Cửu Vương Gia Hầu Bao Bạc Triệu

Chương 13: Chương 13




“Tiểu Tiền, Tiểu Tiền?” Trang Cửu thử gọi.

Nam nhân đang ngủ trên giường mặt hướng vào trong, không có dấu hiệu tỉnh ngủ đáp lại.

“Tiểu Tiền….Tiểu Tiền?” Vì vậy Trang Cửu tiếp tục không tha.

“Hừ” Tiền Vinh tức giận nổi gân xanh.

Trang Cửu lại lay lay y :”Tiểu Tiền….”

Tiền Vinh xoay người ngồi dậy, con ngươi sâu thẳm dưới ánh trăng tỏa ra sắc đen lạnh, mở miệng nói gằn từng câu chữ :”Vương gia có gì sao?”

Trang Cửu thấy y rốt cục đã “tỉnh”, lập tức ngồi bên mép giường cười nói :”Ta không ngủ được.”

“……”Tiền Vinh rất muốn ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng.

“Không biết sao nữa, hình như là do cảm giác hưng phấn.” Trang Cửu gãi gãi ót.

“Vương gia, người chưa từng rời Hoàng thành sao?” Tiền Vinh lườm hắn một cái.

“Có đi rồi, nhưng toàn gia đình xuất du như vầy là lần đầu tiên.” Trang Cửu thần sắc mơ màng, ao ước.

Tiền Vinh đưa tay gục mặt :”Vậy mời ngài đến bên cửa sổ mà ngồi ngắm trăng đếm sao ha? Ta thật sự rất buồn ngủ….”

“Ta không được ngồi ở ‘bên giường’ sao?” Trang Cửu vô tội hỏi lại.

Tiền Vinh vô lực đổ xuống, nằm ngửa trên giường. Trang Cửu cúi nhìn y, con mắt lấp lánh lấp lánh. Tiền Vinh ngẩn người nhìn lại, trong một khoảnh khắc hai người đều im lặng, bầu không khí an tĩnh lưu động giữa hai người.

Ánh trăng rất êm dịu, Trang Cửu thậm chí có thể thấy rõ cử động lông mi của Tiền Vinh, chung quy nhịn không được vươn tay ra, muốn tự mình cảm nhận một chút. Tiền Vinh cư nhiên không hề động, chỉ lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt, bàn tay không chỉ kỳ quái mà chứa sự đụng chạm dần dần tiếp cận. Tay chạm vào lông mi, có điểm ngứa, Tiền Vinh chớp mắt nhìn. Tay Trang Cửu cố ý dừng ở mắt y, Tiền Vinh cũng không nổi giận, chỉ cảm giác mí mắt truyền đến nhiệt độ cơ thể ấm áp. Nhưng mà sau đó, cảm nhận được khí tức ham muốn dần dần tới gần.

Một người không phản kháng, một người không có ý đề phòng đối phương phản kháng, từ lúc hai người quen biết tới nay, bầu không khí bây giờ lần đầu tiên ôn hòa như vậy.

Tiền Vinh sâu trong lòng thở dài, khi môi Trang Cửu kề xuống y.

Trang Cửu cũng không thâm nhập, thậm chí ngay cả cuốn nhẹ lấy cũng không, chỉ chạm như thế.

Thời gian lơ đãng trôi không biết bao lâu, mới chậm rãi ly khai. Tay không rời khỏi mắt Tiền Vinh, đôi mắt dưới lòng bàn tay đen sáng , yên lặng nhìn hắn, lặng lẽ nói :”Hiện tại có thể ngủ được rồi chưa?”

“…..” Trang Cửu đứng thẳng vai, ngoan ngoãn ly khai, ngoan ngoãn quay về ngủ ở ghế, ngoan ngoãn kéo chăn đắp, sau đó nhắm mắt lại, ngủ.

Ngày thứ hai, Thương Mặc đưa đoàn người Trang Cửu đi gặp chủ nhà Bố gia.

Khi bọn họ lên thuyền hoa ở Tây hồ, gia chủ Bố gia đã ở trên thuyền chuẩn bị hảo trà chờ bọn họ tới.

Lão tam Bố gia – Bố Thanh Trúc là một nam tử xem ra có vẻ tao nhã, ngồi bên cạnh anh ta là một nữ tử xinh đẹp, uyển chuyển, cười dịu dàng. Thấy bọn họ tới, cả hai cùng đứng dậy hướng Trang Cửu hành lễ :”Bái kiến—-”

“Vị này chính là Bố đương gia?” Trang Cửu ngắt lời bọn họ, mở miệng cười nói.

“Đúng vậy, tại hạ Tranh Trúc, người này là thê tử tại hạ, Vân U.” Bố Thanh Trúc hiểu ý Trang Cửu, cũng sang sảng cười nói.

“Bố đương gia và phu nhân cứ gọi ta là Trang Cửu được rồi.” Trang Cửu nói, sau đó kéo Tiền Vinh đến “Vị này chính là —-”

“Tại hạ Tiền Vinh, thủ hạ của Thương bảo chủ đang làm công sự, bái kiến Bố đương gia và phu nhân.” Tiền Vinh chẹn họng Trang Cửu, cười nhạt nói. Trang Cửu thầm bặm môi.

“Chúng tôi đâu dám được cậu gọi xưng hô như thế” Bố Thanh Trúc nói.

Thương Mặc và Tô Tư Ninh kết giao cùng họ đã lâu, ở một bên cười nói vui vẻ, nhìn bọn họ xưng hô khách sáo qua lại.

Trang Cửu liền cười nói :’Ta gọi huynh là Bố huynh, huynh gọi ta là Cửu huynh, được chứ?”

Lúc này mới đạt thành thỏa thuận, mấy người liền ngồi xuống.

Chủ yếu là Trang Cửu cùng Bố Thanh Trúc thương nghị chính sự, Thương Mặc chỉ là người trung gian ngồi cạnh, thỉnh thoảng xen vào một hai câu. Tô Tư Ninh và Vân U hai người rì rầm nói chuyện. Tiền Vinh ngồi cạnh Trang Cửu, cũng nghiêm túc bày mưu tính kế. Bố Thanh Trúc đích thực trong lòng có gì đó thấy khó hiểu, nhưng chưa biểu hiện ra ngoài.

Hai bên là lần đầu gặp mặt, trò chuyện nhiều nhưng vẫn chưa thấu triệt, chỉ là dò hỏi bên ngoài. Bố Thanh Trúc là người khôn khéo, ngoài mặt tuy tăng thêm phần khách khí với Trang Cửu, nhưng liên can tới lợi ích của gia tộc cũng rất cẩn thận.

Thoáng cái, chính sự đã bàn xong. Bố Thanh Trúc vỗ vỗ tay :”Hảo, nếu Cửu huynh hiếm khi tới Giang Nam thì nên phải hảo hảo hưởng thụ một phen.”

Thương Mặc và Tô Tư Ninh trao đổi ánh mắt, hiểu sắp xếp tiếp theo. Trang Cửu và Tiền Vinh liếc nhìn nhau, không hiểu nguyên cớ ra sao.

Bố Thanh Trúc gọi một người trên thuyền đến căn dặn vài câu, người nọ liền gật đầu đi xuống đuôi thuyền. Sau đó thuyền xuất phát, không bao lâu, cập vào một chiếc thuyền hoa khác. Trang Cửu bọn họ lên thuyền theo sự sắp xếp của Bố Thanh Trúc.

Thuyền này bất đồng với thuyền ban nảy, trên phủ lụa mỏng, màn hồng, bên trong nghe thấy oanh thanh yến ngữ (tiếng côgái trẻ). Nguyên lai là thuyền kỹ nữ. Bố Thanh Trúc tiến đến mama quản sự nói hai câu, mama cười nói đáp lại, dẫn theo mấy người đẹp đi tới —-hiễn nhiên là đã sớm an bài hảo.

Mắt thấy vòng vây mỹ nhân đi tới, Trang Cửu cả kinh, vô thức nhìn về phía Tiền Vinh. Người ở phía sau mặt lãnh tình, tịnh không để ý tới hắn, theo hướng dẫn của Bố Thanh Trúc ngồi xuống. Trang Cửu không biết làm sao, cũng chỉ đành ngồi theo.

Cũng không biết là Bố Thanh Trúc trước đó an bài thế nào, so với Tiền Vinh, có rất nhiều cô nương vây quanh Trang Cửu. Thương Mặc ở bên kia phỏng chừng đã biết rõ quan hệ, cũng không có ai tới làm phiền.

Vì vậy Trang Cửu càng thêm đứng ngồi bất an, vẫn nỗ lực nhìn về phía Tiền Vinh nhờ cậy, thế nhưng cũng chẳng được như ý nguyện. Ngược lại vì hoảng loạn mà hắn tắc nghẹn vài quả nho, sặc mấy ngụm rượu.

“Cửu huynh thấy các cô nương của Giang Nam chúng tôi thế nào?” Bố Thanh Trúc không biết nội tình, cười hỏi.

Trang Cửu khó trả lời….

“Xem ra Cửu huynh có chút e ngại?” Bố Thanh Trúc nheo mắt “Các cô nương, còn không mau xuất bản lĩnh nhà nghề của mình?”

“Không, Trang Cửu cũng đâu….” Trang Cửu vội vã xua tay, ném về phía Tiền Vinh vừa uống xong một một thanh tửu một cái lườm.

Một vị hoa khôi xinh đẹp chầm chậm đi tới cây cổ cầm, bắt đầu gẩy cầm huyền. Chỉ là hiến xướng ca tịnh không có gì, nhưng nhãn thần nàng quyến rũ, chớp chớp nhìn Trang Cửu, tiếng ca thoát ra như tiếng chim hoàng anh, thanh lệ thoát tục.

Thương Mặc ở bên kia thuần túy xem náo nhiệt, cũng không có ý ra tay cứu giúp.

Một khúc xướng hoàn, hoa khôi mặt phấn hồng, phong tình vạn chủng. Trang Cửu mặt trắng bệch, tiến thối lưỡng nan. Tiền Vinh nhìn không ra thần sắc, chỉ hơi thả lỏng người dựa vào ghế, một bên uống rượu.

“Cửu huynh, cảm giác thế nào?” Bố Thanh Trúc hỏi “Có thể so với các cô nương ở chỗ mọi người?”

“Cái kia, rất đặc sắc….nhưng Bố huynh, Trang Cửu nhận ý tốt của huynh, có điều….” Trang Cửu nói khó khăn.

“Làm sao vậy?” Bố Thanh Trúc nhướn mày.

“Việc này, Trang Cửu là người đã có gia thất…..Người ấy lại ghen vô cùng, Trang Cửu sợ rằng sau khi quay về sẽ hưởng thụ không nổi….” Trang Cửu xua tay nói.

Bố Thanh Trúc sang sảng cười lớn. “Ta có nghe qua việc thông gia giữa Cửu huynh và Ngân Tùng Bảo, nhưng lần này thấy Cửu huynh đến đây không hề dẫn theo nữ quyến———-”

” Tâm ái bảo bối của người ta đương nhiên là phải để ở nhà rồi.” Vân U mở miệng cười nói.

“Ta thì không.” Bố Thanh Trúc quay đầu nói với nàng “Ta càng muốn dẫn theo bên người, khắc nào cũng có thể được nhìn thấy.”

Vân U che miệng cười khẽ, phát nhẹ lên Bố Thanh Trúc.

Trang Cửu ý hỏi nhìn về phía Thương Mặc, thấy hắn gật đầu, Trang Cửu liền xác nhận Bố Thanh Trúc đích thực không rõ “Cửu Vương phi” rốt cuộc là ai.

Lại quay đầu nhìn Tiền Vinh, thấy y như cười như không đang quan sát mình. Trang Cửu nhất thời trong lòng buồn bực.

Từ đêm đó tới giờ, hai người xem như cái gì cũng chưa phát sinh. Trang Cửu thật sự không rõ Tiền Vinh đến tận cùng là muốn gì, cũng không dám vuốt râu hùm.

Đương nhiên, Trang Cửu càng giả bộ không có việc gì xảy ra, Tiền Vinh càng tức giận.

“Hảo, nếu Cửu huynh ‘gia giáo’ thâm nghiêm, Thanh Trúc cũng không họa xà thiêm túc (vẽ thêm chân rắn = làm việc vô ích).” Bố Thanh Trúc cười nói, vỗ vỗ tay, các hoa nương liền lui xuống, kẻ hầu người hạ trên thuyền vẫn như cũ, nhưng khuôn phép hơn rất nhiều.

Trang Cửu lúc này mới thở dài một hơi.

Bữa trưa trên thuyền rất tinh xảo. Sau đó Bố Thanh Trúc đưa Trang Cửu đi xem phong cảnh, giới thiệu mỹ cảnh Tây hồ. Trang Cửu nhìn Tiền Vinh đang nói gì đó với Thương Mặc, cũng không gọi y, một mình theo Bố Thanh Trúc ra ngoài khoang thuyền.

Tại ngoài khoang thuyền nói chuyện phiếm hồi lâu, Vân U cảm giác váng đầu trúng gió, muốn vào trong khoang thuyền, Bố Thanh Trúc rất quan tâm lo lắng. Trang Cửu liền cười nói “Bố huynh cùng phu nhân vào trong trước đi, ta ở bên ngoài hướng gió thêm một lúc nữa.”

“Hảo, Cửu huynh thỉnh từ từ thưởng thức.” Bố huynh cũng cười nói, sau đó ôm vai Vân U đi vào khoang thuyền.

Trang Cửu đứng một mình ở mũi thuyền, gió mát triền qua, dãy núi xa xa như ẩn như hiện, gần đó nước gợn dập dờn, thật sự là mỹ cảnh.

“Tiếc cho Trang công tử chỉ một mình cô độc thưởng thức.” Phía sau vang nên giọng nói mềm mại.

Ngửi thấy hương khí trên người nữ tử, Trang Cửu biết nàng tới gần. Thầm thở dài, Trang Cửu cười nhạt, xoay người lại :”Cô nương cũng có hứng thú?”

“Tiểu nữ tử tên Ngưng Yên, là hoa nương của thuyền hoa, bán nghệ không bán thân.” Hoa khôi nói mấy câu tỏ rõ thân phận bản thân.

“Cô nương cầm nghệ quả thực rất tuyệt.” Trang Cửu gật đầu nói.

“Tiếc rằng thiếu một người đặc biệt nghe Ngưng Yên đánh đàn. ” Ngưng Yên đôi mắt long lanh như nước, chăm chú nhìn Trang Cửu, dịu dàng nói.

“Cô nương hà tất phải lo lắng, tài nghệ cô nương như vậy —-” Trang Cửu cười nói.

“Chẳng hay Trang công tử có nguyện ý làm người nghe Ngưng Yên đàn cổ cầm ấy không?” Ngưng Yên hỏi trực tiếp, nói cười bình thản.

“Trang mỗ đã có gia thất———–” Trang Cửu sắc mặt khó xử.

“Ngưng Yên tịnh không để tâm.” Ngưng Yên cô nương từng bước lại gần.

“Ngưng Yên cô nương….” Vẻ tươi cười trên mặt Trang Cửu hầu như khó giữ.

Bỗng một trận gió xẹt qua, Trang Cửu cả kinh, vội vã đẩy nữ tử trước mặt ra. Nữ tử thét một tiếng kinh hãi, một đoạn tóc đen đã rơi xuống trên sàn thuyền.

Hoa nương sắc mặt sợ hãi, Trang Cửu lại mừng vui, nhướn mày nhìn, nắm lấy tay người vừa xuất kiếm cắt tóc người ta, hỏi :”Ngươi làm cái gì vậy?”

Tiền Vinh liếc hắn một cái :”Phối hợp với ngươi.”

“Nói sao?” Trang Cửu phi thường vui vẻ, hoàn toàn quên mất Ngưng Yên cô nương hoa dung thất sắc.

“Nếu ngươi đã dốc lòng sắm vai trượng phu (chồng) vô lương, nhu nhược, đẩy trách nhiệm lên người khác” Tiền Vinh dẫn theo mùi rượu phảng phất, tới gần tai Trang Cửu nói “..thì ta không làm bộ ghen tuông, sao có thể phối hợp với ngươi?”

Trang Cửu nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, thế nhưng không giảm lực vẫn giữ chặt tay Tiền Vinh.

Nghe được tiếng động, bốn người khác cùng đi ra, thấy tình hình trước mặt đều không sao giải thích được.

“Xin lỗi, là Tiền Vinh uống hơi say, muốn luyện kiếm, chẳng ngờ lỡ tay cắt phải tóc cô nương này, còn thỉnh cô nương tha lỗi.” Tiền Vinh khóe miệng cong cong, ngữ khí thản nhiên nói.

Bố Thanh Trúc và Vân U cảm giác có chút khó lý giải. Tô Tư Ninh thấy đoạn tóc đen rơi trên sàn, liếc mắt nhìnThương Mặc, đương nhiên cả hai hiểu rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.