Trong đầu Lâm Uyên nhớ lại đêm tinh thần lực của hắn bạo động, sau khi tỉnh lại, từng chút từng chút ở chung với Omega, Omega bưng khuôn mặt xinh đẹp vô tội quyến rũ hắn khiến hắn si mê, sau đó thay đổi thân phận đùa bỡn tình cảm của hắn. Omega có phải là để chứng minh sự quyến rũ của riêng mình, đắc ý rằng dù chính mình có ngụy trang thành thân phận nào, hắn đều sẽ ngu ngốc mê luyến Omega, thành thạo kiểm soát cảm xúc của hắn.
Cửa phòng ngủ bị cẩn thận đẩy ra, Lâm Uyên liếc thấy Omega đang cẩn thận thò đầu ra, sau đó do dự đi tới trước mặt hắn, thanh âm đáng thương, “Nguyên soái~”
Lâm Uyên lãnh khốc không dao động, “Tỉnh rồi sao? Biết sai không?”
Hả?
Lâm Uyên nhìn Omega thế nhưng còn dám dùng vẻ mặt mê mang khó hiểu, cự tuyệt không thừa nhận nhìn hắn, ngọn lửa vừa dập lập tức vọt lên.
“Em còn không thừa nhận!” Lâm Uyên một phen chặn ngang bế Omega lên, sải bước đi về phía phòng thay đồ. Phòng thay đồ có một góc, ba mặt đều là gương, bình thường khi mặc quần áo có thể thấy rõ hiệu quả trước và sau của cơ thể.
Lâm Uyên một tay kéo quần lót nhỏ mà Omega vừa mặc vào không lâu, quần mắc kẹt ở đầu gối, hai tay đặt lên chân Omega, nâng mông Omega lên, cho y xem chứng cứ.
Tễ Nguyệt dựa vào lồng ngực Lâm Uyên, thân thể vừa chuyển, không kịp tự hỏi đã bị bày ra một tư thế xấu hổ như vậy. Tễ Nguyệt phản ứng lại, kinh hô một tiếng, thẹn thùng che mặt. Wow! Lần đầu tiên lại là kính play sao?
Lâm Uyên tức giận, đến bây giờ còn bịt tai trộm chuông, không nhìn là có thể coi như không nhìn thấy sao?
Lâm Uyên lạnh lùng nói: “Mở mắt ra tự mình nhìn xem.”
Trong đầu Tễ Nguyệt quả thực muốn nổ tung, chịu không nổi chịu không nổi, hệ cấm dục quả nhiên rất có tiềm lực! Tễ Nguyệt rụt rè một chút, mới cọ xát tách ngón tay ra, từ trong khe ngón tay nhìn về phía gương. Thất vọng chính là không có xuất hiện tình cảnh giống như trong tiểu thuyết miêu tả, vừa mở mắt liền nhìn thấy hung khí chống ở cửa vào của y như hổ rình mồi, vận sức chờ phát động. Nguyên soái đứng phía sau ôm y vẫn mặc quần áo chỉnh tề.
Lâm Uyên lấy tay vuốt ve ấn ký kia, “Chuyện cho tới bây giờ, em còn gì muốn nói không?”
Tễ Nguyệt cảm thấy nơi bị nhẹ nhàng vuốt ve mang theo dòng điện, nghe được câu hỏi, không cần suy nghĩ trả lời: “Làm em.”
Tễ Nguyệt chỉ cảm thấy chung quanh im lặng một lát, trong lòng trống rỗng, chẳng lẽ trả lời sai, Tễ Nguyệt xuyên thấu qua gương nhìn sắc mặt Lâm Uyên mơ hồ xanh mét, đổi lại câu khác thăm dò nói: “Mời nguyên soái hưởng dụng?”
Vẫn không đợi được động tác của nguyên soái, Tễ Nguyệt có chút nóng nảy, sao còn không đúng? Tầm mắt di chuyển xuống, nhìn về phía vị trí bàn tay đang nâng mông y của nguyên soái, cực kỳ khiếp sợ, y mới nhìn thấy, nơi cánh mông y có một chữ 'Uyên' màu đen quen thuộc, giống hệt chữ 'Uyên' trên cơ giáp màu đen của nguyên soái lúc trước.
Lâm Uyên xoay thân thể Omega, từ tư thế ôm lưng một lần nữa đổi lại thành ôm công chúa, trở về phòng ngủ đem người đặt lên giường.
Lâm Uyên trừng mắt nhìn Omega, lại thật sự không biết nên làm cái gì. Nếu đánh, thân thể Omega yếu ớt như vậy, hắn chỉ cần một ngón tay không cẩn thận cũng có thể làm Omega bị thương. Còn mắng, nhìn khuôn mặt đáng thương của Omega, giống như hắn chỉ cần lớn tiếng một chút sẽ lập tức khóc.
Lâm Uyên nghẹn khí hừ một tiếng thật mạng về phía Omega, sau khi tức giận xong nhất thời cảm thấy thoải mái. Trên người Omega chỉ có một bộ áo ngủ rộng mở, thân thể trắng nõn nhìn không sót một chút nào, quần lót bị hắn lột xuống còn đáng thương mắc kẹt ở đầu gối. Lâm Uyên nhìn một chút, vươn tay mặc lại quần lót cho Omega, thuận tay dùng chăn mỏng khoác lên người Omega, ngăn cản xuân quang.
Lâm Uyên nghiêm mặt làm xong động tác trên tay, “Người xưa có câu không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa. Chỉ cần em thành tâm hối hận, tôi sẽ không cùng em tính toán chuyện em lừa gạt tôi nữa. Sau khi viết kiểm điểm và đưa nó cho tôi, tôi chờ xem biểu hiện của em.”
Hắn mới không phải cái loại Alpha dễ dàng bị đắc thủ, tùy tiện bị Omega mê hoặc hai cái liền mất hồn thất phách. Nếu hắn dễ dàng tha thứ cho Omega, sau này Omega nhất định sẽ càng thêm càn rỡ, đối với hắn không thèm để ý chút nào.
Tễ Nguyệt ngồi ở trên giường nhìn Lâm Uyên mặc quần lót cho y xong liền đi ngủ sô pha, trong lòng cực kỳ luống cuống, còn phải viết kiểm điểm? Nhưng y phải kiểm điểm cái gì? Chẳng lẽ trả lời là “làm em” cùng “mời nguyên soái hưởng dụng” đều không đúng? Không phải khẩu vị nguyên soái thích sao? Vậy nguyên soái thích giọng điệu gì?
Nhớ tới chữ 'Uyên' trên mông, chẳng lẽ nguyên soái thích lưu dấu trên mông y? Nhưng vì sao trên mông y lại có chữ 'Uyên'? Nếu như chính y làm, không có đạo lý mình không nhớ rõ, à quên, y mất trí nhớ. Bất quá nhìn phản ứng của nguyên soái, rõ ràng là biết lai lịch chữ 'Uyên' trên mông y, có lẽ là nguyên soái tự tay lưu lại.
Thế nhưng, vấn đề đặt ra là, nguyên soái lưu lại dấu hiệu trên mông y khi nào?
Lâm Uyên cảm thấy bị Tễ Nguyệt lừa gạt tức giận khó bình, bưng mặt không để ý tới Tễ Nguyệt. Nhìn Omega mặt mày ủ rũ ngẫm lại sai lầm, bị bắt viết kiểm điểm tra tấn mặt mày ủ rũ, mặc dù có chút đau lòng, nhưng hắn kiên cường nhịn xuống, cũng làm cho Omega nếm thử nỗi thống khổ lúc trước hắn rối rắm cùng không ngừng nghi ngờ phán đoán của mình.
Bất quá, rất nhanh Lâm Uyên liền hối hận không ngừng, bởi vì hắn tra tấn Omega quá thống khổ, Omega thế nhưng chạy trốn về nhà mẹ đẻ.
Trên đường đi Tử Thần Viện, biểu tình trên mặt Lâm Uyên không thay đổi, trước sau như một lãnh khốc thâm trầm, trong lòng lại cực thấp thỏm bất an, không biết nên dùng biện pháp gì dỗ Omega về nhà.
Trong lúc Lâm Uyên buồn rầu, Tễ Nguyệt bên này cũng đồng dạng khổ não, y chính là nghĩ không ra, mới về nhà muốn cha y giúp đỡ, “Cha à, nguyên soái nói con lừa gạt hắn, người biết là có ý gì không?”
Hoàng phu vốn rất cao hứng nhìn thấy Tễ Nguyệt bình an trở về, âm thầm đánh giá Tễ Nguyệt, nhìn y lông tóc vô thương, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghe Tễ Nguyệt hỏi, tay run lên thiếu chút nữa đem chén ném xuống đất.
Hoàng phu môi có chút run rẩy, miễn cưỡng cười nói: “Con có cái gì có thể lừa Lâm Uyên? Con từ khi còn nhỏ đã thích cậu ta rồi.”
Tễ Nguyệt nằm sấp trên bàn buồn bực, không thấy vẻ mặt hoàng phu khác thường, nghe được câu trả lời mới tò mò nhìn qua, “Con khi còn bé đã bắt đầu thích hắn?”
“Lúc ấy con vẫn còn là một đoàn nhỏ, chỉ mới nhìn thấy ảnh chụp của cậu ta, liền nháo muốn Lâm Uyên làm Alpha của con. Nhưng Alpha và Omega đã không học cùng một trường, con cũng ít khi được nhìn thấy cậu ta. Cha tưởng con lớn lên sẽ quên, không gặp được người thật rất nhanh liền quên, ai ngờ con lại càng ngày càng để ý. Chờ lớn lên, ầm ĩ nhất định phải cùng Lâm Uyên đính hôn. Cho đến bây giờ, con cũng không phải cậu ta thì không được.” Câu cuối cùng tràn đầy chua xót buồn bã, bất quá Tễ Nguyệt không nghe ra.
Tễ Nguyệt nghe được có chút đỏ mặt, từ ký lục quang não của y cũng có thể nhìn ra, trước khi y mất trí nhớ có bao nhiêu si hán.
“Nguyệt Nguyệt, không thể đổi Alpha thích sao? Beta cũng có thể, cha và phụ thân con sẽ không phản đối.”
“Nguyên soái là tốt nhất, Apha khác đều không sánh bằng hắn, đương nhiên hắn cũng thích con nhất.”
Hoàng phu khẳng định sẽ không đem lời Tễ Nguyệt nói xem là thật, Tễ Nguyệt khi còn bé các Omega xung quang y bắt đầu yêu sớm, sau khi nhìn thấy ảnh chụp của Lâm Uyên, liền ngây thơ nói y và Alpha này là một đôi mệnh định, bọn họ đời đời kiếp kiếp đều muốn ở cùng một chỗ, khi đó ngay cả tên Alpha cũng không biết, càng không biết tình cảm là chuyện như thế nào, bọn họ làm sao có thể đem lời nói của trẻ con xem là thật.
Tễ Nguyệt ngáp một cái, hoàng phu liền dỗ y đi ngủ trưa, hơn nữa cam đoan chỉ cần Lâm Uyên tới sẽ nói cho y biết.
Hoàng phu ngồi ở bên ngoài mặt đầy u sầu, vừa nghĩ đến mệnh đồ nhiều chông gai đáng thương của Omega, liền đau lòng thầm nghĩ muốn rơi nước mắt.
Lâm Uyên trên đường đến đã thông báo trước, vừa đến đã được đưa vào phòng khách. Lâm Uyên nhìn thấy hoàng phu ngồi ở thượng vị, trong lòng đặc biệt khẩn trương, khi dễ con nhà người ta, không biết phụ huynh muốn hưng sư vấn tội như thế nào. Xi