Editor: AnGing
Albert giật giật tứ chi bị trói đến có chút tê dại, xích sắt trói buộc phát ra tiếng vang nặng nề, mọi người dưới dàn tế đang vội vàng đổ dầu lên củi gỗ kinh hãi dừng lại động tác, ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn cậu.
Có sợ hãi, có khinh thường, có đề phòng, cũng có chán ghét.
Cậu dừng lại động tác, sau khi tỉnh lại từ ngày hôm qua đói khát đã tra tấn cậu đến mức tiêu hao sức lực còn sót lại, ngay cả sừng trâu mọc trên đầu cũng mất tung mất tích, không có máu tươi bổ sung, cậu động tay động chân chỉ thêm tốn sức.
“Nhìn cái gì mà nhìn, động tác nhanh lên, nhất định trước khi mặt trời xuống núi đem cái ác ma này thiêu chết!”
Tên đàn ông bụng tròn xoe tước múa may roi ngựa trong tay, thẳng tắp đánh lên trước mặtmột người đàn ông thon gầy, người đàn ông lảo đảo vài bước, ôm củi gỗ cúi đầu khom lưng chạy ra.
Dựng lên dàn tế cả ngày, rốt cuộc tới chạng vạng dựng hoàn thành, nam tước bụng to giơ cây đuốc đứng ở sài trước, như một tướng quân mang công lao, khu nhìn về phía người bị trói trên đỉnh thì mang theo đắc ý không thèm che dấu.
“Hỡi bà con, hôm nay chúng ta sẽ ở đây chứng kiến một chuyện lớn, một đại sự đủ để ký lục vào lịch sử đế quốc!”
Ông ta giơ cây đuốc xoay người, suýt chút nữa không ổn định được trọng tâm ngã lên trên đống củi gỗ.
“Hôm nay, chúng ta phải thiêu chết một ác ma làm hại một phương, thiêu chết dị loại không có lương tri này......”
Lão còn đang dõng dạc hùng hồn diễn thuyết, phía xa tiếng khôi giáp va chạm cùng với tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, thanh âm đều nhịp rất nhanh hấp dẫn thị dân chú ý vây xem, mọi người quay đầu đang người tới cung kính, hèn mọn mà tự động tránh đường, ở nơi đội ngân giáp kim khôi kỵ sĩ đi qua thì sôi nổi phủ phục hành lễ.
Nam tước trước một đám đang cúi người thấy kỵ sĩ, hắn lập tức đem cây đuốc trong tay đưa cho tôi tớ một bên, vội vàng ngẩng khuôn mặt nịnh nọt tươi cười đón, ngẩng đầu nhìn người ngồi trên lưng ngựa.
“Đại kỵ sĩ trưởng Holly, là ngọn gió nào đem ngài thổi tới vậy?”
Kim khôi ngân giáp, đó cấp bậc chỉ sau kim giáp kỵ sĩ của Hoàng đế bệ hạ, chỉ nghe lệnh người hoàng tộc, mà vị Holly này là hộ vệ của em trai ruột Hoàng đế bệ hạ, Funtabris công tước thủ tịch, so với ông ta cái nam tước nầy tôn quý hơn không ít.
Holly đại kỵ sĩ trưởng liếc mắt nhìn hạ nhân, dứt khoát lưu loát xuống mã, nhóm kỵ sĩ phía sau cũng đi theo làm theo hắn, ở tiêng động thanh thúy của khôi giáp, tất cả đều quỳ gối trước một xe ngựa xa hoa.
“Tiểu thư Clorice Byron Funtabris tôn quý, đại kỵ sĩ trưởng Holly Nicks cung thỉnh ngài giá lâm.”
Nam tước nhìn xe ngựa kia, thấy rõ gia huy giắt bên cạnh càng khom lưng cúi đầu, nhóm thị dân xung quanh càng gắt gao cúi đầu, không dám chiêm ngưỡng dung nhan quý nhân, có mấy cái trộm nâng mắt, đang nhìn thấy một vòng kỵ sĩ bên ngoài, liền héo rút tầm mắt thấp hèn.
Tĩnh Hảo ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa, làn váy hoa lệ phiền phức bao trùm trên người, hoà lẫn với vách tường khảm các kiểu đá quý bên trong, chiết xạ ánh hoàng hôn rực rỡ.
Cô chờ tới khi hầu gái hai bên lại đây kéo màn che ra mới chậm rãi nâng đầu, ánh mắt đầu tiên liền nhìn cậu bé bị nhốt đài đốt phía trên, sau khi xác định cậu còn sống sau mới không chút để ý nhìn về phía nam tước hầu một bên nam tước.
“Nam tước Yukos không biết ta ở trong thành, đại sự như vậy cũng chưa từng báo cho ta?”
Giọng nói của cô thanh lệ uyển chuyển, còn mang theo mềm mại đặc trưng của thiếu nữ, nhưng ngữ điệu không có gì phập phồng kia lại khiến nam tước bị điểm trúng nháy mắt toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
tiểu thư Clorice, cháu gái Hoàng đế bệ hạ thương yêu nhất, con nối dõi duy nhất của công tước Funtabris đi tới thành Vic tu dưỡng, nam tước hắn người đảm đương thành chủ tự nhiên biết được, nhưng là vị tiểu thư tôn quý này gần đây bị bệnh nằm trên giường, công tước đại nhân nghiêm lệnh cấm người khác bái phỏng, sau khi bị ngăn cản vài lần, cũng liền đem vị này vứt ra sau đầu, hôm nay làm sao biết nàng đột nhiên ở đâu nhảy ra.
Dùng lời trách cứ.
Nam tước mập mạp không biết nên nói cái gì, người trong xe ngựa lại mở miệng lần nữa.
“Nam tước không phải là đã biết hôm nay người bị xử tử chính là người của ta, sợ bị trách cứ, liền cố ý che giấu ta đi?”
Dấu diếm chịu tội một khi bị khấu xuống dưới, cho dù có thể giữ được mạng cũng bị mất tước vị.
Nam tước lập tức ra tiếng biện giải.
“Tiểu thư Clorice tôn quý, đây hẳn không phải người của ngài, vị này......là một cái ác ma, hắn liên tục giết hại hai người, còn phạm vào tội trộm cướp......”
Hắn còn đang nói, bọn kỵ sĩ bên kia nhận mệnh lệnh đã đem cậu bé từ đài đốt khiêng xuống dưới, chần chờ đem người đặt lên xe ngựa.
Tĩnh Hảo cúi đầu nhìn người toàn thân đều là vết thương, chật vật đến độ hơi mất hình người, chỉ có thể vô lực trợn mắt nhìn cô, cậu bé ngay cả duỗi tay cũng mất sức, trong lòng phẫn nộ nháy mắt bùng lên, ngay cả lễ nghi mỉm cười trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.
“Cậu ta phạm vào tội trộm cướp?”
Tĩnh Hảo cười lạnh.
“Nam tước cảm thấy, ta đem đồ của mình tặng cho người khác, đều bị định nghĩa là trộm cướp sao?”
Cô dùng mặt trận như vậy xuất hiện, vốn dĩ nghĩ muốn lấy thế áp người, giờ càng thêm không thu liễm, địa vị cao uy áp, trực tiếp chỉ vào nam tước đã run lên.
“Thật ra đến giờ ta mới biết được, một vị nam tước nho nhỏ, có thể bằng một câu đã đem người hoàng thất định tội, không nói một lời, đã bịa đặt tội danh, tùy ý tàn hại thị dân vô tội.”
Cô nhìn đại kỵ sĩ Holly đứng trước xe ngựa.
“Nam tước hôm nay dám đối với người của ta xuống tay, ngày mai sẽ dám xuống tay với ta. Holly các người chẳng lẽ không để ý tới sao?”
Khôi giáp va chạm vào nhau, mấy chục người cầm trường kiếm bóng lưỡng mang theo sát khí nồng nặc chỉ vào nam tước.
Nam tước quỳ rạp “Thình thịch” xuống đất, thân hình mập mạp run rẩy rốt cuộc nói không nên lời.
Tĩnh Hảo lại nhìn về những người phủ phục trên mặt đất, giọng nói thanh lệ ở trên quảng trường an tĩnh lập tức truyền tới tai mọi người.
“Trong số các ngươi, còn ai là có thể chỉ trích Albert là ác ma?”
Một mảnh an tĩnh.
“Vậy còn ai muốn lên án hắn tội giết người cùng với tội trộm cướp không?”
Liên tục trầm mặc.
Ngày cả người phía trước hơi nâng đầu cũng chưa đầu xuống trước cái nhìn chăm chú của hơn mười vị kỵ sĩ.
“Quả nhiên nam tước là ở vu hại,“ Tĩnh Hảo quay lại đầu tới nhìn về phía nam tước mềm mại ngã xuống mặt đất, trên mặt đất dưới chân hắn bị tẩm ướt một mảnh, mang theo mùi vị khó ngửi.
“Tội vu hãm, theo luật lệ của đế quốc, sung công gia sản, chấp trượng ba mươi cái, lưu đày biên cảnh, có tước vị giả cướp đoạt tước vị.”
Cô vẫy vẫy tay, lập tức có kỵ sĩ đem nam tước mềm thành một bãi bùn lầy kéo đi, đặt tại đài thiêu vừa rồi thực thi trượng hình, nam tước tru lên giống heo bị giết tiếng vang thấu quảng trường.
* Trượng hình: hình phạt đánh bằng gậy.
Thị dân phủ phục thị dân im như ve sầu mùa đông.
Bọn họ nghe tiếng xe ngựa đi xa, lại bị mười mấy kỵ sĩ dư lại nhìn chằm chằm xem hết quá trình hành hình doạ, cuối cùng mới mềm chân trở về chính mình phòng ở, cũng không dám nữa đối hôm nay việc nhiều nói một câu.
Ngay cả nam tước có tước vị trong người, ngày thường trong thành tác oai tác phúc đều là cái kết cục này, bọn họ còn dám nói cái gì nữa.
Sau khi Tĩnh Hảo giết gà dọa khỉ thì không có lại lưu tại tại chỗ, sau khi ra khỏi tầm mắt của nhóm thị dân, cô thúc giục mã phu nhanh hơn, ngồi xổm xuống nhìn kỹ tình huống của cậu bé.
Cô không biết năng lực tự lành của Albert như thế nào, nhưng xem ra năng lực lần trước có thể làm cô cầm máu, ít ra mạnh hơn gấp trăm lần so với người bình thường, mà hiện tại, miệng vết thương trên người cậu hơn phân nửa lại đều còn chưa khép lại, có mấy chỗ thâm còn có thể thấy xương cốt màu trắng dưới da thịt.
Cũng không biết lúc trước cậu bị thương như thế nào.
Tay nàng chỉ lướt qua miệng vết thương của cậu bé, dùng nước sạch rửa làn da xung quanh giúp hắn, miễn cho miệng vết thương bị nhiễm trùng, bị thương liên hồi.
Xe ngựa không biết trải qua cái gì, xóc nảy mãnh liệt, Tĩnh Hảo không có phòng bị, tay run lên chọc tới miệng vết thương bị nứt ra của cậu bé, máu đỏ thẫm có chút phát tím lập tức chảy ra từ miệng vết thương, mà cậu bé cũng bị đau đớn kích thích chậm rãi mở to mắt.
Cặp mắt đen kịt vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, còn lưu lại vài phần vô tội, tựa hồ muốn nhìn xung quanh xác định tình huống, rồi lại không biết vì sao không dời khỏi người cô.
Từ cặp mắt đen láy kia có thể thấy được một cô nho nhỏ.
Albert bình tĩnh nhìn cô một lúc, rốt cuộc xác định cái gì, chậm rì rì m vô lực mà hộc ra một chữ.
“Đói.”
Tĩnh Hảo từ ngăn tủ nhỏ một bên lấy ra một hộp đồ ăn, cầm khối điểm tâm bẻ nát đút đến bên miệng cậu.
“Nằm không uống nước được, ăn một chút.”
Albert chần chờ, rốt cuộc há miệng đem đồ ăn bên miệng nuốt xuống.
Chẳng qua miếng điểm tâm bằng ngón trỏ rất nhanh đã tan ra trong miệng, lưu lại vị ngọt nhè nhẹ, quấn quanh đầu lưỡi thật lâu chưa tiêu tan. Hắn mới vừa nhấp môi dư vị hạ, một miếng đút vào miệng, ngón tay trắng nõn rũ trước mắt cậu, nửa ngày cũng không có động tác dư thừa.
Kiên nhẫn chờ cậu há mồm.
Xe ngựa rất nhanh đi vào trang viên, hầu gái hầu ở cửa lập tức xông tới, duỗi tay đỡ Tĩnh Hảo xuống, hầu gái trưởng đầu đầy tóc bạc đứng trước tinh tế đánh giá cô từ trên xuống dưới một lần, nếu không phải còn nhớ tới lễ nghi, lập tức liền sờ xem cô có bị thương hay không.
“Úc, tiểu thư Clorice nhu nhược của ta, sao ngài lại chạy tới nơi đó? Nếu ngài xảy ra chuyện, ta biết nói thế nào với phu nhân đã khuất, làm sao nhìn mặt công tước đại nhân Đế đô? Lần sau xin ngài đừng tự tiện mạo hiểm......”
“Được rồi, Livia.”
Tĩnh Hảo cười với hầu gái đang lo lắng sốt ruột cười dài hạ, ý bảo mình không có việc gì, một bên liền quay đầu nhìn mấy nam phó đang đem Albert từ trên xe ngựa xuống.
“Đem người đưa đến phòng bên cạnh ta.”
Nam phó đi phía trước đột nhiên vướng một chân ở bậc thang, làm nghiêng cáng, cánh tay gầy nhẳng của Albert từ trong chăn rơi xuống, vô lực giống là vàng mùa thu rụng, mỗi một vết thương trên cánh tay đều có thể bằng mắt thường thấy được tốc độ lành lại nhanh chóng.
Tĩnh Hảo lập tức tiến lên một bước nắm tay cậu, đem cánh tay cậu nhét vào bên dưới chăn mỏng.
“Cẩn thận một chút.”
Livia hầu gái trưởng nhìn đứa bé trai đang được mang đi, lại nhìn về phía tiểu thư Clorice vẫn không yên tâm nhấc chân theo sau, không hề nghĩ ngợi tiến lên giữ lại vạt áo cô.
“Tiểu thư Clorice, ngài không nên chú ý quá nhiều tới người như, thân phận của ngài......”
“Thân phận của ta không cần bà tới nhắc nhở ta nên làm gì, không nên làm gì.”
Tĩnh Hảo hất cánh tay đang nắm làn váy cô ra.
“Livia, bà là người mà mẹ ta lưu lại để chăm sóc ta, không phải là người bà dùng để hạn chế ta.”
Cô thở dài thườn thượt, nháy mắt liền hạ ngữ điệu, mang theo vài phần áp lực thưởng tâm cực lực cùng bất đắc dĩ, đôi tay vô lực rũ bên người.
“Sau khi mẫu thân mất đi, ta vẫn luôn không có bạn bè, khó được có một người......”
Cô còn chưa nói xong, Livia đã nắm tay cô, trong mắt ẩn chứa nước mắt.
“Tiểu thư Clorice đáng thương nhu nhược, ta lại vô lễ như vậy nhắc tới chuyện thương tâm của ngài......”
Hầu gái trưởng rất nhanh nghĩ tới đứa bé trưởng thành trong căn phòng lớn như vậy, nhớ tới đứa bé trước giường phu nhân khóc đến thở không nổi tới, lại nghĩ đến khuông mặt nhỏ tái nhọt trên giường bệnh, quyết đoán mà liền đem các loại băn khoăn vứt ra sau đầu.
“Ngài chỉ lo nói thôi, đứa bé đáng thương kia còn không biết bị trọng thương như thế nào.”
Lão thái thái tóc bạc nắm chặt nắm tay, ý chí chiến đấu hùng hồn.
“Mặc kệ có vấn đề gì, Livia đều sẽ giúp ngài!”