Cứu Vớt Vật Hi Sinh Boss

Chương 5: Chương 5: Lận đại Tổng tài (5)




Lận Bác sau khi tốt nghiệp cao trung thì không còn theo đuổi người ta nữa.

Thực ra mà nói, kỳ thật hắn sống đến bây giờ, cũng chỉ theo đuổi có một người.

Thật sự là ngày thường cũng không theo đuổi được, đối diện với hắn thân thế, người nhà cùng soái khí, cơ hồ mỗi ngày đều có một đống em gái xông lên chờ bị đùa giỡn, nhưng hắn không phải thật sự vội vàng đi công tác, chính là đối với những em gái quá chủ động không hề có hứng thú, đến nỗi tới bây giờ, kinh nghiệm tình ái cũng chỉ dừng ở mức một người.

Cố tình đó lại là trường hợp thất bại.

Văn phòng lớn như vậy, trên bàn vài tập văn kiện chờ xét duyệt, trên máy tính bên cạnh còn hiện lên các kiểu con số, thậm chí trước mặt còn có người đang đứng chờ câu trả lời của hắn, nhưng Lận đại tổng tài rất nghiêm túc mà đặt bút viết lên từng cấi, cau mày đến xuất thần.

Bis thư mỹ nữ iến vào đưa văn kiện đi giày cao gót, đẹp thì đẹp đó, thật sự là không ngạc nhiên lâu, ở lần thứ mười trộm dùng sức đổi chân, bí thư rốt cuộc nhịn không được ho một tiếng, ý muốn gọi tỉnh tổng tài đại nhân lực chú ý ít ỏi.

Lận Bác rất phối hợp chuyển ánh mắt lên người cô, trong nháy mắt ánh mắt rất giống như thấy cứu tinh, tuy rằng phong cách không quá giống nhau, nhưng dù gì cũng đều là phụ nữ, hẳn có chút tiếng nói chung.

“Cô nói xem, nếu có một người đàn ông muốn theo đuổi cô, hắn theo đuổi như thế nào để cô đáp ứng?”

Bí thư nhanh nhẹn mà nắm được trọng điểm.

“Người đàn ông kia là kiểu người gì?”

Lận Bác xoay bút xuống một cách xinh đẹp, từ khi thấy Tĩnh Hảo dùng toàn bút máy, hắn đổi hết bút bi mình dùng thành bút máy, theo động tác ở trọng tay thon dài của mình vẽ ra một đường cong mỹ lệ.

“Như tôi vậy.”

Bị sắc đẹp mê hoặc bí thư không cẩn thận liền nói nói thật.

“Không cần theo đuổi, đồng ý ngay lập tức.”

Còn phải cảnh giác những tiểu tiện nhân khác cướp đi.

Bất quá tổng tài đại đã nói đến vậy rồi, cô cũng không nhịn được muốn tự sướng một chút: Chẳng lẽ tổng tài để ý cô, bởi vì ngượng ngùng nói trực tiếp với cô, cho nên mới hỏi quanh co lòng vòng như vậy? Ai u, đám tiểu tiện nhân kia mơ ước tổng tài nhà cô nếu mà biết chắc sẽ trực tiếp phun ra một búng máu luôn......

Cô vừa mới tưởng tượng đến cao trào, tổng tài đại nhân đã dùng một câu hoàn toàn đập tan ảo tưởng của cô.

“Cô ấy sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.”

Lận Bác yên lặng nuốt nửa câu sau, năm đó hắn đã theo đuổi nửa năm, náo động đến mức toàn bộ người ở trường Ninh Hoàn đều đã biết hắn đang theo đuổi cô, mà cũng không thấy cô bố thí bao nhiêu ánh mắt cho hắn.

Nói nhiều cũng chỉ toàn là nước mắt.

Bí thư lập tức chấm dứt ảo tưởng không thực tế của mình, bắt đầu tính kế cho tổng tài đại nhân buồn rầu, nếu thành công thì sau này tiền lương nhất định sẽ tăng.

Đàn ông tốt, cũng không tốt bằng tiền của mình.

Tĩnh Hảo tan ca đi ra cửa lớn bệnh viện, liền thấy một chiếc Aston Martin đỗ bên cạnh, thu hút ahơn nửa tầm mắt người qua đường.

Người đàn ông bị mọi người chú ý hoàn toàn không thèm để ý, khi nàng đến gần còn cười cợt.

“Đưa em đi ăn cơm?”

Vì bây giờ Lận đại Tổng tài của chúng ta đang theo đuổi chị Hảo nhà mình nên mình chuyển sang xưng hô anh-em cho ngọt ngào nhé.

Hỏi như vậy, tay thì kéo cửa xe, không hề giống như đang hỏi chút nào. Tĩnh Hảo không thèm nhìn hắn, cũng có chút tò mò hắn sẽ mang cô đi nơi nào ăn cơm, rất nghe lời mà lên xe.

Lận Bác không hề chậm trễ mang cô đi tiệm cơm Tây.

Rượu vang đỏ, bò bít tết, ngọn nến, đàn violon.

Tĩnh Hảo nhìn nhân viên tạp vụ mang đồ ăn đến, thực lòng hỏi người đối diện một câu.

“Anh mang gia vị bò kho theo?”

Sửa sang đồ ăn xong, khuôn mặt Lận Bác đã đen sì sì.

Ngày hôm sau, Lận Bác ngồi ở trong xe nhìn nàng cong cong khóe miệng, ý muốn mở cốp xe.

“Tặng em món quà, tự mình đi xem đi.”

Tĩnh Hảo nghe lời đi sang xem, khí cầu trắng tinh khoảnh khắc mở ra phiêu dương tung mình bay lên trời xanh, phía dưới lộ ra một khóm hồng, cánh hoa nõn nà, sương đọng ướt át trên cánh hoa nửa khép nửa mở, đẹp như một bức tranh sơn dầu được đại gia thu mua.

Cô chậm rãi nhìn sang, trên mặt Lận Bác còn mang vài theo ý cười thỏa thuê đắc ý, rất là chân thành hỏi.

“Anh đã quên ngày xưa khi lúc anh tiện tay ngắt đóa hoa dại rồi đưa cho em, em và anh đã nói qua rằng em không thích cây cỏ?”

Khuôn măt Lận Bác lại đen như đáy nồi.

Hắn không quên, chỉ là hắn cho rằng cô ghét bỏ đó là đóa hoa dại.

Ngày thứ ba, Lận Bác từ lúc Tĩnh Hảo đi làm liền hành động, cách một giờ sẽ có một người chuyển phát đến tặng hộp chocolate bảo cô ký nhận, từ Dove đến Ferrero, túi cô xem như đầy ắp các loại chocolate thị trường thượng đang bán.

Buổi chiều khi đi đón người, hắn còn chưa xuống xe, Tĩnh Hảo liền trực tiếp kéo cửa xe ra ngồi vào, xoa trán.

“Về sau đừng đưa chocolate nữa, một đám con nít từ tầng một theo tới tầng mười, suýt chút nữa phá luôn phòng của bọn em, ríu ra ríu rít mè nheo bên tai em.”

Cô nói xong mới nhớ đến sắc mặt khó coi của Lận Bác hai ngày trước, đang định nói một câu hòa hoãn một chút, người bên cạnh đã dựa lại, lực tay ấm áp vừa phải giúp nàng bóp đầu,

“Chờ sau này khi chúng ta có con, anh sẽ đến mang hắn đi, không cho hắn làm phiền em.”

Hắn sáp lại rất gần, đôi mắt màu hổ phách lập loè trước mắt, mang ánh sáng lắp lánh.

Lời nói ra miệng, Lận Bác liền cảm thấy không đúng, mình vẫn đang trong thời kỳ khảo sát, vậy mà đã ảo tưởng về chuyện sau này, mặc dù nói đây là sự thật hiển nhiên, nhưng giờ nói ra, hắn cũng hơi đỏ mặt.

Vì che dấu sự xấu hổ nháy mắt này của mình, hắn lui trở lại ghế điều khiển ô tô, mắt nhìn về phía trước giả vờ như nãy giờ chưa xảy ra chuyện gì.

Mãi cho tới khi đưa người về dưới lầu, hắn mới hoảng hốt mà nghĩ ra, hình như, trên đường đi từ nãy đến giờ Tĩnh Hảo cũng không phản bác câu nói vừa nãy của hắn?

Chẳng lẽ đây là đồng ý?

Trong lòng mới vừa vui vẻ, Lận Bác liền hận không thể đem chính mình đập chết -- mày lại chọn ngay lúc có cơ hội mà thẹn thùng, sao bình thường không xấu hổ chết luôn đi?!

Ngày thứ tư Tĩnh Hảo rảnh rỗi, người nào đó giống như biết tiên tri đợi cô ở dưới lầu, gọi điện thoại liếc mắt đưa tình.

“Có nhớ xuống dưới lấy bữa sáng không?

Xuống dưới thì không phải đơn giản là lấy bữa sáng nữa.

Lận Bác nhanh nhẹn, dứt khoát khóa cửa xe, lái xe về hướng ngược lại.

“Buổi sáng mang em đi nghe ca nhạc, buổi chiều đi dạo phố, đêm nay có cơn mưa sao băng, đúng lúc có thể xem cùng nhau.”

Thật đúng là cố gắng theo đuổi.

Tĩnh Hảo xoa xoa ngón tay bị dính mỡ từ bánh bao thịt.

“Tối hôm qua em ngủ khôn ngon, không muốn đi nhiều, hơn nữa buổi tối còn phải đi về trực ban, cũng không có thời gian đi xem sao băng.”

“Em buổi tối định đi trực ban?”

Lận Bác lái xe ra từ cửa bảo vệ, bảo vệ rất thân thiện chào hỏi hắn qua cứa kính chắn gió.

“Lúc trước anh đã xem lịch công tác của em, đêm nay em không cần trực ban.”

“Ngày hôm qua mới đổi với người khác.”

Tĩnh Hảo nhìn vào mắt người đang chép miệng tỏ vẻ bất mãn, nói xong lời vừa bị hắn cắt ngang, lại bổ sung thêm một câu.

“Gần đây nhiệt độ giảm, đúng lúc em muốn đi mua quần áo.”

Đôi mắt đào hoa vừa rồi còn tức giận trong nháy mắt đã tạo ra độ cung mê người, vậy mà chủ nhân nó vẫn còn ra vẻ bình tĩnh, dùng giọng mũi đáp lại.

“Ừ.”

Lận Bác đem xe rời khỏi bãi đỗ xe, tự nhiên kéo Tĩnh Hảo đứng một bên, tay còn lại thì móc ví da, nhét vào tay Tĩnh Hảo.

“Đợi lát nữa em phụ trách mua, anh phụ trách xách đồ và thưởng thức.”

Vốn dĩ bí thư nói rằng ngạc nhiên nhất là muahết đồ trong giỏ hàng của cô, nhưng hắn xem tài khoản của Tĩnh Hảo, lại phát hiện giỏ hàng của cô trống không, sạch sẽ đến không thể tưởng tượng.

Nhưng mà bây giờ cũng có thể xem như trăm sông đổ về một biển.

Đi dạo phố nên xem phim, nhưng Lận tổng không hề có kinh nghiệm yêu đương quyết đoán nhưng lại không nhận ra được tình trạng rạp phim cuối tuần là như thế nào, những bộ phim phù hợp cho các cặp đôi đều đã bị mua hết.

Không, cũng không hẳn là không còn, chỉ là những chỗ ngồi còn trống đều là ghế đơn.

Lận Bác lại đen mặt.

Ngày thứ năm, khó có được một lần người chủ động là Tĩnh Hảo, sau khi cô lên xe thì tặng cho hắn một chiếc áo khoác, giọng nói nhẹ nhàng mà bâng quơ.

“Hôm qua khi đi dạo thì cảm thấy nó rất thích hợp với anh.”

Lận Tổng mừng thầm trong lòng dừng trước công ty đi vào thay quần áo, thiết kế đơn giản, ngắn gọn mà hào phóng hợp với cơ thể, hơn nữa trên mặt chủ nhân không che dấu được ý cười, làm cho mấy em gái cũng được hưởng phúc lợi lây.

Bí thư khi nhìn thấy cũng ngạc nhiên một hồi, mấy ngày nay tổng tài trở lại đều là tin tức chiến bại, chẳng lẽ hôm nay đã lật ngược được tình thế?

Cô cẩn thận quan sát, dựa vào ánh mắt của một người thường xuyên đọc đủ loại tạp chí thời trang, rất nhanh nhận ra nhãn hiệu của áo khoác.

“Hơn nữa là mẫu áo mùa đông mới, giá cả trên cơ bản đã lên đến con số này.”

Cô đọc lên con số.

Sau đó biểu tình của Lận Bác lần thứ hai chuyển sang âm lãnh.

Tình cờ giống với giá cả của chiếc áo hôm qua hắn đưa cho Tĩnh Hảo.

Ngày thứ sáu, sau khi Lận Bác đón người, chuẩn bị nhạc đệm trên xe, rất là nghiêm túc mà hát một bài hát tình ý miên man.

Toàn bộ quá trình Tĩnh Hảo nghe rất nghiêm túc, tổng kết một câu.

“Hát không tồi, nhưng bài hát trong mv này là một bi kịch, anh định ám chỉ điều gì với em?”

Ngày thứ bảy, Lận Bác chuẩn bị một bàn ăn lãng mạn với nến ở nhà mình, kết quả việc dự báo thời tiết không chuẩn từ trước đến giờ nay lại gánh trên mình tội danh lớn nhất, lúc hắn mới vừa đốt xong một ngàn ngọn nến nhỏ, đúng lúc đó trời ầm một phát liền mưa to.

Ngày thứ tám, đi chợ đêm ăn ăn vặt, ví tiền bị tên móc túi cướp, Lận Tổng nộ hoả công tâm vô cùng khí thế gọi mấy đàn em, anh dũng đuổi theo người chạy bốn con phố, trực tiếp đem tên móc túi đạp ngã trên mặt đất, cướp lại di động và tiền của quần chúng nhân dân, bị mời đến cục cảnh sát ở lại nửa giờ ghi chép.

Ngày thứ chín......

Sau khi đánh trận nào thua trận đó, Lận Bác rốt cuộc nhận ra được rằng có thể mình đã bị nguyền rủa, tự mình sa ngã từ bỏ các thủ đoạn throo đuổi phụ nữ đa dạng, mỗi ngày phụ trách việc đón đưa, lại một lần nữa quay trở về cục diện theo đuổi Tĩnh Hảo thời cao trung.

Toàn bộ người trong bệnh viện đều đã biết soái ca mỗi ngày dựa vào xe thể thao chờ ở cửa bệnh viện, gần đây đang điên cuồng theo đuổi bác sĩ nội khoa Tống.

Đôi khi có một vài người khi tan tầm đi qua sẽ chào hỏi hắn.

Đãi ngộ hoàn toàn giống đại gia gác cửa.

Sau đó một ngày nọ lúc hắn đưa Tĩnh Hảo đến một nhà hàng ăn cơm chiều, đụng phải một người đàn ông trung niên vô cùng quen mắt.

Không quen mắt mới lạ đó.

Lần đầu tiên gặp mặt đã trực tiếp lôi con gái của cha vợ vào phòng.

Lận Bác đang nghĩ nên chào hỏi như thế nào để có thể cứu vớt chút ấn tượng, Tĩnh Hảo đã giới thiệu xong, trong đầu hắn chỉ nghe thấy một câu, hơn nữa còn spam lại mấy lần.

“Bố, đây là bạn trai của con.”

P/s: Thế giới thứ nhất đã kết thúc nhé, có phiên ngoại, nhưng vì quá ngắn nên mình sẽ kết hợp với phiên ngoại của thế giới thứ ba. Lần sau sẽ là thế giới cổ đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.