Mặt trời chiều ngã về tây, Khả Lạp đứng giữa đại sảnh Khải Tư Lan gia nhìn ra không trung bên ngoài, trong lòng nói không rõ là tư vị gì. Nàng không biết mình hy vọng Lam Đức trở về, hay là hy vọng hắn không cần xuất hiện. Xoay người nhìn đám song hắc thiếu niên mới tìm về trong phòng, Khả Lạp khẩn thiết hy vọng trong số bọn họ có người Lam Đức muốn tìm, bằng không… Thứ nàng sợ không phải cái chết, mà là vĩnh viễn không thể nhìn thấy người nàng yêu nữa.
“Đã về rồi.” Tựa người vào cột nhà được điêu khắc tinh xảo thành bức phù điêu, nam nhân tóc trắng nói.
“Cái gì?” Khả Lạp nhìn về phía nam nhân tóc trắng – Lôi Địch Á, một trong số những trợ thủ đắc lực của Lam Đức.
Lúc trước hắn cùng mấy người khác đồng thời được Lam Đức phái ra ngoài, sau giờ ngọ khi Lam Đức rời đi chưa lâu thì hắn quay về, vừa vào cửa đã thấy tử thi xếp đầy trên mặt đất cùng Khả Lạp rơi lệ không ngừng.
“Tôi nói tộc trưởng về rồi!” Lôi Địch Á chậm rãi bước đến bên cạnh Khả Lạp, “Hơn nữa tộc trưởng còn mang về một người, là ai nhỉ?”
“Mang về một người?” Khả Lạp kinh ngạc nhìn Lôi Địch Á, “Tộc trưởng chính là một mình ra ngoài a.”
“Ai biết được!” Lôi Địch Á nhún nhún vai, trêu ghẹo Khả Lạp: “Nói không chừng tộc trưởng ở bên ngoài gặp được diễm ngộ gì đó, liền quyết định… Thật xin lỗi!” Lôi Địch Á áy náy nhìn Khả Lạp, tự cảm thấy bản thân không biết giữ mồm giữ miệng. Trong lúc nhất thời, hắn đã quên mất tâm ý của Khả Lạp dành cho tộc trưởng.
“Không cần cảm thấy áy náy, anh cũng đâu nói sai cái gì!” Khả Lạp thờ ơ nói, ngữ khí thế nhưng không giấu nổi mất mác.
Khả Lạp…Nhìn bộ dáng Khả Lạp như vậy, Lôi Địch Á có chút chua xót trong lòng, vì nàng mà bất bình. Thế nhưng mục tiêu bất bình lại hướng về phía Lam Đức, Lôi Địch Á chỉ đành xót thương thay cho Khả Lạp.
“Tộc trưởng!” “Tộc trưởng!” Hai người hành lễ với Lam Đức đang bước vào.
“Ngươi về rồi!” Nhìn thấy Lôi Địch Á, Lam Đức khô khan nói.
“Dạ, tộc trưởng. Mọi chuyện xong xuôi, thuộc hạ liền nhanh chóng trở về.” Lôi Địch Á trả lời.
“Ừ!” Lam Đức gật đầu, một bên quay sang ra lệnh cho người hầu: “Ngươi, đi gọi Bá Lợi lập tức đến phòng ta.”
“Dạ!” Gã người hầu nhanh chóng chạy đi, không dám chậm trễ chút nào.
“Tộc trưởng, ngài bị thương ư??” Bá Lợi là đại phu riêng của Lam Đức. Nghe thấy Lam Đức muốn hắn tìm hắn, Khả Lạp lập tức trở nên khẩn trương.
“Không có, là y bị thương.” Cúi đầu nhìn Tuyệt Sát trong lòng, trong đôi mắt xanh biếc của Lam Đức hiện lên một tia ôn nhu khó phát hiện.
“Y là…” Lôi Địch Á nghi ngờ, không rõ vì sao tộc trưởng lại coi trọng một thiếu niên như vậy? Tuy mới gặp mặt lần đầu, thế nhưng Lôi Địch Á vẫn cảm thấy rõ ràng vị tộc trưởng xưa nay lạnh lùng, đối với mọi chuyện đều không có hứng rất coi trọng thiếu niên kia.
“Y chính là thiếu niên ta muốn tìm!” Lam Đức trả lời, ngữ điệu có chút vui vẻ.
“Có thể thả, ta, xuống dưới, được không?” Tuyệt Sát bình tĩnh hỏi.
“Đợi thêm chút nữa đã.” Giọng nói ôn nhu khác bây giờ của Lam Đức khác hẳn giọng nói giả vờ ôn nhu mọi khi, hắn ôm lấy Tuyệt Sát, hướng về phía phòng ngủ của mình, bước chân nhẹ nhàng.
Tuyệt Sát im lặng không lên tiếng, trong mắt mọi người nhìn có vẻ như hết sức ôn hòa nhu thuận, thế nhưng bên dưới lớp vỏ bọc bình bĩnh lại là lửa giận hừng hực. Nam nhân này dám nhục nhã y như thế, trước mặt người khác xem y như nữ nhân mà ôm ấp, đem tôn nghiêm của y giẫm nát dưới chân thì thú vị lắm sao? Y nhất định không bỏ qua cho hắn!
Hiện tại, chuyện Lam Đức cho rằng hắn làm vì Tuyệt Sát, đối với y lại chính là sỉ nhục. Bởi vì Tuyệt Sát không phải một đứa bé như vẻ ngoài biểu hiện, nội tâm y là một nam nhân đã trưởng thành, vừa chính chắn vừa mạnh mẽ, hơn nữa còn là đệ nhất sát thủ tự cao kiêu ngạo.
Phảng phất như đang giữ trong tay món đồ dễ vỡ, Lam Đức hết sức cẩn thận đặt Tuyệt Sát xuống chiếc giường mềm mại, sau đó búng tay ‘tách’ một cái, sợi dây thừng đang trói chặt Tuyệt Sát lập tức biến mất không còn tung tích.
Giật giật cánh tay, Tuyệt Sát xác định thứ trói buộc mình đã được giải trừ. Y âm thầm vận công rồi lại phát hiện chỉ mới khôi phục chưa đến hai thành công lực. Xem ra là vô vọng bỏ trốn rồi, Tuyệt Sát không nhẫn nại cau mày.
“Sao rồi? Miệng vết thương bị đau hả?” Thấy Tuyệt Sát cau mày, Lam Đức khẩn trương hỏi, kế tiếp quay đầu đi, giận dữ hét lên với Khả Lạp và Lôi Địch Á: “Bá Lợi tại sao còn chưa tới?”
“Đến đây, đến đây!” Trả lời Lam Đức là thanh âm từ bên ngoài truyền đến.
Bá Lợi có tóc vàng mắt xanh giống như Lam Đức, thế nhưng hé ra lại là khuôn mặt khả ái như búp bê, dáng người cũng xinh xinh. Bề ngoài hắn chỉ mới chừng mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng tuổi thật của hắn đã vượt xa Lam Đức, mà tuổi tác của Lam Đức thì… Đứa con lớn nhất của Lam Đức đã hơn ba mươi tuổi.
“Tộc trưởng, tộc trưởng ngài bị thương sao? Mau để Bá Lợi trị liệu giúp ngài.” Bá Lợi tựa như con sóc lủi đến bên cạnh Lam Đức, vẻ mặt hết sức khẩn trương lo lắng, trên người Lam Đức nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải, đông bóp bóp tây sờ sờ, “Không có, không có, không có miệng vết thương, chẳng lẽ là sinh bệnh?”
“Bá Lợi, ta không sao.” Lam Đức gần như túm lấy người đang dính trên cơ thể hắn kéo ra, đè xuống đầu giường, “Gọi ngươi tới là để trị liệu cho hắn.”
“Không được!” Bá Lợi cự tuyệt, vô tâm vô phế nhìn Lam Đức, “Bá Lợi chỉ trị liệu cho tộc trưởng thôi, sống chết của kẻ khác không liên quan tới ta.”
“Bá Lợi!” Sắc mặt Lam Đức trầm xuống, ngữ khí trở nên lạnh như băng.
“Không được! Không được! Không được!” Không nhận ra sự thay đổi của Lam Đức, Bá Lợi kêu gào chạy về phía cửa.
“Được, Bá Lợi! Ngươi không còn là đại phu của ta nữa, ta sẽ đi tìm người khác!” Lam Đức nói, không thèm nhìn đến gương mặt khóc lóc thảm thương của hắn, “Ta không cần một thuộc hạ không biết nghe lời!”
“Ta ta ta, ta giúp y trị thương, ta lập tức giúp y trị thương!” Bá Lợi khẩn trương, giọng nói cũng mang theo tiếng khóc nức nở: “Tộc trưởng đừng không cần Bá Lợi.”
“Nhanh lên!” Lam Đức quát, gọn gàng sạch sẽ.
“Được, được!” Bá Lợi lập tức vọt tới bên giường, giúp Tuyệt Sát trị thương.
Lam Đức hết sức hài lòng đối với phản ứng của Bá Lợi. Bình thường kiểu tùy hứng của Bá Lợi hắn có thể mặc kệ, bởi vì đấy chính là cách thức Bá Lợi biểu lộ lòng trung thành với hắn. Nhưng hôm nay, nếu Bá Lợi thật sự không chịu trị liệu cho Tuyệt Sát, Lam Đức nhất định sẽ thực hiện lời hắn nói — đổi một đại phu khác. Hơn nữa, để đề phòng Bá Lợi phản bội hắn mà chạy đi nương nhờ kẻ khác, hắn sẽ không chút nương tình xuống tay giết Bá Lợi để diệt trừ mối họa về sau.