Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 51: Chương 51: Tiểu sủng của Ma Tôn đại nhân 5




Lâm Uyên một lần nữa lấy ra một bộ quần áo mặc ở trên người, đi đến bên cạnh Tễ Nguyệt.

Tiểu gà đen đang bận rộn thì cảm giác được có một lớn bóng bao trùm lấy y, ngẩng đầu nhìn, theo bản năng đặt mông ngồi xuống khối đất y vừa chôn quần áo.

Lâm Uyên đoán không được ý tứ của Tễ Nguyệt, liền quỳ gối ngồi xổm xuống xem Tễ Nguyệt chơi đùa.

Tễ Nguyệt vô lại đè nặng một hồi, chống lại đôi mắt trầm tĩnh thâm thúy của nam nhân, trái tim nhỏ run rẩy, giãy dụa một lát, vẫn đứng dậy lại một lần nữa đào hố ra, trong mắt có chút lưu luyến đem quần áo kéo ra đặt ở trước mặt Lâm Uyên, trả lại cho Lâm Uyên.

Lâm Uyên thật sự là không cách nào lý giải được mạch não của Tễ Nguyệt, nhìn y luyến tiếc như vậy liền mở miệng nói: “Nếu đã thích thì tặng ngươi.”

Vì thế Tễ Nguyệt liền vui mừng ngậm sang một chỗ khác một lần nữa đào hố chôn vào, còn nhảy lên giẫm vài cái, mới cảm thấy mỹ mãn.

Nam nhân kia mặc quần áo đẹp như vậy, chờ y tu thành hình người cũng phải mặc bộ quần áo đẹp mắt này. Quan trọng nhất là, nam nhân kia trông đẹp hơn khi không mặc quần áo, xem đến nổi y đều cảm thấy đói bụng. Cho nên Tễ Nguyệt mới thừa dịp nam nhân ngủ không chú ý đem quần áo của hắn trộm lại để sau này mặc, vừa lúc nam nhân không có quần áo để mặc, bất quá đáng tiếc, trên người nam nhân lại thay đổi một cái khác, thoạt nhìn cũng đặc biệt đẹp mắt.

Lâm Uyên chỉ ngô đồng hắn cướp được từ tộc Khổng Tước, “Sau này ngươi có thể nghỉ ngơi ở trên đó, Ma Vực Điện tùy ngươi chơi đùa, chỉ có một chuyện, ngươi phải hảo hảo tu luyện.”

Tễ Nguyệt theo phương hướng Lâm Uyên chỉ nhìn thoáng qua liền không có hứng thú, vỗ cánh có chút gian nan lay động bay lên mép cửa sổ, còn hưng phấn kêu “pi pi” hai tiếng. Y muốn nghỉ ngơi ở đây.

“...” Hẳn là không bay lên được cây ngô đồng đi? Chờ Tễ Nguyệt lớn lên một chút hẳn là có thể bay lên đậu trên cây ngô đồng nghỉ ngơi. Khổng Từ có được tất cả, Lâm Uyên muốn cho Tễ Nguyệt gấp bội. Bất kể là đậu trên ngô đồng đậu hay uống lễ tuyền, hắn đều sẽ cho Tễ Nguyệt. Khổng Từ có sư tôn tu vi cao thâm, kinh tài tuyệt diễm, hắn sẽ tự mình dạy Tễ Nguyệt, so với Khổng Phồn Thanh càng tận tâm tận lực. Còn có tiền đồ cùng địa vị, còn về đạo lữ, đạo lữ của Tễ Nguyệt so với thiếu chủ Thiên giới sẽ càng ưu tú hơn, càng làm cho người ta ao ước mà không được. Nghi thức song tu hắn cũng sẽ vì Tễ Nguyệt tổ chức long trọng và xa hoa hơn, làm chúng sinh tam giới đều hâm mộ nhìn Tễ Nguyệt.

Trước khi nhìn thấy một ít sự tình mà Tễ Nguyệt gặp phải trong thế giới này, hắn đều có chút không để bụng. Nhưng hôm nay, sau khi biết được những tình tiết vốn có này, nội tâm Lâm Uyên ngược lại nổi lên một cỗ đau lòng rất nhỏ.

Tễ Nguyệt hôm nay mới đến Thông Linh kỳ, thần trí đã khai, trong cơ thể kết thành yêu đan, Lâm Uyên tra cứu rất nhiều điển tịch tu hành của Khổng Tước nhất tộc, vì Tễ Nguyệt quy hoạch ra một con đường tu luyện tốt nhất. Thế nhưng, sau khi Lâm Uyên lấy ngọc giản chứa công pháp truyền thừa cho Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt cũng không có tu luyện, vẫn như thường ngày, chạy ngược chạy xuôi, khắp nơi đi dạo. Buổi sáng sau khi thức dậy liền đi lại gần ao chải lông mình một lần, sau đó ăn cái gì đó, buổi trưa ngủ, buổi chiều du ngoạn, thời gian sắp xếp đặc biệt tốt, một chút cũng không để lại cho tu luyện. Lâm Uyên đối với chuyện này rất khổ não.

Bởi vì thế giới này đối với việc khôi phục thần hồn của hắn rất có ích, cho nên hắn càng chú trọng tu luyện, gia tăng tu vi, cho dù lực lượng của thế giới này không cách nào mang đến thế giới tiếp theo, thế nhưng cũng có thể để cho hắn nhìn thoáng qua những ký ức đã mất đi của hắn, tìm kiếm lực lượng hắn mất đi.

Cảm giác có được lực lượng tuyệt vời như vậy, cái loại nghiến nát hết thảy này, sinh sát đều chỉ trong một ý niệm của mình, tất cả mọi người đều phải kính sợ hắn, vẫy đuôi lấy lòng, quy tắc thế gian đều do hỉ nộ của hắn quyết định. Không biết Tễ Nguyệt vì sao không thích tu luyện, mỗi ngày đều ăn uống vui chơi, tiêu hao thời gian vô ích.

Lâm Uyên cố ý từ Khổng Tước Sơn cướp được thánh vật ngô đồng cho y bị lãng phí vô ích, Tễ Nguyệt căn bản không bay lên được, chỉ có thể miễn cưỡng bay đến cửa sổ. Có lần Lâm Uyên trợ giúp Tễ Nguyệt, đưa y đến cành ngô đồng, Tễ Nguyệt run rẩy ngồi xổm trên thân cây, cánh mở ra ôm lấy cành cây, trong mắt tiểu hắc đều là lệ, vừa cầu xin vừa lên án nhìn Lâm Uyên.

Chờ Lâm Uyên hiểu ra Tễ Nguyệt sợ độ cao, sau khi đem y mang xuống, tiểu gà đen tức giận lấy mông hướng về phía Lâm Uyên, giận dỗi, quay đầu nhìn Lâm Uyên giận mà không dám nói gì, sợ Lâm Uyên nổi lòng xấu lại đem y lên, bộ dáng phẫn nộ kia nhìn thế nào cũng thấy vừa đáng thương vừa thú vị.

May mà Lâm Uyên không phải loại người có thú vui ác, nếu không nhất định sẽ lần nữa đem Tễ Nguyệt ném lên, nhìn bộ dáng lạnh run lại không thể làm gì được.

Hai cánh Tễ Nguyệt không phát triển, không giỏi phi hành, nhưng chân rất cường tráng mạnh mẽ, am hiểu chạy nhanh, ngủ dậy liền nhàn rỗi.

Tễ Nguyệt vốn đang đuổi theo một con hồ điệp chơi đùa, thấy Lâm Uyên tới, liền chạy đến dưới chân Lâm Uyên nhằm vào giày của hắn mổ mổ. Ý bảo Lâm Uyên giúp y bắt bướm.

Lâm Uyên nhíu mày nhìn Tễ Nguyệt, giống như đang nhìn sinh vật khiến người ta khó hiểu. “Vì sao không tu luyện?”

Thanh âm Lâm Uyên tuy nhạt, nhưng bởi vì ma lực cùng tu vi sâu không lường được khiến người ta sợ hãi, ở lâu thượng vị, uy áp trên người rất nặng, nếu đổi thành người khác chỉ sợ sớm đã sợ tới mức nơm nớp lo sợ.

Tễ Nguyệt vừa mới bắt đầu cũng sợ hãi, nhưng rất nhanh liền phát hiện nam nhân này bất quá chỉ là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, sẽ không ăn y, càng không đánh mắng y, y liền không sợ hãi như vậy nữa.

Tễ Nguyệt cánh chỉ vào hồ điệp bay múa bên cạnh hắn kêu hai tiếng 'pi pi', Lâm Uyên nhìn thoáng qua, hồ điệp xoay một vòng liền hóa thành một nữ tử mặc quần áo màu vàng nhạt xinh đẹp nhu nhược, hướng về phía Lâm Uyên dịu dàng bái lạy, ôn nhu như nước thanh âm cung kính kêu một tiếng “Tôn thượng đại nhân.”

Tễ Nguyệt không có hứng thú đuổi theo hồ điệp chơi nữa. Học hồ điệp vừa rồi trước khi hóa hình xoay vài vòng, cũng không có biến thành hình người, mình ngược lại bị choáng váng ngã trên mặt đất.

“Ngươi bây giờ tu vi chỉ đến tứ giai Hóa Hình kỳ, dựa theo cách nói của Yêu tộc, lục giai hóa hình, yêu đan hóa anh, mới có thể tu thành hình người.”

Nhìn Tễ Nguyệt còn đang không từ bỏ ý định xoay vòng, Lâm Uyên phất phất tay để hồ điệp lui xuống. Biến thành một con chim, ngay cả đầu cũng nhỏ hơn, thực sự ngu ngốc. “Xoay vòng cũng không thể khiến ngươi hóa hình, tu vi mới đúng, hôm nay ngươi vừa mới tu ra yêu đan, cách yêu đan hóa anh còn một đoạn khoảng cách.” Yêu tộc giai đoạn trước căn cứ theo bản năng phun ra nuốt vào tinh hoa nhật nguyệt được tính là tu luyện, rồi đến ngưng nguyên nhị cấp, đan điền mới thành, có thể hấp thu linh khí thiên địa dùng để tu luyện.

Yêu đan đã thành, lại căn cứ vào những thứ này không đủ để hóa anh, công pháp cùng truyền thừa không thể thiếu, còn có cảm ngộ cùng tu luyện của bản thân. Bất kể là công pháp hay là linh mạch, Lâm Uyên đều chuẩn bị tốt cho Tễ Nguyệt, thế nhưng Tễ Nguyệt cả ngày không có chí tiến thủ.

Khổng Từ hiện giờ đã hóa hình thành công, mang đến niềm kiêu hãnh mới cho Khổng Tước nhất tộc vừa mới bị mất mặt. Khổng Từ là người nhỏ tuổi nhất đạt tới lục giai, Yêu tộc hóa hình, nghịch thiên tu luyện, một lôi kiếp này cũng không dễ độ, rất nhiều yêu tu thiên phú không tốt vĩnh viễn dừng lại trước khi hóa hình, thọ nguyên hao hết.

Yêu hóa hình thành công đều là nhân tài kiệt xuất trong các tộc, mà Khổng Từ lại là người nổi bật nhất trong đó, Khổng Phồn Thanh lúc trước hóa hình mất ba ngàn năm, mà Khổng Từ ngắn ngủi hai ngàn năm liền thành công hóa hình, cũng khó trách tộc Khổng Tước rầm rộ chúc mừng. Bỏ qua thái độ co đầu rút cổ trước đó khi bị Lâm Uyên bưng hang ổ.

Lâm Uyên chưa từng mang theo đệ tử, hắn cũng không có sư phụ, giai đoạn trước bất quá chỉ là một tán tu, ngộ tính cực cao, thiên phú cực tốt, lại thêm tâm trí kiên định, một lòng tu luyện, dưới đại cơ duyên ngẫu nhiên đạt được một bộ thượng cổ công pháp, tu vi càng tiến thêm ngàn dặm. Tâm trí lãnh khốc mà tàn nhẫn, không sợ giết người càng không sợ bị giết.

Tu luyện một đường vốn là cùng thiên đấu, cùng tu giả đoạt tài nguyên, cùng Thiên Đạo mưu sinh tồn. Lúc Lâm Uyên đối địch chưa bao giờ nghĩ đến khiếp đảm cùng lui về phía sau, có vài lần vượt cấp đối chiến cực hiểm, cuối cùng chết cũng không phải hắn, có thể nói hắn một đường đi tới vị trí Ma Tôn, là một mình giẫm lên máu tươi đi tới. Cũng không có sư tôn dạy hắn, chính hắn vẫn sẽ một lòng tu luyện. Hôm nay Tễ Nguyệt không tu luyện, hắn cũng tìm không được bất luận phương pháp cùng kinh nghiệm nào để ứng phó việc này.

Đối diện với Tễ Nguyệt vài giây, Lâm Uyên bỏ lại một câu “Cực kỳ du mộc” rồi nghênh ngang rời đi. Nếu tiếp tục nhìn Tễ Nguyệt ngu xuẩn, hắn sợ là sẽ nhịn không được động thủ đánh Tễ Nguyệt một trận.

Tễ Nguyệt ủy khuất chớp chớp mắt, nhìn Lâm Uyên đi chỗ Ma Dịch Trì, cởi quần áo đi vào tu luyện, hai mắt sáng ngời, cũng nhanh chóng chạy tới, hoàn toàn quên mất vừa rồi bị khiển trách qua.

Tễ Nguyệt ngã vào trong ao lặn xuống nước, ở bên cạnh Lâm Uyên bơi tới bơi lui, giãn ra thân thể chơi đùa với nước. Khi bất động rất giống đồ chơi con vịt của trẻ em trong khi tắm.

Tễ Nguyệt một bên bơi lội thỉnh thoảng còn ra vẻ không cẩn thận nhìn thân thể nam nhân, trong mắt tràn đầy hâm mộ cùng thèm muốn, chờ y hóa hình, cũng phải hóa thành bộ dáng này, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, ngũ quan hoàn mỹ thanh lãnh, khuôn mặt lạnh lùng không chút ảnh hưởng đến nhan sắc của hắn, đường cong cơ bắp trên người tràn đầy độ cong mê người, thoạt nhìn cường tráng hữu lực, một thân áo bào huyền sắc làm nổi bật lên sự thần bí lại tôn quý đại khí. Rõ ràng lông vũ của y cũng là màu đen, sao lại không đẹp được như quần áo màu đen của nam nhân, thoạt nhìn xám xịt.

Tiểu hồ điệp đều có thể gọi hắn là 'Tôn thượng đại nhân', y gọi ra miệng vẫn là hai tiếng 'pi pi', Tễ Nguyệt rối rắm ảo não một hồi, nhìn nhìn Ma Tôn nhắm mắt ngồi trong ao, sau đó âm thầm hạ quyết tâm, y cũng muốn hóa hình, biến thành hình người đẹp mắt, cũng muốn kêu 'Tôn Thượng', mà không phải là 'pi pi'.

Lâm Uyên luyện hóa ma dịch xong, đối với Tễ Nguyệt bơi tới bơi lui bên cạnh hắn đã thấy nhiều nên không trách. Bình thường để Tễ Nguyệt tự mình hấp thu ma dịch, liền nháo đến lợi hại. Nhưng chỉ cần hắn ở trong ao này, Tễ Nguyệt sẽ tự động nhảy xuống. Nhiều lần, Lâm Uyên cũng dưỡng thành thói quen luyện hóa ma dịch trong bồn tắm.

Lâm Uyên mặc cho Tễ Nguyệt ở bên chân hắn dạo quanh hồ nháo, trong lòng suy tư có lẽ nên đi hỏi những người khác mang theo đệ tử như thế nào. Đệ tử của người khác đều nhu thuận nghe lời, chăm chỉ tu luyện, lại tôn sư trọng đạo. Còn đồ đệ này của hắn, một khi không để ý quần áo liền bị trộm đi.

Quan trọng nhất là, vừa ngốc vừa không thích tu luyện. Nhìn Tễ Nguyệt sắp đụng phải chân bàn, Lâm Uyên thi triển thuật pháp, ở chung quanh Tễ Nguyệt bày ra một bức tường ma khí, Tễ Nguyệt mới không đụng phải. Tễ Nguyệt cảm thấy chơi vui, mềm mại rất thoải mái, liền cố gắng xông lên đụng hai lần, mỗi lần đều bị đệm một chút sau đó bị bắn trở về.

“...” Không có việc gì đụng bàn là cái sở thích gì?

“Tễ Nguyệt, ta muốn rời đi một đoạn thời gian, trong khoảng thời gian này ngươi chăm chỉ tu luyện, chờ ta trở về kiểm tra tu vi của ngươi.” Lâm Uyên như thường lệ dặn dò một câu, mặc dù biết có khả năng cũng là nói vô ích.

Tễ Nguyệt vừa nghe liền nóng nảy, theo sát Lâm Uyên không bỏ, “pi pi”, lông vũ trên cánh đều bị đánh rớt một sợi, bộ dáng khẩn trương kia thật giống như hắn một đi không trở về, giống sinh tử ly biệt, vỗ cánh muốn bay vào trong ngực hắn.

Lâm Uyên ôm Tễ Nguyệt lên, Tễ Nguyệt mới yên tĩnh lại, dùng miệng gắt gao ngậm vạt áo Lâm Uyên.

“Buông ra.”

Tễ Nguyệt nhắm mắt giả vờ không nghe thấy, thân thể trải ra, ở trong ngực Lâm Uyên giả chết.

Lâm Uyên lại không thể hạ quyết tâm ném Tễ Nguyệt xuống, đành phải mang theo Tễ Nguyệt cùng ra ngoài.

Nơi Ma Tôn đi tới, thuộc hạ đều quỳ xuống nghênh đón. Ma Tôn ở trong tam giới uy danh hiển hách, không giống với chế độ cha truyền con nối của Thiên giới, tôn thượng Ma giới đều là một đường đánh ra, cường giả vi tôn, thực lực tối cao. Chỉ là trong ngực Ma Tôn có một tiểu gà đen đang hưng trí bừng bừng nhìn khắp nơi, ảnh hưởng đến uy danh của Ma Tôn.

Mấy vị Ma Vương nghe nói Ma Tôn giá lâm, trong lòng đều có chút thấp thỏm, cung kính nghênh đón ở ngoài cửa điện. Ma Tôn luôn luôn độc lai độc vãng, xưa nay không thích tục sự, tùy tâm sở dục, còn chưa từng tới Ma Vương điện, một ít chuyện ở Ma giới đều do bọn họ phụ trách, cũng không biết là vì chuyện gì dẫn tới Ma Tôn giá lâm.

“Cung nghênh tôn thượng!” Lâm Uyên vừa hiện thân, phía dưới liền chỉnh tề khom lưng cúi đầu một mảng lớn, có thân phận thấp kém chịu không nổi uy áp của Ma Tôn, trực tiếp quỳ xuống.

Lâm Uyên còn chưa biểu hiện, các vị ma đầu lớn nhỏ ở đây đã nghe được tiếng “pi pi” vui vẻ, trên đại điện yên tĩnh hết sức rõ ràng và vang dội.

“...” Chúng ma trong lòng căng thẳng, mạo phạm Ma Tôn như thế, e sợ khiến cho Ma Tôn chán ghét, tâm tình khó chịu, Ma Tôn tâm tình mất hứng chính là thích nhìn điểm sáng khi tu giả thân tử đạo tiêu.

Lâm Uyên không biết tâm tình khác nhau phía dưới, súc địa thành thốn, đi vài bước tới chủ vị, “Các ngươi tùy ý là được.” Hắn chủ yếu là đến xem sư tôn người khác ở chung với đệ tử của bọn họ như thế nào. Bọn họ dựa theo hình thức phương tiện như thế nào để hắn có thể quan sát.

Mặc dù mở miệng, nhưng căn bản không dám tùy ý, cung kính chờ ở bên cạnh chờ Lâm Uyên sai phái.

Tễ Nguyệt nhảy lên đùi Lâm Uyên vài cái, ở trong ánh mắt sợ hãi của người khác lại “pi pi” kêu hai tiếng, biểu hiện ra cảm giác tồn tại không gì sánh kịp.

Lúc này mới có Ma Vương to gan chú ý tới vật trong ngực Ma Tôn toàn thân đen nhánh, tựa phượng không phải phượng, tựa chim không phải chim.

Chẳng lẽ đây là linh sủng gần nhất của Ma Tôn? Hình như còn rất được sủng ái, nhìn đi không phải đều có thể nhảy nhót trên đùi Ma Tôn sao? Bọn họ đi theo Ma Tôn mấy vạn năm, đã gặp qua gia hỏa nào có thể tới gần Ma Tôn đâu, huống chi có thể được Ma Tôn ôm vào trong ngực. Chỉ là sở thích của Ma Tôn cũng quá thanh kỳ, vật nhỏ như vậy, vừa không đẹp mắt, thực lực lại yếu, vừa không thể lấy ra tác chiến đối địch, lại không có công dụng xem chơi đùa.

Bất quá bọn họ coi như là biết Ma Tôn cũng thích linh sủng, người có tâm tư đã suy xét kính dâng mấy linh sủng quý hiếm hiếu kính Ma Tôn. So với một con chim có ngoại hình không đẹp như vậy tốt hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.