Trong giờ ăn, dịch dinh dưỡng của Lâm Uyên đã uống hết từ lâu, đang ngồi tại chỗ xem quang não. Trước mặt Tễ Nguyệt bày ra một đĩa trái cây đang từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn. Bất kể là dịch dinh dưỡng hay là trái cây, nhất cử nhất động của Tễ Nguyệt đều rất tao nhã, phong thái lễ nghi của hoàng tử thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
Lâm Uyên xem những tin tức quân sự quan trọng trên quang não, thỉnh thoảng trả lời tin nhắn. Dư quang khóe mắt thỉnh thoảng sẽ nhìn qua Omega. Thấy Tễ Nguyệt ăn xong, Lâm Uyên cũng cùng đứng dậy, hắn trở về quân đội làm việc, còn Tễ Nguyệt tự mình chơi.
Omega mỗi bữa ăn đều là dịch dinh dưỡng được thay đổi thành các loại thực phẩm khác nhau, vì vậy thời gian cùng ăn cơm của Lâm Uyên và Tễ Nguyệt cũng dài hơn. Lâm Uyên không cho rằng hắn đang chờ Omega ăn cơm, chỉ là lễ nghi dùng cơm nên có mà thôi, cho dù ăn xong trước, cũng nên chờ đối phương ăn xong rồi mới rời đi.
Lần này Omega đang ăn một loại trái cây nhỏ màu đỏ, mặt mày giãn ra, thoạt nhìn rất sung sướng, má phồng lên.
Bị nhìn chăm chú một thời gian dài, Tễ Nguyệt tự nhiên nhận ra, ngẩng đầu mê mang nhìn Lâm Uyên.
Lâm Uyên bất ngờ bị bắt được ức chế xúc động muốn tránh tầm mắt, thần sắc không thay đổi, bộ dáng cực kỳ bình tĩnh nhìn Tễ Nguyệt. Omega vừa rồi ánh mắt còn mê mang suy tư một chút, hiện tại ánh mắt sáng ngời, giơ trái cây trong tay lên, “Nguyên soái, anh cũng muốn ăn anh đào sao?”
Ngón tay Omega mảnh khảnh, anh đào màu đỏ ở đầu ngón tay Tễ Nguyệt, làm nổi bật ngón tay càng thêm trắng nõn của Tễ Nguyệt. Lâm Uyên nhìn Omega giơ tay trước mặt hắn giống như anh đào rất ngon, nhìn Omega thật sâu, tựa như hắn không ăn liền không thu tay lại, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Omega quả nhiên giống như trong truyền thuyết tùy hứng lại khó chơi, cúi đầu há miệng ngậm anh đào trong tay Omega.
Hương vị chua chua ngọt ngọt tràn ngập đầu lưỡi, hình như quả thật so với dịch dinh dưỡng tốt hơn. Omega trước mặt 'xoát' một cái thu tay lại, gấp đến độ trên mặt đều đỏ ửng, “Anh như thế nào, như thế nào, tôi chỉ muốn đưa cho anh.” Nửa câu cuối cùng nghe như tiếng muỗi kêu, nhưng không thoát khỏi lỗ tai Lâm Uyên.
Lâm Uyên nhìn Tễ Nguyệt vẻ mặt khẩn trương đỏ bừng, ánh mắt né tránh không dám nhìn mình, ngón tay vừa rồi cầm anh đào còn trốn ở bên đùi bất giác ma sát, không hiểu sao cảm thấy hương vị anh đào trong miệng càng ngọt ngào. Thì ra đây chính là hương vị của thức ăn dư vị vô cùng, trách không được mặc dù chế biến thức ăn rất phức tạp, nhưng vẫn có nhiều người theo đuổi thức ăn như vậy.
Bước chân Lâm Uyên so với bình thường nhanh hơn vài phần, cho dù lại nhìn thấy một đám ngu xuẩn huấn luyện loạn thất bát tao, đều thuận mắt hơn vài phần.
Lâm Uyên phê duyệt xong, mấy ngày nữa giao quân xong, bọn họ nên trở về Thủ Đô Tinh. Với sự trở về của hắn, thế lực ở Thủ Đô Tinh nên một lần nữa tập hợp lại. Trong lúc lơ đãng nhìn thấy mâm cơm bày trong phòng nghỉ, Lâm Uyên nhớ tới mùi vị này, liền tiện tay cầm lấy một viên bỏ vào trong miệng, có chút thất vọng. Có vẻ như thực phẩm cung cấp cho hắn có chất lượng tốt nhất, rõ ràng tốt hơn so với hương vị ở đây.
Nhớ tới trong sổ tay nói Omega cần người làm bạn, Omega ở một mình lâu tâm tình sẽ sa sút, uất ức, Lâm Uyên không tiếp tục ở trong quân đội, vừa đến giờ tan tầm liền trở về.
Sau khi quét qua đồng tử, cửa tự động mở ra, Lâm Uyên đổi giày đi vào, chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô hoảng loạn của Omega, một bóng người màu trắng lóe lên trước mắt, rất nhanh chui vào trên giường hắn.
Lâm Uyên đứng trước giường, nhìn cái ổ nhỏ phồng lên trên giường, chăn mỏng bốn phía bị gắt gao đè ép, thân hình lộ ra sụp xuống gắt gao, dường như một chút động tĩnh cũng có thể dọa sợ Omega.
Lâm Uyên không lên tiếng cũng không có động tác. Một lát sau trên giường giật giật, thật cẩn thận chui ra một cái đầu đỏ bừng, sau khi đối diện với tầm mắt của hắn, thân thể co rụt lại, dường như không nghĩ tới hắn còn ở trong phòng.
Tễ Nguyệt bởi vì xấu hổ khẩn trương nói chuyện đều nói lộn xộn, “Sao hôm nay anh về sớm vậy? Tôi, tôi tắm, quần áo sạch để quên trong phòng, anh ra ngoài một chút được không?”
Trong ánh mắt ướt sũng của Omega tràn đầy cầu khẩn, ánh mắt Lâm Uyên chợt lóe, xoay người đi ra ngoài.
Omega không mặc quần áo, nghĩ rằng thời gian này hắn sẽ không trở lại, nên từ phòng tắm đi ra định trực tiếp trở về phòng. Từ phòng tắm đến nội thất Omega ở phải đi qua giường của hắn, kết quả vừa vặn nghe được tiếng hắn tiến vào, hẳn là không kịp chạy về nội thất, liền hoảng hốt trốn trên giường hắn lấy tấm chăn mỏng che thân thể.
Lâm Uyên đứng ở ngoài cửa một hồi, sau đó gõ cửa hai cái, chậm rãi đi vào, nhìn thấy Tễ Nguyệt còn đang co rúm lại trên giường hắn chỉ lộ ra đầu, biết rõ cố hỏi: “Sao cậu còn ở trên giường tôi?”
Bởi vì ba chữ 'trên giường tôi', làm Omega xấu hổ ngay cả cổ cũng đỏ lên, trong giọng nói đều mang theo tiếng khóc rất nhỏ, mềm mại lại đáng thương, “Cửa kia không mở được, vừa rồi tôi thử vài lần, có phải bị hỏng hay không?”
Lâm Uyên đi qua nhìn thoáng qua, dưới ánh mắt chờ mong của Omega không đổi sắc nói: “Nó không hỏng, vì bảo đảm cho sự an toàn của Omega, sau sáu giờ chiều không thể mở cửa từ bên ngoài, chỉ có thể mở cửa từ bên trong. Đóng mở một chiều. Khóa an ninh sẽ được mở ra vào 8 giờ sáng mai. Cậu có thể vào trong.”
Tễ Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ lại rất ảo não, “Có phải lúc tôi đi ra phòng tắm thuận tay đóng cửa, cho nên đến lúc liền khóa lại. Vậy tôi phải làm gì đây?” Quần áo của y đều ở trong phòng y, hiện tại toàn thân y chỉ có một chiếc quần lót nhỏ, cũng không thể ra ngoài ngủ phòng khác.
“Nguyên soái, tôi có thể ở nhờ anh đêm này không? Tôi hứa tôi sẽ trở về lúc 8 giờ.”
“Cậu ngủ ở đâu?”
Tễ Nguyệt quét một vòng trong phòng, chỉ có một cái giường, ngay cả sô pha cũng không có. Y không có ghế sofa để ngủ. Tễ Nguyệt hít hít mũi, cực kỳ ủy khuất, “Tôi ngủ trên sàn nhà, chỉ cần một chỗ nhỏ là được, tôi cam đoan sẽ không ảnh hưởng đến ngài nguyên soái.”
Lâm Uyên từ trên xuống dưới nhìn lướt qua chăn mỏng của Tễ Nguyệt, “Chỉ có một cái chăn mỏng, trong phòng có hệ thống sưởi ấm, cũng không cần đắp chăn, sàn nhà cậu muốn ngủ ở đâu đều tùy cậu.”
Lâm Uyên nói xong liền không quản Tễ Nguyệt nữa, dưới ánh mắt run rẩy của Tễ Nguyệt giơ tay lên cởi từng cái nút áo khoác, cầm một bộ quần áo từ trong tủ quần áo liền đi vào phòng tắm.
Tễ Nguyệt quả thực muốn khóc, trong phòng chỉ có một cái chăn này, ý tứ của nguyên soái rõ ràng chính là sẽ không đem chăn cho y, tùy y tự sinh tự diệt. Cũng đúng, nguyên soái lại không thích y, còn rất chán ghét vị hôn phu ái mộ hư vinh này, không đuổi y ra ngoài làm y mất mặt hẳn là nể mặt y là Omega lại là hoàng tử.
Nếu y có quần áo, ngủ sàn nhà thì sàn nhà đi, giống như nguyên soái nói, trong phòng có hệ thống sưởi, buổi tối cũng sẽ không bị cảm lạnh. Tác dụng lớn nhất của chăn mỏng cũng chỉ là che khuất thân thể mà thôi. Nhưng bây giờ y... Tóm lại, cũng không thể trần truồng ngủ trước mặt một Alpha.
Thấy Lâm Uyên đi vào phòng tắm, Tễ Nguyệt kéo chăn mỏng di chuyển đến trước tủ quần áo, cầm lấy một cái áo sơ mi liền vội vàng khoác lên người.
Tốc độ tắm rửa của Lâm Uyên rất nhanh, không lâu sau đã đi ra, nhìn Omega lén lút mặc áo sơ mi của hắn, ánh mắt tối sầm lại một chút.
Áo sơ mi của hắn mặc trên người Omega rõ ràng lớn hơn một vòng, vạt áo phủ lên đùi, cổ áo lỏng lẻo lộ ra một xương quai xanh xinh đẹp. Omega đang vội vàng mặc một cái quần, lúc này chỉ mới mặc vào một chân, gấp đến độ luống cuống tay chân, chân lộ ra bên ngoài thon dài trắng nõn, sau đó bị quần che lấp phong cảnh, ống quần dài hơn một đoạn, Omega khom lưng xắn một đoạn ống quần, bất quá vừa đi bộ liền buông lỏng, còn suýt nữa vấp ngã Omega.
Quần áo của hắn quả nhiên rất đẹp mắt, dù cho có mặc trên người một Omega cũng không có gì đáng chê trách, không mất phong thái.
Tễ Nguyệt có chút chột dạ, trộm quần áo của người khác còn bị bắt ngay tại trận, trong lòng rất là xấu hổ, nhưng y lại không thể cởi ra, chỉ có thể mặt dày cười ngây ngô với Lâm Uyên, hy vọng Lâm Uyên có thể không so đo.
Lâm Uyên dừng bước, thần sắc tự nhiên trở lại giường, hất cằm lên nhìn Omega, “Chăn.”
“À.” Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên không nói chuyện quần áo, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nhặt chăn lên, một tay kéo thắt lưng quần di chuyển đến trước giường, lấy lòng đưa chăn cho Lâm Uyên, trước khi đưa còn không quên dùng tay phủi phủi, mặc dù không có chút bụi nào, nhưng cũng thể hiện thái độ tốt của y.
Tễ Nguyệt thấy Lâm Uyên không có gì phân phó, đã nằm xuống chuẩn bị nghỉ ngơi, vì thế mình tìm một vòng, tìm một bãi đất trống ngồi trên sàn nhà.
Tễ Nguyệt nhìn giường Lâm Uyên thập phần hâm mộ cùng khát vọng, tuy rằng sàn nhà không lạnh, nhưng vẫn cứng, y ngồi rất không thoải mái, nằm lên càng khó chịu.
Giường nguyên soái rất lớn, chăn lớn đến mức có thể phủ hết cả giường, y chỉ chiếm một mảnh nhỏ, thầm chí còn không đến một phần tư, y chỉ len lén ngủ ở bên giường, hẳn là sẽ không bị phát hiện?
Tễ Nguyệt nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Lâm Uyên, thăm dò nhấc một góc chăn lên, nhìn Lâm Uyên không có động tĩnh, sau đó thân thể từng chút từng chút nằm vào, vừa mới bắt đầu còn có chút khẩn trương, cảnh giác chú ý động tĩnh của Lâm Uyên, bất quá Lâm Uyên vẫn không có động tác, sau khi mệt mỏi y liền ngủ thiếp đi.
Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên một chút, toàn bộ quá trình đều chú ý Omega tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng thực tế lại như gióng trống khua chiêng, bộ dáng cực kỳ ngu xuẩn.
Chờ Omega ngủ, Lâm Uyên đưa tay dời người vào bên trong, để tránh Omega hơi nhúc nhích sẽ ngã xuống. Chỉ là vừa đụng phải thân thể ấm áp mềm mại của Omega, Lâm Uyên mím môi.
Hắn mơ hồ nhớ rõ Beta kia cũng như vậy, bám lấy bả vai hắn không buông, rất mềm mại bóng loáng, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, thanh âm cũng thập phần dễ nghe. Khi hắn chìm trong thế giới hỗn loạn và tối tăm, nó như tia sáng chiếu vào. Chỉ là sau khi hắn tỉnh lại ở phòng trị liệu, không thấy Beta kia.
Sau khi điều tra chỉ biết là Quý Hạo Nhiên tìm được hắn hôn mê ở phụ cận phi thuyền. Sau khi bạo động, tinh thần lực vốn nên sụp đổ lại ngoài ý muốn thăng lên cấp SS. Lâm Uyên vẫn luôn hoài nghi Beta kia chỉ là một giấc mơ dưới sự bạo động của tinh thần lực.
Tễ Nguyệt trong lòng có việc, sáng sớm đã tỉnh, vội vàng nhìn về phía bên cạnh, quả nhiên không có ai.
Tễ Nguyệt kéo quần đi tới trước cửa, khu vực nhận dạng ở cửa liền mở ra. Tễ Nguyệt vui vẻ hoan hô một tiếng, trở về thay quần áo. Sau khi thay quần áo xong nhìn thời gian còn chưa tới tám giờ, so với bình thường y mười giờ rời giường sớm hơn nhiều.
Tễ Nguyệt nhìn y phục Alpha y đã thay ra, sắc mặt đỏ lên. Nhân vật chính công cũng không vô nhân tính như vậy, tuy rằng thoạt nhìn rất lạnh lùng rất đáng sợ, nhưng không phải là người keo kiệt, không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Tễ Nguyệt cất quần áo xong trả lại cho Alpha, lại bò lên giường gấp chăn lại. Nghĩ đến tối hôm qua y lại ngủ cùng Alpha trên giường, càng nhịn không được ở trên giường ôm mặt lăn vài vòng.
Y thật muốn quyến rũ Lâm Uyên, chỉ là trong cốt truyện y không biết xấu hổ dây dưa khiến nhân vật chính công chán ghét đến cực điểm, y là pháo hôi mơ ước nhân vật chính công nhất định sẽ không chiếm được, ngay cả trong kỳ phát tình dụ dỗ nhân vật chính công cũng không thành công, còn có thể bởi vậy mà kết cục bi thảm. Nếu y muốn bảo mệnh, khẳng định phải cách xa nhân vật chính công, lại hướng nhân vật chính thụ biểu hiện chân thành, đối với nhân vật chính công hoàn toàn không có một chút tâm tư.
Nhưng mà, cho dù theo đuổi Lâm Uyên kết cục nhất định sẽ thê thảm, y cũng muốn thử xem. Nói không chừng y liền nghịch tập thành công, thành Omega của Lâm Uyên.
Lâm Uyên bởi vì nhớ tới Beta tâm tình không tốt, không muốn đối mặt Tễ Nguyệt, ở quân đội mượn cớ bận rộn đến tối mới trở về. Vào thời điểm này Omega chắc đã nghỉ ngơi trong phòng riêng của mình.
Lâm Uyên mở cửa ra ngẩn ra, Omega mặc đồ ngủ khiếp sợ ngồi trên giường hắn, “Nguyên soái, cửa lại không cẩn thận khóa rồi, tôi vào không được.”
Tác giả có lời muốn nói: Tại sao cửa luôn luôn không mở?