỉ có ngươi vẫn luôn ở trong mắt ta.

Mẹ nó chứ! Hôn thật, còn rất hăng hái. Nhân viên vây xem vẻ mặt khiếp sợ.

Lý đạo diễn lưu luyến hô 'cắt', trợ lý sinh hoạt chờ ở một bên vội vàng đưa nước cho Tễ Nguyệt, rất nhiều người từng quay cảnh hôn trên mặt ý cười trong suốt, trở về đều sẽ lén lút súc miệng. Lâm Uyên cũng không phải diễn viên chân chính, không có trợ lý sinh hoạt tùy thân, người phụ trách nhất thời không có suy xét đến, liền không có ai bưng trà rót nước tẩy mồ hôi cho Lâm Uyên.

Tễ Nguyệt đưa nước khoáng trong tay cho Lâm Uyên, chờ Lâm Uyên uống xong tự nhiên nhận lấy, chính mình lại uống hai ngụm, làm nhuận miệng khô lưỡi khô, thuận tiện hạ hỏa.

Tễ Nguyệt nhìn chăm chú đến ánh mắt người khác nhìn y muốn nói lại thôi, lắc lắc chai nước khoáng, “Nước có vấn đề?”

“Không có không có, nếu không đủ để tôi đi lấy thêm mấy bình.”

“Không cần.” Tễ Nguyệt dư quang liếc thấy Lâm Uyên đang đi về hướng khác, khoát tay áo với người ta nhanh chóng đuổi theo.

Cái này, đây là còn muốn ra diễn?

Lâm Uyên nhìn kịch bản trong tay, quả quyết cự tuyệt nói: “Không được.”

“Không lộ thịt, có thể dùng thế thân, cũng không tỉ mỉ, chỉ có mấy tư thế trên giường.”

“Giường chiếu không được, dùng thế thân cũng không được.” Lâm Uyên không thể dễ dàng tha thứ những tư thế của Tễ Nguyệt bại lộ trong tầm mắt công chúng, cho dù không phải thân thể của y, chỉ dùng mặt Tễ Nguyệt cũng không được. Chỉ cần nghĩ đến có lẽ sẽ có rất nhiều gay dùng một ít cảnh giường chiếu ý dâm Tễ Nguyệt, hắn liền không thể chịu đựng được.

||||| Truyện đề cử: Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không? |||||

“Không cần cởi quần áo, cũng chỉ bày ra vài tư thế, nửa người dưới dùng ga trải giường che lại, thân thể hai người không cần tiếp xúc.” Lý đạo vẫn có chút chưa từ bỏ ý định, kỳ thật theo hắn thấy, quy mô đã tính là rất nhỏ, liền bày ra một ít tư thế cơ sở chứng tỏ hai người đang lên giường, bởi vì cũng chỉ là đoạn ngắn lóe lên trong hồi ức, ngay cả động cũng không cần động đậy.

“Xóa những đoạn ngắn này đi.”

Lý Đạo nhìn về phía Tễ Nguyệt, Tiêu Mặc không diễn, chỉ cần Tễ Nguyệt đồng ý, Tiêu Mặc có thể tìm thế thân dùng bóng lưng, chỉ chụp được mặt Tễ Nguyệt cũng được.

Tễ Nguyệt ngồi ở bên cạnh Lâm Uyên, rất nhu thuận lắc đầu.

Đạo diễn Lý nén đau thay đổi một ít kịch bản, trong lòng tiếc hận không thôi.

Lâm Uyên nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, bất quá bởi vì thiết lập là lạnh lùng ít nói, lời thoại không nhiều, không có khổ não về phương diện đọc lời thoại. Trong lúc quay phim, Lâm Uyên trải qua vô cùng bận rộn, sau khi quay xong liền đi xử lý công việc, có khi còn phải họp ký hợp đồng, đành phải tập trung quay cảnh của người khác cho Lâm Uyên nghỉ một ngày.

Mặc dù Tễ Nguyệt đã có khoảng thời gian vui vẻ trong quá trình quay phim, nhưng nhìn thấy màu xanh dưới mắt Lâm Uyên, trong lòng lại thập phần hối hận vì sự tùy hứng của mình, còn có một chút oán giận hời hợt, đều trách Lâm Uyên chiều y như thế, nếu chuyên chế không cho y quay, y tự nhiên sẽ ngoan ngoãn theo hắn về nhà.

Sau khi bộ phim kết thúc, Lâm Uyên không cần hai đầu bận rộn, trở về công ty xử lý một số công việc tích góp.

Tễ Nguyệt trong lòng có chút mất mát, nhìn thấy Lâm Uyên bận rộn y đau lòng, nhưng Lâm Uyên vừa rời đi, y chỗ nào cũng không thoải mái, nếu Lâm Uyên cũng làm diễn viên, hai phu phu bọn họ hoàn toàn có thể càn quét giới giải trí!

Bộ phim quả nhiên không vượt qua kiểm duyệt, đây cũng coi như là chuyện trong dự liệu, cũng không có quá nhiều thất vọng.

Đại lục không thể chiếu, chỉ có rất ít rạp chiếu phim, Lâm Uyên cố ý để trống một ngày, cùng Tễ Nguyệt bay tới thành phố X xem.

Lâm Uyên coi như là lần đầu tiên nhìn thấy mình diễn xuất trên màn ảnh, cảm thấy rất thú vị. Cùng Tễ Nguyệt ngụy trang tốt vào rạp chiếu phim, tuy rằng tự mình tham gia quay phim, nhưng đó đều là từng đoạn quay, trong lòng hắn cũng không rõ ràng toàn bộ mạch câu chuyện, cho nên cũng giống như những khán giả khác, hưng trí bừng bừng chờ bộ phim bắt đầu.

Ngay từ đầu bộ phim, nhân vật chính Tô Ngọc dường như đang chịu bạo lực lạnh lẽo, người yêu đồng tính của cậu cho dù mỗi đêm đều ngủ chung giường với cậu, nhưng lại ở đầu giường xa xôi, không chạm vào cậu cũng không ôm cậu. Buổi tối Tô Ngọc mất ngủ tỉnh lại, liền si ngốc nhìn người yêu đang ngủ ở bên kia giường, mấy lần vươn tay cuối cùng vẫn không dám chạm vào người yêu.

Người yêu của cậu từ chối nói chuyện với cậu, chỉ lấy ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng nhìn cậu. Buổi sáng Tô Ngọc nấu cơm xong, bưng lên bàn cười nói: “A Mặc, ăn sáng nào.”

Nụ cười trên mặt Tô Ngọc dần dần biến mất, ánh sáng trong mắt cũng chậm rãi tắt, trên mặt cố gắng cười nói: “Nếu anh không thích cháo gạo kê, ngày mai em sẽ đổi cháo khác cho anh.” Người yêu của cậu ngồi trên ghế, từ chối ăn cơm cậu nấu, hơi nóng bốc lên dần dần nguội lạnh, Tiêu Mặc mặt không chút thay đổi đi làm.

Môi Tô Ngọc khẽ động, thanh âm khẽ đến không thể nghe thấy, “Cho dù anh không muốn để ý tới em, cũng đừng không ăn cơm em làm, dạ dày của anh lại không tốt.”

Người yêu của Tô Ngọc cùng cậu ở dưới một mái nhà, lại làm như không thấy cậu, không nói một lời.

Lâm Uyên nghe được chung quanh nhỏ giọng nghị luận, “Tra công”, “Bạo lực lạnh lùng là đây à.”

“Chẳng lẽ là ngoại tình? Nhưng diễn viên đóng Tiêu Mặc là ai? Đẹp trai quá. Tra soái cũng không chán ghét như vậy.”

Sau khi Tiêu Mặc rời khỏi đi làm, trong biệt thự trống rỗng chỉ còn lại một mình Tô Ngọc. Trong mắt Tô Ngọc tràn đầy sầu lo, ôm đầu gối ngồi ở góc sô pha, từ bóng lưng càng có vẻ là thanh niên gầy yếu tiều tụy, sắc mặt tái nhợt.

“Rõ ràng đã nói vẫn luôn thích em.”

Cảnh tượng vừa chuyển, Tô Ngọc trong hình ảnh rất trẻ tuổi, trên người tràn đầy sức sống, trên mặt là nụ cười tự tin chói mắt, làm cho thanh niên tuấn tú nho nhã càng thêm lóa mắt.

Trong triển lãm tranh có thể thấy được nam nữ ăn mặc hoa quý, cử chỉ tao nhã đại khí, nho nhã lễ độ. Tô Ngọc ở trước một bức họa ngoài ý muốn đụng phải một thanh niên, hai người liếc nhau, đều có chút ngây người. Vẫn là Tô Ngọc phản ứng lại trước, mở miệng nói: “Tiên sinh, ngài cũng thích bức họa này?”

“Ừm.”

Có người tán thành mình, điều này làm cho Tô Ngọc rất cao hứng, cùng thanh niên tán gẫu vài câu, càng thêm đầu cơ, nếu thanh niên bỏ ra số tiền lớn mua tranh của cậu, tự nhiên hai người liền trao đổi phương thức liên lạc.

Thanh niên là doanh nhân giá trị không nhỏ, tên là Tiêu Mặc, lại rất thích vẽ tranh, thường thường cùng Tô Ngọc hỏi một ít vấn đề liên quan, hai người chậm rãi quen thuộc.

Lại một lần nữa triển lãm tranh, hai người bất ngờ gặp nhau, Tiêu Mặc từ bãi đỗ xe ngầm lái xe ra ngay cửa nhìn thấy Tô Ngọc, Tô Ngọc một mình đi bộ, “Tôi đưa cậu.”

Tô Ngọc sửng sốt một chút, cười nói: “Được, đỡ phải chờ người tôi thuê lại đây.”

Tiêu Mặc đưa Tô Ngọc đến dưới lầu, nhìn cậu lên lầu mới lái xe rời đi.

Tô Ngọc đóng cửa lại, tiện tay đặt chìa khóa xe trong túi lên tủ giày. Ngày hôm sau, Tô Ngọc sau khi rời giường bắt taxi đi triển lãm tranh ngày hôm qua, sau đó đến bãi đậu xe ngầm lái xe của cậu trở lại. Cậu không thích đi thang máy ở tầng hầm, lại không nghĩ tới bị Tiêu Mặc cho là không lái xe tới.

Tô Ngọc phần lớn thời gian là ở nhà vẽ tranh, có khi đi ra ngoài ngắm cảnh hoặc đi dạo triển lãm tranh, sẽ cùng Tiêu Mặc hẹn một chỗ, Tiêu Mặc không phiền lái xe tự mình đưa đón. Lần này sau khi xuống dưới lầu, Tô Ngọc cũng không có lập tức xuống xe, mà là nhìn Tiêu Mặc hỏi: “Muốn lên uống chén trà không?”

Tiêu Mặc cơ thịt giật giật, “Được.” Từ đó về sau, Tiêu Mặc thường xuyên đến nhà Tô Ngọc ngồi một chút, có khi uống một tách trà, có khi hai người sẽ cùng nhau ăn cơm tối.

Có một ngày, Tiêu Mặc làm người mẫu cho Tô Ngọc, lại ăn cơm tối, hai người xem phim, chờ sau khi bộ phim kết thúc, sắc trời đã rất muộn.

“Buổi tối không an toàn, bằng không ở một đêm, chỗ của tôi rất lớn.”

Tiêu Mặc chấp nhận.

Quan hệ hai người dần dần thân mật hơn, lúc Tiêu Mặc nghỉ ngơi cũng sẽ đến chỗ Tô Ngọc, nhìn cậu vẽ tranh, hai người có khi đi siêu thị mua chút đồ ăn, cùng nhau nấu thức ăn.

Chuyện Tiêu Mặc ấn Tô Ngọc lên tường hôn môi đã thay đổi quan hệ của hai người. Tần suất Tiêu Mặc ở lại dần dần gia tăng, chậm rãi cũng không tìm lý do cứ tự nhiên mà ở lại.

Rất bình thường lại một lần nữa ở lại, Tô Ngọc đi phòng khách tìm Tiêu Mặc, Tiêu Mặc đang ngồi trên giường, Tô Ngọc đứng ở trước mặt Tiêu Mặc nhìn chăm chú Tiêu Mặc hỏi: “Anh muốn đi cửa hàng tiện lợi dưới lầu không?”

Ánh mắt Tiêu Mặc thâm trầm, “Anh có thể đi cửa hàng tiện lợi không?” Tiêu Mặc rõ ràng là ngồi so với Tô Ngọc đang đứng thấp hơn một chút, nhưng cái loại khí thế này lại hoàn toàn trói Tô Ngọc lại, để cho cậu ngay cả bước chân cũng không thể di chuyển.

Tô Ngọc trên mặt không có ý cười trước sau như một, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, “Có thể.”

Sau đó hai người chuyển vào biệt thự Tô Ngọc tự mình thiết kế trang trí, trên giấy chứng nhận bất động sản cùng tên hai người.

Hai người cùng nhau nấu cơm, hai người nam nhân dáng người thon dài đứng chung một chỗ hết sức đẹp mắt, phối hợp ăn ý, thỉnh thoảng liếc nhau một cái, ánh mắt sẽ nhịn không được cong thành trăng lưỡi liềm.

Tô Ngọc trên mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào, tỉnh lại mới phát hiện mình đang ngủ trên sô pha. Người yêu của cậu vẫn phớt lờ cậu.

Thì ra vừa rồi là nằm mơ nhớ lại trước kia.

“Lúc yêu đương thật ngọt thật ấm áp.”

“Trước kia thật ngọt ngào, đây là thay lòng phải không?”

“Tra công có phải muốn kết hôn với phụ nữ không?”

“Mẹ kiếp, không phải tra công chỉ muốn chơi đùa đó chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.