Võ công của Trang Cửu so với Tiền Vinh kỳ thực kém hơn một chút, nhưng lại thường mò đến tìm Tiền Vinh muốn so chiêu luận bàn.Lý do rất là chính đáng và vẹn toàn :”Muốn luyện tập thân thủ nhiều hơn mới có thể ngăn địch, tự bảo vệ mình.”
Tiểu Tiền dĩ nhiên không thể từ chối.
Thế nhưng, kết cục luôn giống như chuyện tình cảm của y với Trang Cửu.
Trong mười chiêu, hai người đều khá thoải mái. Nhưng Tiểu Tiền mệt hơn Trang Cửu, vì y không thể đả thương Cửu vương gia, cũng không được để hắn thừa cơ lợi dụng.
Một phút phân tâm, Tiểu Tiền bị Trang Cửu chớp lấy, người lẩn ra đằng sau, khóa chặt thắt lưng, cổ, hai tay, sau tai y thổi nhẹ một cái.
Vành tai lập tức đỏ dần, y vùng ra, xoay người tặng cho Trang Cửu một chưởng lên bả vai. Lực đạo hơi mạnh, Trang Cửu né không kịp, trúng chưởng, thối lui mấy bước, ngừng thế tiến công, la lên:”Đau đau …”
… Tiểu Tiền siết chặt nắm tay, cố gắng dằn cơn tức không đập vào cái bản mặt xấu xa kia.
Lý Cương nhìn trời nhìn đất nhìn mây, lại nhìn Triệu Tiểu Cường bên cạnh nhún nhún vai. Cảnh này, ban đầu nhìn thì còn thấy mới mẻ, sau đó là lo lắng, sau nữa lại thấy thú vị, hiện tại, nhìn nhiều đã chán.
Trang Cửu tay ôm vai, len lén nhìn Tiền Vinh, người trước mặt hắn diện vô biểu tình trừng mắt chiếu tướng hắn, trong đôi mắt kia rực lửa ngùn ngụt.
Chính là nó, thần sắc sinh động mà Trang Cửu yêu thích nhất. Cơ mà lần này—-lén nhìn cái nữa—-hình như có điểm quái….
Tiền Vinh trừng hắn một lúc lâu, đột nhiên vung tay áo: “Ta đột nhiên không khỏe, không thể cùng Vương gia luyện võ.”
“Giận thật sao?” Trang Cửu cẩn thận thăm dò.
Tiền Vinh không thèm để ý tới hắn :”Ta về phòng nghỉ ngơi trước, thỉnh Vương gia tự luyện.”
“Ơ này, Tiểu Tiền…” Trang Cửu đưa tay bắt lấy ống tay áo y, nhưng lại bị ái thê lạnh lùng hất ra vô tình.
Nhìn Tiểu Tiền không chút do dự xoay người quay về phòng, Trang Cửu méo miệng, vẻ mặt ngơ ngác vô tội :”Sao thế này …”
Hai thuộc hạ đứng sau cố gắng kiềm chế kích động, mắt trợn trắng, chỉ ba chữ rõ ràng, đơn giản dễ hiểu thôi ——tự chuốc lấy !
Trở lại phòng, Tiểu Tiền nhấp một ngụm trà.
Kỳ thực y cũng không định tức giận, chẳng qua do oán khi tích tụ mấy ngày liền đột nhiên bạo phát mà thôi. Mấy ngày nay….mấy ngày nay đều bị tên Cửu vương gia tôn quý mà kiêu ngạo, giảo hoạt kia trước mắt mọi người, không có gì là không đổ lên đầu y, một chút chuyện nhỏ của Cửu vương phủ cũng giao cho y xử lý. Tiểu Tiền là mưu sĩ, hà cớ gì mà y lại không hiểu , giao việc cho y làm chẳng phải bí mật lớn lao gì chính là— Trang Cửu đang dần dần đặt y vào vị trí trung tâm của Cửu vương phủ. Mà y, thậm chí ngay cả cơ hội cự tuyệt cũng không có.
Tất cả mọi chuyện đều mơ hồ cánh báo cho Tiền Vinh biết, y dường như đang chạy trên con đường không có lối về, càng chạy càng xa….Mà đầu sỏ gây nên tội nợ lại cảm thấy chuyện động trời ấy rất hiển nhiên.
Người trong vương phủ, kẻ chẳng rõ sự tình thì nghĩ hai cha chỉ cãi lộn oánh nhau ầm ỉ kiểu thương nhau lắm, cắn nhau đau, kẻ biết sự tình bên trong lại cho rằng tình cảm của Cửu vương gia đối với y rất tinh tế.
── Ài, tinh tế như sợi len! Người nọ chẳng qua là diễn kịch, giả bộ làm kẻ thâm tình vô lại, thật thật giả giả, chẳng qua hắn rất sợ người đời nhìn thấu mình—chỉ e rằng ngay cả chính hắn cũng không hiểu được đâu mới là điều tốt nhất.
Vì vậy Trang Cửu quấn Tiền Vinh thì có quấn, nhưng cho tới bây giờ vẫn giữ đúng mực, không vượt quá giới hạn, chỉ thỉnh thoảng đùa giỡn khiêu khích sức chịu đựng của bạn Tiểu Tiền.
Trong mắt người bên ngoài, Cửu vương gia giống như lời hắn thường nói:”Ái thê”, “Kính thê, “Úy thê” (yêu vợ, kính vợ, sợ vợ :’) )
Vì lẽ đó hạ nhân của Vương phủ chỉ biết Vương phi là người mạnh mẽ nóng tính —-trái ngược với vẻ thanh tú bề ngoài—- đối với Vương gia cực kỳ nghiêm khắc, mà Vương gia cũng phi thường khoan dung.
Biết thân phận thật của Tiền Vinh không nhiều người, đều là tâm phúc tử sĩ đi theo Trang Cửu. Ngay từ đầu, bọn họ vốn không để ý đến Tiền Vinh, chỉ cảm thấy đây là một cuộc “hôn nhân chính trị” và y là một quân cờ mà thôi. Nhưng từ khi y dẫn đầu nhóm tử sĩ liều chết xông vào biệt quán cứu được Trang Cửu, nhãn thần những người đó nhìn y vừa tôn kính vừa yêu mến. Chưa kể thái độ Cửu vương gia tỏ rõ cho bọn họ thấy y là đối tượng để họ trung thành đến chết.
“Cạch!” Tiền Vinh dằn chén trà xuống bàn, miết trán than nhẹ.
Y bất quả chỉ là một cô nhi được Ngân Tùng bảo chủ đời trước nhặt về, hơn nữa cũng chỉ là trợ thủ mưu sĩ giúp Ngân Tùng Bảo. Y có năng lực gì, tài đức gì mà có hơn mười một tử sĩ dốc lòng với mình.
Trang Cửu tìm vào phòng, ướm thử :”Tiểu Tiền?”
Tiền Vinh ngẩng đầu nhìn hắn “Vương gia.”
“Không giận nữa sao?” Trang Cửu đi tới, ngồi đối diện y.
“Ta không có giận.” Tiền Vinh bất đắc dĩ nói.
Trang Cửu nheo mắt, không tin lời y nói.
Tiền Vinh nhún vai, không hề muốn câu chuyện dây dưa mãi ở chuyện này, chuyển trọng tâm sang việc khác :”Bảo chủ nói bọn họ hai ngày nữa sẽ tới.”
“Ân, đúng vậy,” Trang Cửu gật đầu :”Tuy rằng lần này không phải vì công sự, chẳng qua bên ta muốn đáp lại cái lễ của bảo chủ ngươi.”
“Ân” Tiền Vinh đáp “Chủ tử thân thể đã khá hơn rất nhiều, lần này tìm đến Hoàng đại phu chẩn bệnh, muốn trừ tận gốc bệnh bẩm sinh mãi không dứt.”
“Chủ tử ngươi…” Trang Cửu lắc đầu cười “Bệnh tật mà đã lợi hại như vậy, nếu như khỏi bệnh, e là chẳng ai biết sức quyến rũ còn tới mức nào?”
Tiền Vinh nhìn hắn khinh thường :”Ngươi cho là ai ai cũng giống ngươi sao?”
Chủ tử thiếu niên giờ đã xác lập được địa vị tại Ngân Tùng Bảo, trên dưới đều biết cậu là người đồng hành cùng bảo chủ, mặc dù thể nhược tiếng nhỏ, nhưng tâm tư kín đáo trầm lặng, không ác cũng không thiện, khó trách Trang Cửu nói lời ấy. Thế nhưng y và bọn Công Tôn Tề trong lòng đều biết rõ thiếu niên chủ tử, cũng chỉ chấp niệm(ý muốn độc chiếm) duy nhất với một mình bảo chủ nhà họ mà thôi.
“Ta? Ta thế nào?” Trang Cửu đột nhiên hứng thú.
Tiền Vinh quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt mới nói :”Trong ngoài bất nhất, thật giả khó phân, gian trá giảo hoạt, lòng lang dạ thú.”
Trang Cửu khóe miệng co giật.
Tiền Vinh mỉm cười : “Có điều thiên tư hơn người, ngạo khí không sờn, trọng tình thủ tín, anh tuấn tiêu sái.”
Trang Cửu đầu tiên là sửng sốt, liền sau đó sắc mặt lộ vẻ vui mừng :”Nói thật hả?”
Tiền Vinh câu dẫn một nụ cười :”Ngươi đoán thử xem?”
“…”